Solitude

Cảnh như thị, nhân như thị

Ngoại truyện: Món măng
Trường An January 19th, 2014

Chắc sẽ có series "Ngày tết ở Thương Trúc trang" để chúc mừng năm mới. :meo7:

---


Hôm ấy là ngày ba mươi tết, hắn đi chuyển nốt số quà cuối năm trong buổi sáng, quay về Thương Trúc trang khá sớm. Trước Mai Lâm viện, một đám đông đang tụ tập. Giọng tiểu yêu tinh vọng ra rõ mồn một.

“Ta không biết! Đền cho ta!” Cô nàng đang hậm hực nắm tay áo một gã cao to gấp hai lần mình, tay kia chỉ vào thân cây tre đã gãy nằm bên cạnh. Gần đó còn có một chiếc xe ngựa lớn chất đầy hàng hóa. Hắn đưa mắt nhìn lên khoảng trống giữa những ngọn tre, thấy cây nêu được dựng trước trang viện từ ngày tiễn ông Táo đã mất.

Hẳn chiếc xe này lỡ trớn lao vào trang, đâm phải cây nêu làm nó gãy đôi. Bây giờ, tiểu yêu tinh mặt đỏ bừng bừng, nắm lấy kẻ xui xẻo nọ bắt đền. Thấy người của trang viện bu quanh, gã đành phải xuống nước năn nỉ.

“Cô nương à, tre trúc ở đây thiếu gì, đi chặt lấy một cây là xong thôi mà…”

“Cây tre này cao mười thước đấy, ngươi có thấy không?” Gã chưa nói hết, tiểu yêu tinh đã ngắt lời. “Ngươi vào rừng mà tìm cây tre mười thước đền cho ta!”

“Cô nương, tiểu thần tiên à, tre mười thước thì tôi tìm đâu ra bây giờ?” Gã đàn ông nọ đã đổ mồ hôi đầy đầu. “Hay tiểu thư đợi sang năm, may mắn tìm thấy một cây hay mười cây thì tôi cũng giao nộp hết cho cô nương…”

“Vậy năm nay ta trồng ngược ngươi ở đây thay cây nêu của ta nhé?” Tiểu yêu tinh nhếch môi, hất cằm. Xuân Tử tách đám người vây quanh, đến kéo tay nàng lại.

“Tiểu thư, cây đã gãy rồi, bắt vạ gã được cái gì? Cuối năm rồi, còn bao nhiêu việc…” Cô chưa nói hết, Như Yên đã quắc mắt.

“Đền cây nêu cho ta rồi đi đâu thì đi!” Chẳng biết gã kia đã làm gì khiến nàng giận đến độ không thèm nghe lấy một lời. Mà dường thái độ của nàng cũng khiến gã đâm bực. Giật tay áo lại, gã nhăn nhó mà làu bàu.

“Khổng Tử nói, đàn bà với tiểu nhân thì không nói lý được.” Ngày cuối năm ai cũng bận rộn, chỉ có con bé này ở đây sinh sự.

Câu nói lọt vào tai, Như Yên quay phắt đầu nhìn lại. Rồi một nụ cười âm u quái gở nở bừng trên môi nàng ta.

“Vậy ta không nói lý với ngươi nữa.” Nàng gật gật đầu, đưa tay lên búng khẽ. “Người đâu, đem tên tiểu nhân này ra ngoài đánh tuốt xác ra!”

“Ta không cần biết người nhà ông Lý ông Lê gì, chết người thì ta mua lại giấy chuộc thân!” Xuân Tử vừa dợm mở miệng, tiểu yêu tinh đã quát. Mấy tên gia nô vâng lời nàng, đến lôi gã đàn ông xui xẻo kia ra ngoài cửa trang. Chiếc xe chở hắn về đứng chắn ngang cửa, chúng không đi qua được đành phải đứng lại.

