Solitude

Cảnh như thị, nhân như thị

Hồi 66: Chuyện xưa
Trường An in "Nhật mộ biên thảo III" February 4th, 2013

Dao Luật quả biết được nơi toán quân của Ngô Lãng đang trú ngụ, nên nàng cho nhóm Như Yên ở lại làng này, biết rằng hắn sẽ đi qua. Làng không ở gần Phố Châm, dù có xung đột xảy ra cũng không bị ảnh hưởng. Dù vậy, lại khó thăm dò động tĩnh của nhóm người Chiêm, hắn e rằng nếu có bất trắc xảy ra sẽ trở tay không kịp.

Nghe lóm được hắn nói chuyện với Dao Luật, chính Như Yên lại là người rủ hắn về Phố Châm thám thính.

“Ta nghe được tiếng Chiêm Thành.” Kéo hắn ra góc, Như Yên cười nói. Hắn ngờ ngợ nhìn nàng.

“Nàng học bao giờ?” Hắn hỏi, thấy Như Yên nhíu mày, nghiêng đầu.

“Không rõ, ta chỉ biết là nghe họ nói thì ta hiểu.” Nàng nhún vai, ra vẻ đã quen với những biểu hiện bất thường của trí nhớ hỗn loạn hiện tại. Không để hắn hỏi thêm, Như Yên kéo tay áo hắn. “Ngươi muốn biết họ định làm gì mà còn đối phó, không thể lơ ngơ mò tới làm phỗng đá được, đúng không?”

Vậy thì đi, không đợi hắn trả lời, Như Yên hớn hở xốc tay hắn đẩy ra ngoài. Có vẻ bị Dao Luật cùng Xuân Tử kềm cặp quá lâu, nàng lấy hắn làm cớ để sổ lồng đi chơi.

Khu rừng này núi xanh sông biếc, cổ thụ um tùm rợp bóng bên đồng cỏ trải dài, hoa lau trắng ngát bờ sông, hoa gạo đỏ rực ven đường. Ở những đoạn rừng rậm, cây lan ra ven bờ, phong lan treo lơ lửng trên cành với tay hái được. Xuôi dòng đi về Phố Châm, có lúc thấy đàn voi đông đúc nghỉ trên đồng cỏ, có lúc lại thấy tràm chim lao xao đập cánh. Tiếng vượn hót lảnh lót trong rừng được gió rì rào đệm như một bài ca.

Chưa đến Phố Châm, Như Yên đã hái được một ôm hoa, vớt được một rổ tôm cá. Nếu hắn không ngăn lại, nàng đã bẻ cây đốt lửa nướng cá ngay trên thuyền.

“Đi thám thính thì đừng làm cho người ta chú ý.” Hắn buộc phải nhắc, chẳng rõ lúc này nàng còn có mấy phần khôn ngoan giảo hoạt trước đây. Như Yên bĩu môi.

“Ta với ngươi giống bọn họ lắm sao mà không gây chú ý?” Nàng chỉ tay về trang phục của hắn và mình. “Chúng ta đang tỏ vẻ là người tới theo thuyền buôn phương Bắc, hành động càng kỳ lạ càng ít gây chú ý chứ tỏ vẻ thành thục quá bằng ‘lạy ông tôi ở bụi này’.”

“Đến nơi rồi thì ta cứ nói giọng Quảng Đông, có xông vào chỗ bọn họ ngồi thì cũng chẳng lo họ đề phòng.” Ngọn cỏ lau che nửa miệng, Như Yên khúc khích cười. Hắn nhìn qua nàng, lại quyết định không nói.

Dù hiện tại nàng đã hóa trang khác lạ đi một vài phần, mang dáng vẻ của con hầu trên thuyền buôn khá lôi thôi, lại thêm lối trang điểm nực cười với gò má quá hồng, môi quá đỏ, mày quá dày, cũng khó che giấu tư thái kiều diễm phảng phất trong nụ cười khóe mắt. Nàng có thể đội nón đi dạo xung quanh chứ khi lại gần khó ai không để ý.

