Solitude

Cảnh như thị, nhân như thị

Đợi đến khi trời sáng
Saturday, January 18, 2020 Author: Trường An


Mưa, hoa, đá
Tuesday, June 11, 2019 Author: Trường An

 

Mưa kia nhè nhẹ bay, tâm này như lửa cháy
Đây là lệ của ai nhè nhẹ lướt quanh trên mặt
Tình yêu của đá với mưa như sắc lam của biển
Dù có ngàn lời vạn chữ cũng không biết phải làm cách nào bày tỏ

- Chàng ở nơi đâu
Em nhìn mà chẳng thấy

- Ta là một viên đá nhỏ
Chôn sâu thăm thẳm nơi bùn lầy

- Bóng hình chàng em đã không nhìn rõ
Em vẫn còn đang tìm kiếm vẻ tươi cười của chàng thuở ấy

- Ta là một viên đá nhỏ
Chôn sâu thăm thẳm nơi bùn lầy

- Ngàn năm sau, phồn hoa hạ màn
Em vẫn còn vì chàng mà chờ đợi trong gió mưa

Ta vẫn còn vì nàng mà trông giữ trong bùn lầy




Thoái
Friday, May 10, 2019 Author: Trường An

Bụi tuyết kia đang vờn bay trong gió
Là cánh bướm trong giấc mộng của ai
Lơ đãng đậu trên đầu ngón tay ta
Nhẹ nhàng đi đâu mất

Tại nơi biên giới mịt mù chẳng bóng người
Trăng là ánh mắt ai trong vắt
Đã quen nhìn bao buồn vui ly biệt
Cũng không nói một lời

Mang lên xích sắt vô hình, lại cúi mình nhận vương miện
Sao còn có thể khát khao phá kén

Phải yêu đến bao nhiêu mãnh liệt, dũng cảm quên mình
Mới mỹ lệ động lòng người
Phải đặt chú ngữ biết bao tàn nhẫn
Mới hoán đổi được linh hồn tự do

Ánh lửa tràn xuống quanh đàn tế
Chiếu sáng khuôn mặt ai hoa lệ
Tan ra như vụn hoa vương một cõi
Không một ai thu nhặt

Truyền thuyết của kẻ mạnh chưa bao giờ kết thúc
Chấp niệm bất diệt đến trọn đời
Mệnh đế vương sao có thể thấu hiểu
Nước mắt lạnh thấu xương
Đương đầu từng chữ trong số mệnh, chống trả đầy khinh miệt
Ai còn can đảm bất tuân sở nguyện lòng ta

Phải yêu người bao nhiêu, cùng hy sinh thế nào
Mới đạt được hết thảy trọn vẹn
Phải trao nhau ánh mắt biết bao gần gụi
Mới nhìn thấu vết thương của người

Người lữ khách phiêu lưu trong biển cát
Liệu đã từng nghe truyền thuyết về ta?
Trên vương tọa mà người người đang vây quanh
Là ta cao ngạo lạnh lùng

Phải yêu đến bao nhiêu mãnh liệt, dũng cảm quên mình
Mới mỹ lệ động lòng người
Người lữ khách phiêu lưu trong biển cát
Liệu đã từng nghe truyền thuyết về ta?
Sâu trong ốc đảo mịt mờ cô độc
Có những khờ dại ta đã chôn vùi

Sâu trong ốc đảo mịt mờ cô độc
Có những khờ dại ta đã chôn vùi




The Sound of Silence
Monday, July 14, 2014 Author: Trường An

Hello darkness, my old friend
I've come to talk with you again
Because a vision softly creeping
Left its seeds while I was sleeping
And the vision that was planted in my brain
Still remains
Within the sound of silence

In restless dreams I walked alone
Narrow streets of cobblestone
'Neath the halo of a street lamp
I turned my collar to the cold and damp
When my eyes were stabbed by the flash of a neon light
That split the night
And touched the sound of silence

And in the naked light I saw
Ten thousand people maybe more
People talking without speaking
People hearing without listening
People writing songs that voices never shared
No one dared
Disturb the sound of silence

"Fools," said I, "you do not know
Silence like a cancer grows
Hear my words that I might teach you
Take my arms that I might reach you"
But my words like silent raindrops fell
And echoed in the wells of silence

And the people bowed and prayed
To the neon god they made
And the sign flashed out its warning
In the words that it was forming
And the sign said "The words of the prophets are written on the subway walls
And tenement halls
And whispered in the sound of silence




Hồng
Thursday, December 26, 2013 Author: Trường An

    Đỏ - Như kết cục ngoan cố của tường vi
    Đỏ - Như giọt máu oán độc đọng trên môi
    Trong bóng tối đen đặc có một giấc mộng đẹp
    Trong kính nhìn không thấu một phần đớn đau
    Em tựa hồng trần thoáng qua nặng trĩu
    Trái tim rối bời
    Chìm vào lửa nóng lịm dần
    Đã chạm vào chưa nếm đã say
    Độ nóng ấy chưa hề giảm bớt
    Em là vết thương tuyệt sắc nhất, có lẽ...