“Cây sào này gãy rồi à?” Hắn nghiêng đầu nhìn qua đám người, thấy thấp thoáng bóng Sa cuối dãy nhà. Y hẳn cho rằng đây là chuyện không đáng quan tâm, để mặc tiểu yêu tinh tác oai tác quái. Mắt cô nàng vừa quắc lên như định ra hiệu cho hắn tránh đường, hắn đã cười với gã đàn ông đang sợ mất mật. “Không biết niệm khắc xuất khắc nhập nối nó lại sao?”

“Nối lại được thì cây cao quá, gió mạnh thổi là gãy thôi.” Một gia nô gần đó lên tiếng. Hắn nhún vai.

“Thân tre rỗng ruột, cứ theo kiểu lắp mống nhà, lắp đoạn nhỏ vào trong đoạn lớn, lại khoan thêm một lỗ chắc chắn làm chốt, bão cũng không thổi được, người ngoài nhìn vào cũng khó phát hiện.” Hắn lại gần Như Yên, nhặt thân cây nêu gãy lên xem xét, gật đầu. “Phần gãy ở dưới thấp, cũng không tổn hại lớn. Ta đền cho cô cây nêu cao mười lăm thước cũng được.”

“Ai cần ngươi làm trò phù thủy?” Tiểu yêu tinh vẫn còn giận, trừng mắt. “Ngươi biết cây nêu có ý nghĩa gì không mà bày trò lắp lắp ghép ghép?”

“Ờ… Hình như là để xua ma quỷ?” Hắn chớp mắt, bày ra bộ mặt ngây thơ nhất. “Nghe nói bóng cây nêu ngả ra đến đâu thì là phần đất của người đến đó. Thế thì cây nêu càng dài càng tốt chứ, đã ăn gian suốt ba mùa rồi mà còn sợ gì?”

“Ta không cần biết bọn quỷ nào!” Mặt Như Yên đã đỏ ửng, nàng chỉ tay lên ngọn cây. “Cây nêu phải là cây tre cao nhất ở đây.”

“À…” Hắn đưa mắt nhìn quanh trang viện toàn tre trúc. Vì nơi này trồng toàn tre trúc, Như Yên phải đưa người đi tìm tre ở nơi khác về để làm cây nêu cao vượt lên hẳn. Năm nay vừa may Hoắc Phương gửi đến trang cây tre mười thước này làm quà tết, cô nàng hí hửng như được kẹo. Cây nêu gãy, nàng ta đang làm nư cho hả giận chứ tìm khắp cả vùng bây giờ cũng không tìm được cây tre cao hơn. “Nhưng mà đến lúc tre trúc ở đây lớn hẳn thì tìm đâu được tre cao hơn nữa bây giờ, cũng phải đi ghép thôi, đúng không? Mà tre trúc đến trăm năm thì cũng trổ hoa rồi chết hàng loạt. Trúc ở đây nhìn hình như cũng được hơn chục năm rồi, tám mươi năm nữa cũng chết hết thôi, cứ nên chặt dùng dần đi mới phải…”

“Mạc. Tử. Hiên.” Như Yên đã quay hẳn người về phía hắn, quên phắt gã xui xẻo đứng trước cửa. Nàng nhấn từng tiếng tên hắn, mắt bốc hỏa ngùn ngụt. “Tết này ngươi gặm măng mà ăn đi nhé! Ráng mà ăn kẻo chúng lớn nhanh lắm.”

Bữa trưa hôm ấy, quả nhiên chỉ có một cái măng vừa chặt được đặt trước mặt hắn.

“Tiểu thư bảo anh thích ăn món gì thì bảo nhà bếp làm món ấy.” Xuân Tử áy náy nói. Phía sau cô, bàn tiệc cuối năm đang được dọn ra, đủ sơn hào hải vị. Tiểu yêu tinh dường như đã cắt cả phần bánh của hắn, thậm chí một miếng dưa hành cũng không cho.

“Măng cũng phải xào nấu với ít cá, thịt mới ăn được chứ?” Hắn hạ giọng hỏi Xuân Tử. Nghe tiếng hừ khẽ từ đám thực khách đang đến ngồi quanh mâm bên kia.