Ánh mắt hắn dừng ở ôm hoa Như Yên vừa hái, liền buông chèo mà bước lại. Buộc những cọng cỏ lau thành một vòng nho nhỏ, cài thêm mấy bông hoa gạo rủ xuống, hắn đội cái vòng lên đầu Như Yên. Ngắm nghía một lúc, hắn gật gật đầu.

“Thế này trông được hơn.” Những bông cỏ to xù như đuôi cáo che hết vầng trán, phủ bóng lên mắt nàng, hai bông hoa gạo áp lên má, giấu đi hình dạng khuôn mặt. Dù gì nàng cũng đã chọn cách làm đỏm lố lăng, có thêm một phụ kiện hài hước như thế vẫn là bình thường.

Như Yên soi xuống nước, bất mãn ra mặt nhưng không bỏ cái vòng xuống. Ngồi ở đầu thuyền nghịch một lúc, nàng moi ra được cuốn sách hắn nhét trong khe của khoang thuyền. Đọc lướt qua sách, nàng nhìn lại hắn, cười nói.

“Ta không biết ngươi cũng đọc loại mọt sách này.” Nàng vẫy cuốn sách với hắn đang bận chèo thuyền. Hắn chỉ nhún vai.

“Mọt sách?” Hắn hỏi lại, thầm nghĩ đến kiến thức hầu như rỗng không của Như Yên về Dịch lý. Cuốn sách này hắn mua được bên đường từ một thầy cúng người Kinh, nhằm có thứ giải khuây đường xa cũng như ôn lại chút ít kiến thức. Như Yên hẳn nhận ra đây là sách của bọn thuật sĩ giang hồ, nhưng loại sách này giỏi tô vẽ tán tụng, phần nhiều nói chuyện hoang đường, không thể kể là ‘mọt sách’?

“Mọt sách đâu chỉ là loại mở miệng đóng miệng đều là sách. Bọn thứ nhất thì quả đúng như thế, đem lời trong sách nhai nhải khắp nơi, biến thành như chân lý. Bọn thứ hai thấy thế thì đem lời bọn thứ nhất đi giễu nhại châm chọc, coi như thế là mình đã giỏi giang hơn sách. Đem tiểu tiết biến thành đại thể, moi móc lỗi lầm để phủ định toàn cuộc, dương dương tiểu nhân đắc chí. Cả hai đều là loại kiến thức nông choèn, thấy bề mặt chứ không hiểu ngọn nguồn, đem giác quan cá nhân biến thành cái nhìn thiên lệch, thậm chí có thể còn chưa từng đọc sách, chỉ cố kéo mọi thứ xuống cho bằng mình. Chẳng qua có loại mọt sách nghiêm trang thì cũng có loại mọt sách lưu manh vậy thôi.” Như Yên hươ tay lật qua lật lại trang sách, bĩu môi nói. “Có loại đội sách lên đầu để thăng tiến thì cũng có loại xé sách để thành danh. Bọn dính đến sách đều là hỏng hết cả.”

“Thế người viết sách thì sao?” Hắn cảm thấy hơi buồn cười. Lòng thầm nghĩ, hóa ra đây là lý do Như Yên bài xích học hành. Nàng vẻ ngoài văn nhã, mồm miệng lem lẻm nhưng thật ra chỉ thích nói ngược lại lời thiên hạ.

Nghe câu hỏi, Như Yên nhíu mày, nghĩ một lúc rồi gật đầu.

“Cũng hỏng nốt.” Vẫy cành cỏ lau trên tay, nàng gật gù nói.

Đang lúc ấy, có một chiếc thuyền nhẹ ngược dòng đi ngang qua. Hắn thấy người trên thuyền ngoảnh đầu nhìn sang rồi lại quay đi. Hơi chột dạ, hắn chèo thuyền men vào bờ, nơi dòng nước bớt sâu.

“Lại gần đây!” Hắn gọi Như Yên khi chiếc thuyền kia đã trôi xa một quãng, thầm nhận ra sự bất trắc của nơi này.

Như Yên vừa nhổm dậy đã thình lình sững sờ, nhìn về phía sau hắn.

