Từ dòng La Nha đi lên phía Bắc, gần nơi tiếp giáp với dòng Dã Dương[1], nằm giữa vùng đất bằng trống trải có một hồ nước lớn[2]. Vào mùa khô, hồ vẫn rộng gần ngàn mẫu, đến mùa mưa lại to lớn thêm gấp mấy lần. Lòng hồ sâu hoắm, đôi đoạn có những gờ đất lan ra, cỏ lún phún nhú trên mặt nước. Vài căn nhà được dựng bên hồ, ngoài con đường dẫn vào trong ngôi làng sau rặng tre. Chiều đã buông, vẫn còn vài chiếc thuyền nhỏ trôi trên hồ rộng. Vài thuyền ra chỉnh bè lưới cá đang giăng giữa hồ, vài thuyền đang trên đường xuôi Nam Bắc nghỉ chân.
Hồ nước nằm giữa thung lũng, mênh mông mà êm đềm, nhìn lên là bầu trời mang mác mây đang ngả sắc, trông xuống là mặt nước sóng nhỏ lăn tăn, bờ cỏ rập rờn.
Những đàn chim bay về tổ, tiếng kêu xao xác cả dãy núi xa.
Hắn mở mắt khi chiếc thuyền va phải chỏm đất chờm ra sông, cỏ đâm vào chân hắn đang thò ra ngoài khoang. Hắn liền bò dậy, chồm người nhìn ra. Có vẻ trong lúc hắn ngủ, thuyền đã bị tuột dây cột mà trôi theo dòng đến hồ. Hắn không rành rẽ khu vực này, chẳng rõ đã trôi bao xa.
Từ từ quay lại cũng được, ngẩng nhìn trời đã tối, hắn nhủ thầm. Dù sao Oc-nha That và toán người vừa đến cũng đang bận rộn sắp xếp, không vội đi ngay. Hắn có ở gần bọn họ thì cũng không hiểu lấy một tiếng được nói, hệt như người câm điếc. Toán người ấy đã đông đúc, lại có thêm người chẳng biết từ đâu kéo tới, dường như càng không có ý định bỏ Phố Châm rút lui hẳn, vẫn còn dò xét nghe ngóng động tĩnh ở Phan Rí.
Trời đã tối, hắn chẳng thể ở mãi trên thuyền để trôi tự do đến dòng Dã Dương nghe đâu đầy rẫy cá sấu, liền cột thuyền vào bến trên bờ. Hắn vốn không định vào làng mà tìm chỗ ngủ ngay tại các chòi coi cá cạnh bờ sông. Vừa lấy chông trúc định đâm lấy vài con cá dưới hồ, hắn chợt ngẩng đầu khi nghe tiếng sáo vang từ sau rặng tre.
Điệu nhạc của người phương Bắc trong làng Thượng khiến hắn tò mò bước lại. Sau rặng tre, đường vào làng vốn là lối voi ngựa đi dẫn vào khoảng đất trống. Như những ngôi làng phức hợp và khép kín tại đây, làng này được ngăn cách với bên ngoài bằng những rặng tre trúc, kênh mương bao quanh khu đất trồng cấy rộng, nhà ở nằm lọt vào giữa. Có vài ngôi nhà sau bụi tre, bên cạnh dãy chòi canh, tiếng sáo đang phát ra từ nơi ấy. Càng bước đến gần, hắn càng cảm thấy ngờ ngợ khi nhận ra vài âm điệu sai lạc, làn hơi man mác ảnh hưởng của nhạc Nam.
Mải chú ý đến tiếng sáo, hắn phản ứng chậm mất một nhịp khi nghe tiếng ‘rắc’ khe khẽ trong bụi tre. Chân hắn vừa đạp lên một mô đất, cành tre đã quất thẳng xuống từ trên cao. Hắn không kịp nhảy tránh, chỉ đưa tay đỡ. Cành tre quất vào miếng giáp da trên tay hắn, gần rách toạc cả miếng da, khiến hắn phải nhăn mặt vì đau.
“A…” Cành tre vừa lăn sang bên, hắn đã nghe tiếng nói phát ra từ phía ngôi nhà hắn đang đến. Tiếng nói quen thuộc đến mức hắn phải giật mình.