“Ta giới thiệu cho ngươi vài món để chọn: Măng xào nấm hương, măng xào đậu phộng, măng kho đậu hủ, gỏi măng, miến măng, bún măng, măng xào chay, măng kho, canh măng, măng chua, măng kho chả…” Vừa gắp một miếng thịt to vào chén, tiểu yêu tinh vừa liếc mắt sang hắn. “Cứ từ từ mà ăn đến tám mươi năm nữa.”

“Tiểu thư nhà cô bảo có bao nhiêu món thì làm bấy nhiêu.” Hắn đưa trả cái măng lại cho Xuân Tử, cười nói. “Măng mọc trong trang chắc cũng đủ cho ta ăn ba ngày.” Tiểu yêu tinh này dám thách thì cứ xem hắn ăn lụi cả trang viện.

Nghe tiếng lách cách, nắp nồi lẩu giữa bàn được mở ra, hương thơm bay ngào ngạt. Tiểu yêu tinh khua khoắng cái muôi cực kỳ khoa trương trước khi bỏ thêm rau và tôm, thịt, cá vào. Bàn ghế trong phòng đã được dẹp đi, trải chiếu để ngồi, mỗi người lại có một mâm nhỏ thấp riêng. Tiểu yêu tinh tham ăn lãnh vai trò phân phối, ngang nhiên hất hắn sang một góc. Hiểu Lam nhẹ đẩy mâm của mình lại gần, nghiêng sang hắn mà nhỏ giọng thì thầm.

“Huynh lại chọc giận cô ta cái gì vậy?” Hiểu Lam gần như ăn chay, không quan tâm đến món lẩu kia, người trong phòng cũng không chú ý đến nàng. Hắn nhún vai.

“Có người cần giảm cân nên cho ta thử món chay trước.” Tiểu yêu tinh chốc chốc lại nổi đóa với hắn là chuyện thường xuyên đến mức hắn còn chẳng nhớ đã chọc giận nàng ta chuyện gì. Ngại giải thích với Hiểu Lam, hắn thuận miệng nói một lý do khả dĩ nhất cho món ăn chay này.

Tiếng muỗng đũa khua bên kia phòng chợt dừng hẳn.

“Măng có tính chua, ăn nhiều hại huyết, huyết sinh hư phong. Kẻ nào đó bắng nhắng bung xung, phong lưu quá độ cần phải ăn cho hạ bớt khí huyết.” Tiểu yêu tinh nhếch môi, cười như không cười với Hiểu Lam vẫn có vẻ ngơ ngác. “Nên đây là món thường của nhà tu hành nhằm khắc chế bản thân. Ăn nhiều để tu tâm dưỡng tính cho tốt.”

Có tiếng cười đâu đó trong phòng. Ngay cả cô hầu đem đĩa măng đặt trước mặt hắn cũng che miệng cười trộm. Nhưng Hiểu Lam ngây thơ khờ khạo, chỉ biết kiến thức y lý chứ chẳng hiểu ra ẩn ý sâu xa hơn, nghe Như Yên nói chỉ biết gật đầu.

Nhà bếp của Thương Trúc trang làm việc nhanh nhảu, chẳng mấy chốc mà đủ món măng lớn nhỏ đã được đặt trước mặt hắn. Ăn được vài miếng, hắn cầm đĩa măng đưa cho Sa.

“Ngươi ăn cái này để ‘tu tâm dưỡng tính’.” Không đợi y phản ứng, hắn đã nhanh tay ‘đổi’ lấy đĩa thịt gà trên mâm y. Mặc kệ cặp mắt cú vọ bên kia phòng, hắn đem đĩa thịt về mâm, thản nhiên ăn nốt bữa cơm.

Nhưng chỉ yên được một chốc, cái bóng nho nhỏ đổ xuống mâm cơm của hắn. Tiểu yêu tinh cũng tỉnh bơ ngồi xuống trước mặt hắn, giơ đũa gắp lấy miếng thịt to nhất trong đĩa. Hắn vừa gắp miếng thịt khác, nàng ta cướp ngay trên không, bỏ vào cái chén đã đầy ú ụ. Hắn liền đưa tay vẫy cô hầu vẫn đi qua lại tiếp nước và thức ăn, bảo đưa nồi lẩu lại. Thấy Như Yên ngồi ở đó, cô ta vâng lời hắn. Hắn múc lẩu vào chén, còn đẩy đĩa bún cho Như Yên.