Từ chiếc thuyền đã trôi xa, một chiếc bè con được thả xuống, thuận theo dòng mà lướt đến thuyền bọn hắn. Trên bè, một người dáng cao gầy, đội nón sùm sụp đạp sóng làm chèo. Cách thuyền bọn hắn chừng hai sải chân, gã bỏ bè, nhún chân phóng lên thuyền. Hắn gạt chèo hất kẻ xâm nhập qua bên, gã liền bám tay ngay vào chèo, lộn người nhảy về sau lưng hắn. Hành động của gã nhanh như xuất quỷ nhập thần, thân thể mềm mại nhẹ nhàng như mèo. Trên con thuyền nhỏ, lực kéo trên đầu chèo khiến hắn hơi mất đà, vội chống chân giữ thăng bằng.

Ở phía bên kia, Như Yên lại chẳng nhanh nhẹn được như vậy. Thuyền nghiêng đi, nàng trượt hẳn sang bên, suýt rơi xuống nước, may mà bám được vào thành thuyền.

“Dừng lại!” Theo quán tính, nàng vội hét lên. Nhưng kẻ vừa đáp xuống thuyền đột ngột cứng người. Khi mái chèo trong tay hắn quật về sau, gã không nhảy tránh, cũng không đỡ gạt, lãnh cả cú đánh vào vai. Lần này, hắn kịp nắm gã lại không để gã lăn xuống sông.

Cái nón trên đầu gã trật đi, để lộ đầu tóc bạc phơ.

“Thắng Bình?” Hắn nghe Như Yên thảng thốt gọi. Kẻ trước mặt có gương mặt hắn không quen thuộc. Khi quay đầu, hắn lại phải ngạc nhiên trước vẻ mặt của Như Yên. Vẻ căm ghét mà hắn chưa bao giờ thấy hiện diện trong mắt nàng. Chưa kịp nhổm người dậy, nàng đã nghiến răng. “Ném lão xuống sông!”

“Vào bờ rồi nói.” Hắn nhìn qua Như Yên lần nữa, rồi đưa tay điểm huyệt kẻ vẫn cứng trơ bất động kỳ lạ. Hắn không biết kẻ này, nhưng nếu lão bám theo Như Yên thì hỏi rõ vẫn tốt hơn.

Thuyền tấp vào bờ, hắn lôi kẻ được gọi là Thắng Bình lên trảng cỏ, vẻ mặt Như Yên vẫn chẳng bớt u ám hơn. Vừa đứng vững, nàng đã chạy tới định đá lão, hắn phải cản lại.

“Có việc gì thế?” Hắn hỏi, nhưng chẳng ai để ý đến hắn. Trừng mắt nhìn Thắng Bình, Như Yên nghiến răng.

“Bám theo ta làm gì?” Trấn tĩnh trở lại, giọng nàng lạnh lùng đến gai người. Thắng Bình vẫn trầm mặc nhìn nàng, đôi mắt sâu tối trên gương mặt tái xanh, có vẻ cứng nhắc gần như tượng đá.

“Quả thật đã quên rồi.” Ông ta thở dài, chẳng trả lời câu hỏi của Như Yên. Hắn phải kéo nàng về sau lần nữa, đứng chắn trước nàng mà hỏi thay.

“Ông là ai, bám theo cô ấy làm gì?” Hắn vừa nói với Thắng Bình, vừa quay đầu hỏi Như Yên. “Nàng biết ông ta từ bao giờ?”

“Lão bắt cóc ta, đánh chết ông Ba.” Như Yên giận dữ nói. “Lão già này thần trí bất minh, làm toàn việc điên rồ. Lúc ta bị Linh lão đầu bắt cóc, lão cũng từ đâu nhảy ra đánh nhau với Linh lão, ta thừa cơ chạy đi được. Không ngờ lão đánh hơi bám theo đến tận đây.”