    Đỏ - Như vẻ mỹ lệ của hoa niên rực rỡ
    Đỏ - Như kỷ niệm đã trôi về với tà dương
    Là gương mặt tươi cười của tôi và em
    Như đường chỉ sinh mệnh trong tay tôi và em kết nối
    Cũng là vẻ tươi đẹp của hồng trần phù du bay khuất




Võ Đông Sơ – Bạch Thu Hà
Thursday, August 13, 2009 Author: Trường An

Đi lang thang rồi bị "đầu độc" vở cải lương Võ Đông Sơ, Bạch Thu Hà. Thú thiệt là trước giờ tớ không mê cải lương, chẳng qua giờ "lỡ dại" nói ra mình đang tìm tư liệu, thế là... Đến giờ mới biết vở cải lương này nói về cái gì.

(Ờ, thì nó có liên quan đến chuyện tớ đang "ngâm cứu", tuy cũng là không liên quan gì lắm).

Nội dung: Dưới thời Gia Long, Võ Đông Sơ là con trai của Võ Tánh (người VN rất khoái nhận họ hàng với người nổi tiếng, đây là tiểu thuyết giả sử nên không cần biết đây là ai ạ :D ), trên đường đến kinh ứng thí thì gặp Bạch Thu Hà, con Tổng trấn Tây thành (lại lần nữa, đây là hư cấu nên không cần biết Tây thành là thành nào :D ), làm bạn với Trần Dõng. Nói chung hai người gặp khá nhiều rắc rối.

Võ Đông Sơ được cử đi đánh giặc Tàu Ô, rồi chết trong khi đang đánh nhau với Thanh (Giặc Thanh ở đây có thể là bọn Tàu Ô trên bộ - đây là nhóm cướp còn lại rất nhiều ở vùng biên giới sau khi Ngô Tam Quế bị diệt). Cho thấy tình hình biên giới phía Bắc vào thời Nguyễn cũng chẳng mấy yên ổn.

Dưới đây là nội dung của truyện tranh được viết lại từ tiểu thuyết của Hồng Bàng. Dài qúa nên để tab spoiler.

(Kể ra, về thân thế thì "làm màu"thế thôi, chả thấy liên quan chỗ nào. Nhưng với tư cách là truyện của người miền Nam thì có thể nói nó được gợi cảm hứng khá nhiều từ "người thật".)

Show ▼

Biên cương lá rơi Thu Hà em ơi,
đường dài mịt mùng em không đến nơi.
Mây nước buồn cơn lửa binh,
há cay chuyện chung tình,
khóc than riêng em một mình.

Cây tuôn lá xanh xây mồ cho anh,
tình đầu bẽ bàng trong cơn chiến chinh.
Đưa tiễn nào hay rẽ chia,
cách trở hận muôn đời.
Nói nữa chi thêm nghẹn lời.

Trời ơi! Bởi sa cơ giữa chiến truờng thọ tiễn nên Võ Đông Sơ đành chia tay vĩnh viễn Bạch Thu Hà.
Bạn tình ơi! Đừng hoài công mòn mỏi đợi chờ.
Hãy gọi tên anh trong những chiều xuân lạnh khi cánh nhạn bay về cuối nẻo trời xa.
Hay những lúc canh khuya tựa rèm châu ngắm áng trăng tà,
nàng hãy nhớ đến tháng năm này, có một người yêu đã vùi thây giữa vùng cát trắng.

Ta cảm thấy một vùng trời đất hình như đảo lộn, máu đào tuôn ướt đẫm nhung bào
Ta gọi tên em trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Đây mới thật là lần chia ly vĩnh viễn, hết mong gì gặp gỡ cùng nhau.
Rượu ly bôi ngày ấy tiễn anh đi, hoa lá bay theo vó ngựa phi,
có biết đâu buổi tiễn đưa hôm ấy là buổi chia ly nàng chờ đợi mà chi.