“Bún măng ăn với thịt gà ngon lắm.” Hắn gắp thêm miếng măng cho Như Yên, cười bảo. Nàng ta trừng mắt nhìn hắn một lúc, rồi buông chén đũa đứng phắt dậy, bỏ ra khỏi phòng.

“Sao vậy?” Hiểu Lam giật mình hỏi. Bên kia, Sa vén tay áo đặt đũa xuống mâm, liếc mắt sang hắn.

“Tức no bụng rồi.” Về phương diện mặt chai mày đá, tiểu yêu tinh kia không có cơ đấu lại tên quỷ đòi nợ này. Y như rằng, hắn chớp mắt mấy cái, rồi đẩy bát canh măng chua ra cho cô hầu, ‘tử tế’ nói.

“Đầy bụng thì ăn cái này cho dễ tiêu.”

Đủ loại cảm xúc bay qua gương mặt cô hầu tội nghiệp như đèn kéo quân. Y thề, nếu hắn không phải là khách của trang viện, hẳn bát canh măng này đã đổ ụp lên đầu hắn.

Chẳng biết bát canh măng có tới tay Như Yên hay không, chỉ biết ngay sau bữa trưa, nàng ta đã xuất hiện ở Mai Lâm viện. Hắn vừa về chưa nằm ấm chỗ trên cái chiếu trải dưới gốc mai, hương thơm thoang thoảng đã bay vào mũi, cùng lúc với cái bóng đổ nghiêng qua mặt. Tiểu yêu tinh nghiêng đầu nhìn xuống hắn, cười xán lạn hơn cả mặt trời chính Ngọ.

“Ngươi ở ngoài này à? Không ngủ trưa sao?” Cô nàng đưa mắt nhìn quanh. Giờ nghỉ trưa, Mai Lâm viện vắng vẻ không một bóng người. Chẳng đợi hắn lên tiếng, Như Yên đã ngồi xuống chiếu, cười nói. “Không ngủ thì chơi với ta một lúc.”

Ai bảo ta không ngủ? Hắn muốn nói nhưng biết chẳng có tác dụng với tiểu yêu tinh này. Đêm qua nàng ta nấu bánh, làm phiền hắn suốt đêm, sáng nay hắn còn phải chạy khắp nơi. Tiểu yêu tinh này nổi nóng thường xuyên, nhưng chỉ gắt gỏng đôi câu, mắng vài lời, quay lưng đi một lúc là hết chuyện. Ngày hôm nay nàng ta cáu gắt với hắn từ sáng, gây sự với gã xui xẻo kia vô lý đùng đùng, bây giờ bám lấy hắn mà hầm hừ vì lý do gì?

“Ta vừa được tặng một bộ bài Tây, ở đây chỉ có ngươi biết chơi.” Đã ngồi xuống bên cạnh, Như Yên xòe thứ đang cầm trong tay cho hắn xem. Một bộ bài Tây bằng gỗ được khắc, sơn rất tinh tế, thơm nức mùi trầm. Nhưng nụ cười trên mặt tiểu yêu tinh kia chẳng có dấu hiệu báo điềm lành. “Ta chơi theo kiểu mới lạ hơn một tí, ai thua thì thắng đi.”

“Kiểu gì thì ngươi thắng ta cũng dễ, thua mới khó chứ, đúng không?” Như Yên cười hì hì. Thấy thái độ trên gương mặt hắn, nàng ta quyết định buông mồi dụ dỗ. “Chơi với ta rồi ta cho uống rượu. Hồng Trần Túy cất năm mươi năm, ngươi muốn uống nửa vò hay một vò cũng được!”