“Cũng coi như ông ta đã cứu nàng.” Hắn nhẹ giọng nói, thầm nhớ lại câu chuyện nghe được ngày xưa tại làng Phú Xuân, cũng chợt nhớ ra đã gặp ông lão này một lần ở căn cứ của Linh lão đầu tại Quảng Ngãi. Lúc đó tình hình rối loạn, khói lửa mịt mù, hắn không thể nhìn rõ ông ta. Ngày ấy, Thắng lão cũng đã xông vào căn cứ Linh lão tìm Như Yên, thần trí ông ta quả thật có vẻ không ổn.

“Lão bị điên!” Nghe lời nói của hắn, Như Yên càng giận thêm. Nhưng hắn lại quan tâm đến chuyện khác.

“Ông ta bám theo được đến đây, không biết còn có kẻ nào nữa?” Hắn nói, đưa mắt nhìn quanh. Nếu việc Như Yên còn sống lan ra ngoài, không biết sẽ còn bao nhiêu kẻ tìm tới. Không phải ai cũng biết nàng đã mất trí nhớ, phải trừ diệt nàng bằng được mới nghe.

“Chỉ có mình ta.” Thắng lão lắc đầu nói, vẫn đăm đăm nhìn Như Yên. “Ta lo lắng cho con bé.”

À… hắn nhìn Như Yên lại sắp nổi cơn thịnh nộ, dường như mơ hồ hiểu ra. Theo lời nàng kể trước đây, trong những dây mơ rễ má liên quan đến bà Tống Thị nào đó, ông lão này kể cũng là thân thuộc của nàng. Cha ông ta hại chết ông bà nàng, hẳn vì thế mà lão sư ngăn cản không cho ông ta đưa nàng đi. Người có thần kinh bất ổn càng dễ bị kích động.

“Chấp gì với người điên.” Hắn kéo tay Như Yên, lắc đầu. “Nàng lúc trước hành hạ ông ấy trả thù đủ rồi. Tình trạng ông ấy như bây giờ cũng tại nàng mà ra.”

“Ta?” Như Yên nhướn mày. Nhưng rồi nàng cười khẩy, quay đi. “Đáng đời!”

Dù vậy, thông tin ấy quả đã làm giảm đi cơn giận của Như Yên. Buổi dọ thám tại Phố Châm của bọn hắn đành phải kết thúc sớm. Không thể thả Thắng lão chạy lung tung, bọn hắn phải đưa ông ta về nơi ở tạm. Cùng với sự bổ sung của Xuân Tử và Chiêm Dao Luật, chuyện Như Yên đầu độc Thắng lão được kể lại ngọn ngành.

“Thuốc của người Thượng để thuần phục dã thú phá hủy thần kinh người vĩnh viễn.” Dao Luật nhàn nhạt nói, buông tay Thắng lão đã bắt mạch xong xuống. “Chữa trị chỉ được phần ngọn, không được phần gốc. Bây giờ ông ta giống như thú nuôi, phải bám lấy cô mới được.”

“Ngụy lão thả ông ta ra sao?” Xuân Tử nhíu mày, nghĩ đến việc khác. “Hẳn là sau khi Linh lão bị đuổi chạy vào rừng, không còn gặp cạnh tranh tại Quy Ninh, Ngụy lão cũng không cần giữ Thắng Bình làm bình phong. Nghĩ Linh lão hại chết tiểu thư, ông ta liền lùng tìm trả thù, may mà cứu được tiểu thư.”

Càng nghe, sắc mặt Như Yên dần dịu xuống. Nàng cắn môi, không lên tiếng. Nghe đến phương thuốc của người Thượng, hắn cũng đâm tò mò, bắt chước Dao Luật cầm tay Thắng lão mà bắt mạch. Nghe ngóng mạch tượng một lúc, hắn ngờ ngợ nhíu mày, đưa tay điểm lên các huyệt đạo chủ chốt trên người Thắng lão. Càng kiểm tra khí huyết ông ta, hắn lại càng có cảm giác quen thuộc.

Mấy năm này, để điều chỉnh khí huyết bản thân, hắn phải học cách thăm dò, nhận biết từng lưu chuyển của chân khí trong kinh mạch. Khí của người đàn ông này gần giống hệt như người tập Vô Âm đao.

