Lôi trong đống sách cũ ra quyển viết thơ ngày xưa. Cũng phải 10 năm rồi, post lên làm kỷ niệm.
Lưu ý: Đọc cấm cười.
-I-
Ta gặp nhau ngày tàn đông
Sương giăng kín tiếng còi tàu
Mờ ảo một dáng hình kỷ niệm...
Ta xa nhau trong mùa đông
Cái ôm cuối không sưởi được trái tim lạnh giá
Nước mắt rơi, sao xa xót quá
Quá khứ tiễn em đi trong tiếng nhạc buồn
Ôi, bao mùa qua chưa một lần gặp lại,
Mối tình xưa sương phủ mờ cuối con đường xa ngái
Nếu ta mỉm cười một mình khi nhớ lại
một thưở dại khờ - Có lạnh lùng quá không anh?
Chiếc lá cuối cùng trong nỗi nhớ chẳng còn xanh,
Mây xám trời chiều chẳng làm ta bồi hồi được nữa
Gió đã cắt ngang cuộc tình thành dang dở
Anh cũng đã chẳng còn trong những giấc mơ.
Ta chẳng thể nào quay lại được chốn xưa,
Thì thôi vậy, nỗi lãng quên đành nỡ
Theo thời gian sẽ vùi chôn tất cả
Ngọn gió mùa đông ào ạt cũng theo về.
Cơn lốc cuốn tròn suốt mùa lạnh lê thê
Chẳng len được khung cửa nhà đóng kín
Tiếng chuông ngân thánh thót vang từng tiếng
Có gieo được trong em nỗi nhớ dẫu ngọt ngào?
Tờ thư cũ bên cửa sổ nghiêng chao,
Cành khô đón chợt gãy trong im lặng.
Tiếng nhạc rơi bên bờ sông vắng,
Có còn làm gợn buồn sóng mắt em?
Rồi mùa đông qua trong nỗi nhớ không tên
Em mong chờ mùa xuân đem hạnh phúc
Chút gió còn trên con đường se sắt,
Cũng chẳng làm môi em nhuốm chút muộn phiền
Ai cũng đi tìm một mảnh đời riêng
Để ta thành hai đường song song không bao giờ gặp lại
Đến một ngày em trở lại chốn xưa xa ngái,
Em cũng sẽ cười cho một thưở ngây thơ?
-II-
Cuộc đời trôi đi qua hết mong chờ
Nỗi nhớ dịu êm nên cũng đành quên lãng
Kỷ niệm xưa đột ngột thành đứt quãng
Trách làm sao người cũng hóa hững hờ...
Chút ấm nồng trong những giấc mơ xưa
Giờ vụt tắt dưới trời đông ảm đạm
Bao mùa qua, xuân đi rồi hạ đến,
Chỉ mờ thêm quá khứ đã nhạt phai
Ta xa nhau, khoảng cách đã quá dài
Tuổi thanh xuân tan theo trong nụ cười, ánh sáng
Đi qua rồi, một chuyện tình lãng mạn,
Cũng chỉ về trong câu chuyện kể "Ngày xưa"
Đông trời hanh, đông trời mưa,
Dòng thời gian vẫn đều đều luân chuyển,
Khúc hát một thời đã làm lòng xao xuyến
Được hát bên cầu, nước đã cuốn đi đâu?
Mùa thu im lìm nằm dưới đáy hồ sâu
Cồn cào sóng cũng thuộc về quá khứ,
Cành khô gãy chia tay qua mùa cũ
Chút xôn xao cũng lịm tắt dần
Cho bao ngày mùa sang, mùa sang
Ngọn gió cuốn chiều cuối đông bay mất...