Nghĩ tới hai vò rượu có vẻ rất hấp dẫn kia, hắn lập tức tỉnh ngủ, cầm lấy bộ bài trên tay Như Yên. Nàng với lấy ấm nước để đun trà cạnh đó, tít mắt cười.

“Ai thua thì bị quẹt lọ nghẹ.” Cô nàng bĩu môi. “Ngươi còn chưa trả xong nợ cái tráp đâu mà đòi tiền. Không thì hái lá cây xuống mà làm tiền đánh bạc.”

Nhưng dù có lá cây hay lọ nghẹ, nàng ta vẫn cứ là người thua cuộc.

Hắn đánh thua còn nhanh hơn thắng. Mặt tiểu yêu tinh đã bị quẹt hai vết trên má như râu mèo. Cô nàng ấm ức giành lấy bộ bài, lật qua lật lại như thể nghĩ hắn đã phù phép gì lên nó. Chỉ có mỗi một cánh hoa rớt vào giữa những quân bài, ngoài ra nàng không phát hiện được gì. Ngay cả vài ký hiệu nho nhỏ nàng đánh dấu ở mặt sau bộ bài cũng vẫn còn nguyên.

“Cô biết đánh bài Tây à?” Hắn nhìn vẻ mặt của Như Yên, thuận miệng hỏi. Dù không rành rẽ như hắn, Như Yên cũng chẳng phải mới cầm bài lần đầu. Khi ở sòng bạc của Mặc Huyền, sự tinh quái của nàng ta cũng chẳng phải là của kẻ mới lơ mơ học chơi. Trong khi, nhìn khắp trang viện này cũng không thấy kẻ nào có khả năng dạy nàng ta đánh bạc – Mà hắn cho rằng, thân phận của người đứng sau nàng ta cũng chẳng cho phép kẻ nào ‘dạy hư’ cô nàng bằng những trò ấy.

“Vịt ốm dạy ta.” Như Yên nói, rồi bĩu môi phì cười. “Y vốn lê la khắp nơi, tiếp xúc đủ loại người, ra vẻ đạo mạo vậy thôi chứ càng lớn càng hư. Vịt ốm đem bài Tây ra dụ ta đánh để hòng ăn gian, nhưng ta học nhanh, chính y mới bị ta đánh bại, trấn lột luôn bộ bài này.”

“Còn ngươi là đồ quái vật!” Tiểu yêu tinh liếc mắt qua cái đít ấm đen thùi, hậm hực nói. Hắn lấy lại bộ bài từ tay nàng, cười cười.

“Đánh bạc cũng phải tùy vận may. Nếu không thì ta đâu phải quanh năm đi trốn nợ.” Hắn nghi ngờ rằng Hoắc Phương bị tiểu yêu tinh này đánh bại dễ dàng đến thế, khi khả năng chơi bài của nàng cũng chỉ có hạn, tiện đâu đánh đấy chứ không có chiến thuật gì. Nếu không phải y tự thua vì lý do gì không rõ, thì là tiểu yêu tinh này giở trò ma quỷ lừa bịp chèn ép y. “Kể ra thì cũng phải vận dụng đầu óc một chút. Nắm được số bài của mình trong tay, phải tính toán thế nào để đạt được lợi thế. Bộ bài cũng chỉ có bấy nhiêu quân, ta có được số bài này thì những người kia sẽ có được quân bài như thế nào. Qua vài lượt đánh đầu tiên, đã có thể sơ lược nắm được lực lượng của từng người – Điều này thì người đánh lâu mới có kinh nghiệm được. Rồi vận dụng số bài mình có trong tay để đánh yếu tránh mạnh, ra tay cách nào để đoạt được lợi thế về mình. Cái cần nhất là chiến thuật, bằng không bài tốt đến đâu cũng dễ dàng bị ép chết. Quan trọng nhất là phải biết dừng lại khi nào, phòng khi nhà cái quyết ăn thua đủ, dùng mọi thủ đoạn ép mình thua trắng. Loại bài bạc chỉ cần biết đếm số cho đám người ít chữ ham vui càng không nên tham gia, nhà cái chia bài vốn có thủ thuật chia đúng số họ muốn.”