Khi ông ta tấn công hắn trên thuyền, thân thủ nhẹ nhàng linh hoạt, gần như ma quỷ ấy chẳng phải là đặc trưng của Vô Âm?

Như Yên bảo thần trí ông ta vốn bất ổn từ rất lâu trước đó, gần như phụ thuộc vào thuốc để an thần, chẳng phải là do tác dụng phụ của Vô Âm?

“Ông tập môn võ gì?” Ngồi xuống trước mặt Thắng lão, hắn hỏi. Ông ta không trả lời, hắn phải nhờ Như Yên ‘ra lệnh’, nôn nóng hỏi tiếp ngay. “Ông có biết Vô Âm đao?”

“Võ của người phương Bắc.” Thắng lão gật đầu. Giọng ông ta đều đều, không hề có chút cảm xúc. “Năm mươi năm trước, có kẻ từ phương Bắc chạy xuống tránh Mãn Châu, đem theo nó. Cha ta có được.”

“Sao…?” Hắn hỏi lại, Như Yên bên cạnh đã ngắt lời.

“Có gì phải lạ? Người đến năm mươi năm trước ấy dựng nên quán rượu ở Hội An, làm ra món rượu Hồng Trần Túy chết toi nọ. Ông ta chết trước khi sư phụ ngươi tìm tới cũng được chục năm, quán rượu đổi chủ, chỉ có rượu dưới hầm bán mãi không ai mua, cũng không ai nỡ bỏ đi nên còn lại. Tính ra thì ông ấy cũng ở Hội An vài chục năm, quen biết vài người đâu có lạ.” Ngừng một lát, Như Yên gật gật đầu. “Lúc ấy Tống Thị thao túng kinh tế Nam Hà, có khi lại là chỗ thân quen cũng nên.”

“Ông ấy là ai?” Hắn hỏi, Thắng lão chỉ lắc đầu. Hắn liền chuyển hướng. “Ông ấy là người thế nào?”

“Cẩm y vệ.” Thắng lão trả lời hầu như ngay lập tức, khuôn mặt vẫn trơ trơ. “Người của Xưởng vệ, trong cung điện nhà Minh.”

“A…” Đến lượt Như Yên khẽ thốt, nghiêng hẳn người qua bàn mà chú tâm đến câu chuyện đang nói. Không đợi hắn hỏi, nàng đã lên tiếng. “Vậy môn võ Vô Âm đó…”

“Ở trong thư khố của Xưởng vệ.” Câu trả lời của Thắng lão không làm ai trong bọn hắn ngạc nhiên. Như Yên đưa mắt nhìn, thấy tay hắn đã nắm chặt trên gối.

“Có bản ghi chép đầy đủ không? Gồm hai phần… hay hơn thế nữa?” Hắn nôn nóng hỏi. Thắng lão lại lắc đầu.

“Không có bản ghi. Người ấy chỉ hỏi ta ‘Có muốn thử không?’.” Thắng lão gục gặc đầu như hồi tưởng lại. Như Yên chớp mắt, nàng bấm tay hắn ra hiệu, kéo hắn về phía sau nhà.

“Ngươi thấy tình trạng lão còn không hiểu?” Khuất tầm nghe, Như Yên nói. “Ta nghĩ lão bị đem ra làm thí nghiệm, để kẻ kia bào chế thứ rượu chết toi nọ. Lúc Huyền Khê đến gặp Sa, ta nghe lỏm họ nói rằng thứ rượu ấy mới được làm ra ở Nam Hà, cũng do kẻ ấy ‘mò mẫm’ tìm công thức.”

“Nhưng…” Hắn ngần ngừ, Như Yên hiểu ý liền cười nhạt.