Nhưng người vừa lên tiếng lập tức rụt đầu vào trong ngay khi hắn vừa quay lại. Hắn chỉ kịp thấy tà áo đỏ phất qua cửa. Thay vào đó, Chiêm Dao Luật mỉm cười nghiêng người sang, vẫy tay với hắn.
“Tôi đoán cũng đến lúc anh tới rồi.” Dao Luật nói ngay khi hắn đặt chân lên bậc cửa, nàng vội kéo hắn vào nhà, đóng cửa lại. Chiều nhập nhoạng nhưng phòng chưa thắp đèn, chỉ có đôi ánh lửa từ lò than sưởi cháy lập lòe. Hắn thấy cô gái áo đỏ ngồi thu chân trên sập gỗ, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Dao Luật chỉ tay về phía cây sáo gác trên bàn bên kia. “Tôi nghĩ đằng nào anh cũng phải đi qua đây, liền thổi sáo làm hiệu.”
“Sao mọi người đi nhanh thế?” Hắn ngờ ngợ nói, mắt vẫn không rời khỏi người đang ngồi bên kia phòng. Dao Luật nhún vai, cũng ra dấu về phía nàng ta.
“Chúng tôi đi đến Quảng Ngãi vừa đúng lúc với đợt chuyển quân cuối cùng của Nam Hà. Cô ấy bảo không thích đi đường vất vả, ‘thuận tiện’ nhân lúc bến cảng cập rập mà trà trộn vào, thuê hẳn một chiếc thuyền đi đến Trấn Biên rồi vòng lại. Đường thủy nhanh chóng hơn, lại đúng lúc Nam Hà đánh Phố Hài, phía biên Đồng Nai bỏ trống không ai canh giữ, chúng tôi thuận tiện vào thẳng La Nha.” Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của hắn, Dao Luật làm một cử chỉ như bất đắc dĩ. “Nếu không liều thì chúng tôi cũng không thể vượt qua Quảng Ngãi. Đang đi đường trong núi, có bọn người ép chúng tôi chạy ra ngoài biển đấy chứ.”
“Linh lão đầu đang ở Quảng Ngãi.” Rùng vai một lần cuối, Dao Luật ngồi xuống bàn bên kia, ném lại hắn một cái nhìn đầy ẩn ý. “Tôi đưa mọi người vào một buôn sách, không ngờ lão ấy cũng đang trú ở đó. Lão nhận ra giọng một vài người, định ra tay bắt giữ. May mà chúng tôi thoát được, nhưng không thể đi đường Thượng đạo nữa.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Quay về phía người vẫn nhất quyết không chịu nhìn hắn, hắn hạ giọng hỏi. Giọng điệu của Dao Luật khiến hắn cảm thấy cuộc truy đuổi không đơn giản như vậy.
Dao Luật đột ngột im lặng. Trong bóng chiều, mặt Như Yên sắt lại như đá. Không thể không trả lời, Dao Luật đành thở ra.
“Chúng tôi đến buôn sách vào ban đêm, không biết có người trọ ở đó. Đến nửa đêm, lão mới ra tay. Không tiện làm kinh động buôn sách nên lão cho người phục thuốc bọn tôi trong bữa ăn trước. Thể chất tôi miễn nhiễm với chất độc bình thường nên không hề hấn, vẫn còn tỉnh táo khi bọn chúng xông vào. Nhưng một mình tôi không xoay xở được hết, cô Như Yên bị bắt đi…” Càng nói, giọng Dao Luật càng nhỏ. “Đến sáng, chúng tôi chạy vào rừng tìm thì thấy cô ấy chạy về.”
Câu cuối, Dao Luật tỏ ý ‘muốn biết rõ thì hỏi thẳng’. Nhưng Như Yên lầm lì đứng lên, quay người bỏ vào trong bếp. Không kịp gác đao kiếm sang bên, hắn vội đi theo nàng.
Như Yên lúi húi đốt bếp, khua nồi niêu chén đũa loảng xoảng. Hắn đứng sau lưng nàng, mở miệng mấy lần nhưng không biết phải nói gì. Cuối cùng, hắn đành kéo tay áo Như Yên.