“Cô không học được đâu, tay bé quá không ôm hết được bộ bài.” Thấy ánh mắt lấp lánh của tiểu yêu tinh, hắn bịa ngay ra một lý do thoái thác. Như Yên cau mày, nhặt bộ bài lên, bắt đầu xáo.

“Vậy ta xem hôm nay vận may của ngươi đến đâu.” Cô nàng nói, thảy liền sáu quân bài về phía hắn.

Đổi bài mấy lượt, hắn thua.

Sau mấy lượt chơi, hắn vẫn thua.

Như Yên hí hửng quẹt lọ nghẹ lên mặt hắn. Đến khi hắn đã có 3 ‘sợi râu’ mỗi bên, nàng ta mới thỏa mãn dừng tay. Nghe tiếng gia nhân gọi bên ngoài, nàng vội thu lại bộ bài, chạy ra. Không quên làm mặt quỷ lêu lêu hắn cái nữa.

Không buồn bôi lọ trên mặt, hắn ngáp dài, nằm xuống chiếu. Buổi trưa vẫn chưa qua. Hôm nay là ngày cuối năm, chỉ còn việc linh tinh trong trang viện, hẳn tiểu yêu tinh kia không có thời gian đến gây sự với hắn.

“Ngươi muốn uống trà thì bảo cô hầu pha, ở đây hết rồi.” Vẫn nằm trên chiếu, không quay đầu lại, hắn đá đá chân vào cái ấm rỗng lật ngược, nói với ra sau. Cái bóng xám xuất hiện từ sau bụi mai im lìm như bóng ma.

Hắn biết y tới đã lâu. Như lệ thường của tất cả các viện nơi đây, ngoài cổng chính còn có lối đi bí mật từ phía sau vào trong viện. Y hẳn lại tới cười trộm hoạt cảnh hắn bị tiểu yêu tinh kia ‘bắt nạt’.

Y đưa mắt nhìn qua gương mặt lọ lem của hắn, rồi đứng tựa vai vào gốc mai gần đó, ánh mắt rơi vào nơi Như Yên vừa ngồi.

“Trò này không phải ngươi đã luyện thành sư tổ rồi sao?” Y cười hỏi. Trước đây hắn dựa vào mấy quân bài mà thành ‘đại ca’ của cả toán lính lớn tuổi hơn hắn, sai sử chúng tùy ý. Từ phía sau, y cũng nhìn ra hắn cố tình tráo đổi quân bài tốt cho Như Yên, nhận phần thua về phía mình.

“Đánh bạc không có lợi ích gì, ta không có hứng.” Hắn nhắm mắt dưới bóng hoa lòa xòa, cười khẽ. “Mà chọc giận tiểu yêu tinh kia quá mức cũng chẳng có lợi. Trẻ con được vài cái kẹo là ngoan ngay. Dù sao tiểu yêu tinh cũng đã hứa cho ta uống rượu tết này rồi.”

“À…” Y toan nói, nhưng rồi cúi đầu im lặng. Hắn hé mắt, cau mày nhìn y.

“Lão Đại, ngươi học kiểu cười gian xảo ấy từ đâu vậy?”

“Ta đi lấy trà.” Y đằng hắng, quay lưng. Nghe tiếng tên tửu quỷ kia hát khe khẽ sau lưng. Hẳn hắn đang mơ màng tới vò rượu quý mà tiểu yêu tinh kia đã hứa.

Đồ ngốc này, lòng tốt của ngươi toàn đi sai địa chỉ.



Leave a Reply

(required)

(required)

:) :blush: :D :( :(( ;)) :banh: ;) ::) =)) :)) b-) :meo1: :meo2: :meo3: :meo4: :meo5: :meo6: :meo7: :meo8: :meo9: :meo10: :meo11: more »

Bộ gõ tiếng Việt đã được bật. Bạn có thể gõ tiếng Việt không cần phần mềm trong máy.
RSS feed for comments on this post.


Copyright © Trường An. All rights reserved.