“Kẻ ấy là người của Xưởng vệ, ngươi tưởng là thiện nam tín nữ à? Xưởng vệ của triều Minh, Đông xưởng thì bắt bớ tra tấn, Tây xưởng thì do thám giám sát, toàn là ‘Triều đình ưng khuyển’, không việc ác nào không làm. Có thằng bé lơ ngơ chạy tới thì tóm lấy làm thí nghiệm, có khi còn được tiếng tốt dạy dỗ huấn luyện con nhà người ta. Thắng Bố năm ấy làm môn khách của Trung Thành hầu, lượng võ sĩ, ám vệ trong triều Nam Hà cũng chẳng ít, rải đi giết trăm người một đêm cũng được, có khi đem cả con cho người ta dạy. Mà môn võ này đâu ai thấy hậu quả lâu dài ngay?” Nheo mắt nhìn hắn, Như Yên nhịp ngón tay lên môi. “Môn võ tuyệt tích đã lâu mà sư phụ ngươi có được, các ngươi lại chẳng thèm thắc mắc gì sao?”

Hắn im lặng, không tranh cãi với nàng, bất chợt sáng rõ một phần chuyện cũ. Vô Âm đao từng là truyền thuyết một thưở trên đất Giang Nam nhưng biệt tích đã lâu, bọn hắn là những truyền nhân cuối cùng, hóa ra đã nằm lại trong thư khố Xưởng vệ. Xưởng vệ, cơ quan an ninh được Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương thành lập ngay sau khi giành được đất nước, có nhiệm vụ trên thì giám sát quan lại, dưới thì do thám dân tình, thanh trừng kẻ phản loạn. Chu Nguyên Chương nhờ lực vua Đại Tống mà tổ chức đánh Nguyên, lấy Nam Kinh làm trung tâm, tiêu diệt các lực lượng cát cứ tại Giang Nam để nắm toàn quyền lãnh thổ. Sau khi lên ngôi, vị vua đa nghi này tìm cách trừ diệt, khống chế mọi kẻ chống đối. Có thể ngay trong thời gian ấy, hoặc sau đó, môn võ này đã lọt vào tay Xưởng vệ, bị xếp vào thư khố bí mật. Lý Tự Thành đánh Bắc Kinh, triều Minh sụp đổ, viên Cẩm y vệ này hẳn đã lấy được thư tịch trong rối loạn.

Theo Mộc Long cho biết, sư phụ hắn chẳng thể nào là người Cẩm y vệ nọ, tuổi tác cũng không đủ để có mặt tại cung điện Bắc Kinh khi Lý Tự Thành đánh vào. Nhưng giữa họ là mối liên hệ thế nào, khi kẻ thì cam tâm bỏ đi, người nhất quyết ở lại?

“Nghĩ cũng lạ.” Như Yên vẫn đang ngẫm nghĩ, chợt níu tay hắn. “Sư phụ ngươi tự dưng gặp các ngươi giữa đường, rồi cũng tự dưng truyền thụ môn võ thất truyền đã lâu à?”

“Nếu không phải vì ngươi, thì là vì y.” Hắn vừa chớp mắt, Như Yên đã nói ngay. Nàng lướt mắt qua hắn, chợt cười. “Có khi ngươi cũng đã được đem ra làm thí nghiệm.”

Hắn nhíu mày, nhưng cũng không phật lòng. Về điểm này, Như Yên quả thật đang có lý.

Hắn đã từng hơn một lần nghĩ đến chuyện sư phụ đem hắn làm thí nghiệm. Thứ hóa giải Vô Âm chính là Tuyết Hoa và ngược lại, món rượu kia chỉ là giải pháp nhất thời. Có thể sư phụ hắn cần hai đứa trẻ để thử nghiệm, cũng có thể quả thật như nàng nói, là vì y.

Môn võ công này thuộc về những người mang theo bí mật từ Tử Cấm Thành. Bí mật, như thân thế của y. Điều mà ngay cả hắn cũng không rõ.

Nhưng rồi hắn chỉ nhún vai.

“Thế thì sao?” Dù y có là con cháu chút chít của một dòng họ vang danh hay con của ăn mày, đã chẳng còn quan trọng.

“Thế sẵn vật thí nghiệm ở đây, ngươi không thử à?” Thấy phản ứng của hắn, Như Yên liền đổi giọng, chỉ tay vào gian nhà. “Lão rèn luyện đã lâu, trình độ ắt hẳn hơn cả Sa. Biết đâu lão nắm được vài yếu lĩnh nào đó mà cả sư phụ ngươi cũng không biết?”