“Nàng…” Tay áo bị kéo, Như Yên trừng mắt nhìn lại. Hắn đành hạ giọng. “Ta không để ý thì nàng để ý làm gì?”
Như Yên chớp mắt.
Hắn vừa chỉ kịp thấy má nàng đỏ bừng, trước khi cái chảo trên tay nàng – cùng dầu mỡ đang sôi xèo xèo bên trong – bay thẳng vào mặt hắn.
Hắn vội nhảy tránh, lại va vào đống nồi đất trong khu bếp chật. Cái chảo bay vào tường vốn chỉ là vách đan bằng trúc, văng hẳn ra phòng ngoài. Dao Luật chạy vào còn kịp cản Như Yên lấy con dao phay trên bếp mà ném hắn.
“Làm gì thế này?” Dao Luật quát khi mấy cái nồi đất vẫn còn đang lăn vỡ loảng xoảng sau lưng hắn. Không giật được dao ra khỏi tay Dao Luật, Như Yên mặt đỏ phừng phừng mà chỉ tay mắng.
“Ngươi…” Nghẹn giọng không nói ra lời, nàng cắn môi mấy lượt, chỉ thốt được hai tiếng. “… điên khùng…”
Nói rồi nàng quay lưng bỏ đi qua cửa hậu của gian bếp. Hắn nhìn theo, thấy Xuân Tử cùng vài người trong căn nhà bên nghe động chạy sang. Như Yên vào gian nhà ấy, kéo theo tất cả kẻ tò mò vừa tới.
“Có chuyện gì thế?” Bỏ con dao xuống, nhìn lên lỗ hổng trên vách bếp mà cái chảo đã phá, Dao Luật chống tay thở hắt ra. Hắn phủi mấy mảnh vỡ trên người, ngơ ngác nhìn lại. Nghe hắn thuật lại câu đã nói, Dao Luật cau mày, gật đầu. “Anh điên rồi à?”
“Người như cô ta, nếu có bị gì thì chịu để yên sao? Có đốt cả dãy Kẻ Mọi thì cô ta cũng phải lôi chúng ra trả thù.” Nhặt lại cái chảo dưới sàn, lau mỡ trên bếp, Dao Luật nhếch môi nhìn hắn như con bệnh vô phương cứu chữa. “Cô ta giận anh bỏ đi một mình, chẳng may gặp xui xẻo giữa đường nên giận thêm gấp đôi, thế thôi.”
Đến lượt hắn nghẹn lời. Dao Luật thuận tay đặt lại chảo, xem lại gạo để nấu cơm. Thấy hắn vẫn đứng ngẩn người cạnh đống nồi vỡ, nàng nghĩ ngợi rồi chợt cười.
“Lo lắng nhiều quá nên nghĩ quẩn nghĩ quanh, vừa bực mình vừa bực người.” Vừa đặt nồi lên bếp, Dao Luật nói như thể lơ đãng mà nghĩ ra, phác tay về phía đống đổ vỡ. “Thôi dọn dẹp đi cho nguội đầu.”
Không biết làm gì hơn, hắn đành lui cui đi dọn khu bếp tung tóe trong lúc Dao Luật nấu cơm chiều. Nàng nấu xong cơm thì trời cũng đã tối hẳn. Dao Luật vừa dọn cơm lên chiếu nhà trên, Xuân Tử đã mang một nồi đất bốc khói nghi ngút sang.
“Thêm cá tươi vừa bắt.” Xuân Tử gật đầu chào hắn, đặt cái nồi xuống mâm rồi rời đi. Bữa cơm Dao Luật nấu chỉ có cá và nấm khô sẵn trong bếp, món Xuân Tử vừa đem đến là canh cá, rau lẫn cá đều tươi mởn.
“Đã bảo cứ để kệ cô ta.” Nhìn thấy nồi canh cá, Dao Luật cười, gõ đũa vào chén hắn. “Ăn xong rồi đi dỗ.”
Hắn thắc mắc nhìn Dao Luật, nhưng nghĩ vạ miệng đã đủ liền nuốt nghi hoặc xuống, im lặng mà ăn. Bên nhà kia, mọi người cũng ăn xong sớm, một lát đã thấy Xuân Tử và lão Tứ đem chén bát ra giếng rửa. Nghĩ ở đó không còn ai, hắn liền nhẹ chân đến nghiêng ngó, lại chẳng thấy Như Yên.