Ta cảm thấy máu ngừng trong nhịp thở, rút gươm thiêng mà dòng lệ tuôn sa.
Khắc vào cây ba chữ Bạch Thu Hà để kỷ niệm ngày ta không gặp nữa.

Tuấn mã ơi! Hãy phi mau về báo hung tin cho quân ta được rõ rằng Võ Đông Sơ đã vùi thây trong gió bụi quan hà.
Tiếng kẻng thu quân tắt liệm tự bao giờ.
Hoàng hôn phủ trùm lên bãi chiến một vẻ u buồn lạnh lẽo tiêu sơ.

Lá rừng rơi rụng như mưa, phải chăng xây hộ nấm mồ cho ta.
Máu hồng theo lệ tuôn sa, nhắc câu chung thủy lòng ta nghẹn ngào.

Máu đào tuôn đẫm ướt nhung bào, chí anh hùng vùi trong kiếm đao.
Tóc chiều rơi cuối nẻo biên thùy, ta thấy miền xa rũ bóng quân kỳ.

Ta muốn kêu lên ba tiếng Bạch Thu Hà.
Bạch Thu Hà ơi! Tim ta như ngừng đập, máu tuần hoàn ngưng chảy khắp châu thân.
Thôi thôi, lỡ làng tiếng hẹn trăm năm, từ đây nàng có nhớ đến ta,
hãy ngâm câu "túy ngọa sa trường quân mạc tiễu, cổ lai kinh chiến kỷ nhân hờn"

Bạch Thu Hà, Bạch Thu Hà ơi!
Nàng đã bao phen vượt suối trèo non để giữ vẹn tiết trinh, ta mấy bận lao mình trong nắng gió.
Chuyện hàn huyên chưa cùng nhau cạn tỏ thì giọt máu chung tình đã nhuộm thắm chinh y.
Từ đây hết nợ hết duyên, hết ân hết ái, lưỡi gươm thiêng ta xin gởi lại cho người yêu lý tưởng Bạch Thu Hà.

Hỡi tình chung ơi!
Đường dài mịt mùng em không đến nơi.
Mây nước buồn cơn lửa binh,
há cay chuyện chung tình,
khóc than riêng em một mình

Võ Đông Sơ:

Khói mờ sa trường, quê hương lầm than binh lửa
Chí hùng tung hoàng, thân trai chẳng màng tử sinh

Hôm chia ly chàng ra đi cầm tay hứa ngày trùng hoàng
Ơi hay đâu tình ly tan, duyên trúc mai chia lìa

Biên cương chập chùng xa, cùng vó câu tiếng quân hò reo
Nơi mũi đạn lằn tên có mấy ai quay trở về
Này câu giao ước xin gửi bạn tình chung

Trời ơi, lạnh lẽo màu tang trước linh sàng ủ rũ
Võ lang ơi, hồn anh có nương theo ngọn gió hãy về đây chứng chiếu Bạch Thu Hà
Khóc cảnh lìa tan đứt nối lệ chan hòa

Bởi thọ tiễn thương giữa dòng chinh chiến nên giọt máu hồng nhuộm thắm bãi trường sa

Những tưởng buổi tương phùng được vầy cuộc đôi ta cho được trăm năm vẹn vẽ hương nguyền
Ai có ngờ duyên mới trao duyên thì giấc mộng tình đã thành thiên lệ sử

Từ cõi hư vô anh theo gió mây tìm về quê cũ
Khóc làm chi em hỡi Bạch Thu Hà
Anh đã về đây khi trăng lặn sau nhà

Sao đôi mắt anh nhìn em như đẫm lệ
Máu anh hùng nhuộm đỏ toàn thân

Tỉnh dậy đi em mình cùng cạn nỗi hàn huyên
Sợ bình minh trở lại mình sẽ chia lìa đôi ngả

Anh về từ đâu sao không nghe vó ngựa, đứng lặng bên thềm lã chã lệ sầu tuôn

Gió hiu hắt máu hồng ướt đẫm chiến bào
Đền nợ núi sông hồn nhẹ bước quê nhà

Từ đây mãi mãi còn thấy đâu người xưa?
Vó câu đã xa khó mong ngày trùng phùng

Còn tìm đâu phút bên nhau
Theo gió mây đến phương nao?

Lệ khóc cho tình ta đôi ngả
Lá rơi sao ngỡ như bước chân chàng trở về?