Hắn nhìn vẻ hớn hở của Như Yên, không nói. Thấy yên ắng, nàng quay đầu lại, chớp mắt. Tay hắn vỗ nhẹ lên tóc nàng.

“Dù sao ông ta cũng bị bệnh, bỏ qua đi.” Hắn thở ra, nói khẽ. Tiểu yêu tinh này với người ngoài thì ranh ma bạc ác, chẳng cần biết nặng nhẹ đúng sai. Nhìn tình cảnh của người đàn ông kia bây giờ cũng có đôi chút bất nhẫn. Nghĩ thêm, hắn nói tiếp. “Có việc gì bỏ qua được thì bỏ qua đi.”

“Ta…” Như Yên định cãi, nhưng rồi lại thôi. Nàng cau mày, quay đi.

Nàng hiểu điều hắn định nói. Lão già kia chẳng qua là một nạn nhân bị rối loạn thần trí, hẳn y cũng như vậy.

Nhưng cũng có thể, rối loạn thần trí chỉ là một cái cớ. Không còn bị kềm giữ, dục vọng tự do điều khiển hành động, bùng phát thành hành động. Là do bản thân hay do hoàn cảnh?

“Ta không có hứng chơi với rối gỗ.” Thấy hắn vẫn đi theo, Như Yên bực bội gắt. Nàng ném một cái liếc mắt về phía hắn. “Mà nghĩ lại, chẳng phải ngươi cũng học môn võ ấy sao?”

“Không phải cùng một loại…” Hắn nói, bất chợt ngừng lời. Đột nhiên, hắn hiểu ra điều Như Yên đang định hỏi, liền hóa ngẩn người.

“Hay chỉ có ngươi mới ‘không cùng một loại’?” Như Yên cười khẽ. Nàng nghe hắn hỏi về hai phần của thư tịch, cũng đã mơ hồ đoán ra. “Ngươi cảm thấy mình bình thường thật à?”

Câu hỏi của nàng rơi vào khoảng không. Mải suy nghĩ, hắn không nghe được.

Hắn nhớ đến những cơn điên thình lình không thể kiểm soát trước đây, chợt thấy quặn trong lòng. Lần gần nhất, cơn điên dại trong khu rừng tại Phú Xuân rút gần cạn kiệt sức lực, suýt đẩy hắn vào cái chết. Và rồi hắn phải chật vật tìm cách kiểm soát tâm tư tình cảm chính mình, đè nén luồng khí nhộn nhạo sôi trào trong huyết mạch.

Để rồi, một ngày Dao Luật hỏi ‘Anh còn yêu được nữa không?’.

Hắn đã thực hiện cùng một hành động như bọn họ. Học ngược từ trên xuống, và rồi hắn đã tuần tự đi ngược về điểm bọn họ xuất phát. Vốn không có cứu giải hay khắc chế, chỉ là hai chiều của một con đường, hai lối rẽ của một vòng tròn. Người đời đa phần chọn Vô Âm không chỉ vì sức mạnh của nó, mà còn bởi con đường tu tập đơn giản và bằng phẳng hơn. Phần đông không vượt qua được thử thách khắc nghiệt đầu tiên của tâm trí và cảm xúc, kể cả sư phụ hắn, nhưng lúc nhận ra đã là quá trễ.

Vốn không có cứu giải, chỉ là hai nửa của vòng xoay, một vào hư vô, và một vào hủy diệt.




Leave a Reply

(required)

(required)

:) :blush: :D :( :(( ;)) :banh: ;) ::) =)) :)) b-) :meo1: :meo2: :meo3: :meo4: :meo5: :meo6: :meo7: :meo8: :meo9: :meo10: :meo11: more »

Bộ gõ tiếng Việt đã được bật. Bạn có thể gõ tiếng Việt không cần phần mềm trong máy.
RSS feed for comments on this post.


Copyright © Trường An. All rights reserved.