Bạch Thu Hà ơi, anh đâu phải là kẻ sống còn trên dương thế
Mà anh chỉ là hồn ma bóng quế về thăm em trong đêm vắng canh tàn
Giây phút gần nhau rồi cách biệt đôi đàng

Trời ơi mới nghe qua như đất bằng sấm dậy
Còn mong gì tái ngộ hỡi tình lang

Kìa tiếng gà đã giục giã gáy vang
Như báo hiệu bình minh đà trở lại
Em ơi, túy ngọa sa trường quân mạc tiễu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi?

Trời ơi cơn ác mộng mới vừa chợt tỉnh thì lệ tình bỗng ràn rụa vành khăn
Có phải hồn anh về đón rước em chăng để duyên đôi lứa được trọn đời hẹn ước?

Tiếng trống tàn canh từ đâu vọng đến
Có phải phút chia lìa để vĩnh biệt nàng Thu

Thôi rồi lệ hóa cồn châu, lỡ bề duyên nợ lỡ câu đá vàng

Âm dương ngăn cách đôi mình, giọt máu chung tình em còn nhớ không em?

Bạch Thu Hà

Trong khói hương mơ màng tung bay
đêm tóc tang u buồn nhớ ai
Nửa chừng duyên kiếp chia phôi
Ai đi cách mấy phương trời
Duyên trúc mai vĩnh viễn xa rồi.

Ai biết đâu một lần chia tay
Riêng thiếp cam chịu nhiều đắng cay
Mối sầu bao thuở chưa nguôi
Ly tan nhớ tiếc muôn đời
Bao đắng cay than chẳng nên lời.

Võ lang ơi đôi ngã sâm thương uyên ương rã cánh, thiếp đành cam gãy gánh chung tình.
Gió kép mưa đơn, thiếp thui thủi một mình.
Chàng hy sinh đền ơn xã tắc
Thiếp nghẹn ngào tím ruột bầm gan.
Rảo bước theo đám quân canh đến trước tùng đình,
Thiếp ngập ngừng chưa dám bước vào trong.
Bởi thiếp đây đâu dám ngờ rằng
Võ Đông Sơ đã ra người thiên cổ.

Đàn đứt dây rồi phím đã long
Làm sao dạo được bản tương phùng.
Thiếp gởi niềm đau theo giọt lệ ly tình.
Trống thành tây mấy dùi khoan nhặt
Thiếp hãi hùng như tiếng trống tàn canh.
Bẽ bàng thay tuổi đầu xanh
đầu xanh vương lấy nợ tình mà chi.
để rồi chịu cảnh chia ly
Một buổi phân kỳ lệ hận trào tuôn.

Lỡ giấc mơ tình giữa tuổi xuân
Lầm than gió bụi biết bao lần
Thiên thu điệp mộng hồn trinh nữ
Vạn cổ tình, hoài vọng cố nhân...

Thiếp muốn xé tan áng mây trên tầng cao diệu vợi, để hỏi thử cao xanh ông ghét ghen chi mà để tội kẻ chương đài.
Một kiếp quần thoa lận đận biết bao ngày.
Nhưng mảnh kiên trinh thiếp nguyền vẹn giữ
Cho trọn lời đoan thệ cùng ai.
Thôi rồi đá nát vàng phai
Cầu Ô lỡ nhịp mộng đời dở dang.
Nhìn lên trướng rủ màu tang
Chàng đi để thiếp khóc than một mình.

Ánh nguyệt mới nhô lên đã bị phủ che bởi vầng mây xám.
Cũng như đời thiếp vừa thoát cơn khổ nạn
đã đành cam vắng bạn chung tình.
Quấn mảnh khăn tang thiếp quỳ trước tùng đình.
Chàng ra đi muôn đời không trở lại
Chén rượu đào thiếp đưa tiễn ai đây?
Rượu sanh ly dưới làn hương khói
Trước linh sàng thiếp thổn thức từng cơn.
Rượu đôi chung, lễ người thiên cổ
Tiễn đưa ai đi mãi không về.

Võ lang, Võ lang,
Trời ơi thiếp đã gào lên mấy lượt
Sao chàng vẫn im lìm trong cỗ áo quan.
Bạch lạp lờ mờ như đổ lệ sầu than
Khóc cho đời thiếp bẽ bàng duyên hương lửa.
Lời đoan thệ đã bay theo ngọn gió
Thì còn tiếc chi thân của Bạch Thu Hà.
Võ lang ôi, thiếp mượn lưỡi báu đao phủi rồi nợ thế.
để nơi miền âm cảnh, Bạch Thu Hà hội ngộ Võ Đông Sơ.





Copyright © Trường An. All rights reserved.