Ba gian nhà liền nhau này vốn do nhóm người Như Yên xin làng cho dựng lên, chia nhau mà ở. So với khi còn ở Kẻ Mọi, nhóm đã ít đi. Như Yên ở cùng với Xuân Tử và Dao Luật, thấy hắn tới liền lánh mặt. Loanh quanh một lúc, hắn tìm ra nàng đang ngồi ngoài bờ rào tre, lấy cành tre nhỏ mà vạch xuống đất những hình thù vô nghĩa.
Nghe bước chân hắn đi đến, cố tình lay động mấy cành tre xạc xào, Như Yên liếc mắt nhìn qua nhưng vẫn không ngẩng đầu lên. Đến cạnh nàng, hắn đánh tiếng nhoẻn miệng cười.
“Canh cá…” Nghĩ lại, chẳng biết Như Yên có muốn để hắn biết nàng làm món ấy, hắn chuyển giọng. “… nàng đã ăn chưa?”
Như Yên mím môi, không thèm trả lời. Hắn đành khoanh chân ngồi xuống bên nàng. Ngửa mặt nhìn quanh quất bầu trời không trăng không sao một lúc, cuối cùng hắn không nhịn nổi mà lên tiếng lần nữa.
“Linh lão đầu nói gì với nàng?” Đến cả Dao Luật, Xuân Tử cũng không biết có chuyện gì xảy ra với nàng đêm ấy, hẳn không phải là việc bình thường. Nàng có thể giận dỗi hắn, nhưng nếu là việc quan trọng thì hắn đương nhiên có quyền được biết.
Như Yên vẫn cắm cúi nguệch ngoạc trên đất, hồi lâu mới mở miệng.
“Trước đây, ta là người thế nào?” Giọng nàng nhỏ, dường như sợ người bên kia bụi tre nghe được. Nhìn rất nhanh qua hắn, Như Yên lại cúi đầu. “Có phải, ta đã làm những việc rất… xấu?”
“Không, là rất to lớn.” Nàng cau mày, tự sửa câu nói của mình. “Lão bảo ta đã dựa vào thế lực nhà chồng, thế lực của Ngụy lão, của nguồn hàng gì đó mà làm rối loạn Quy Ninh, nhân cơ hội mà triệt hạ lão. Linh lão đầu có thế lực hằng mấy chục năm, bỗng chốc bị phá cho tan tành, không chỉ quan quân truy lùng mà ngay cả người trong vùng cũng xua đuổi. Lão ấy còn bảo, ngay cả ở Quảng Nam, Phú Xuân cũng như thế. Ta một tay che trời, đảo loạn nhân tình, thao túng thời thế. Vì vậy mà không ai để ta sống được. Ngay cả lão cũng không thể dung nạp ta.
“Xuân Tử cũng không biết hết những việc ta đã làm, Dao Luật lại càng không. Ta cứ tưởng mình vốn chỉ chiêu dụ Nguyễn Phúc Huệ làm phản, không ngờ còn có điều bí ẩn sau đó.” Cắm đầu que xuống đất, Như Yên quay sang hắn. “Làm bấy nhiêu việc, ta là người thế nào?
“Gian trá lật lọng, lừa người dối trời, tâm địa độc ác, lòng dạ như rắn rết. Lại còn dựa vào nhan sắc mà quyến dụ người, hư hỏng lăng loàn.” Như Yên lại tự trả lời, vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn. “Lão đã nói ta như thế đấy, có đúng không?”
Mắt nàng hầu như không chớp. Hắn không nhận thấy được gì trong đôi mắt chứa đầy bóng tối ấy. Không phải là loại bóng tối ngày xưa, mà gần như là đôi mắt long lanh của ngày hắn gặp nàng lần đầu, phảng phất tựa một mặt nước in bóng hình của ngoại biên, che giấu tất cả bên trong.
Nàng hỏi hắn, với đôi mắt vẫn mang vẻ bình thản nhiều hơn khổ sở, tò mò nhiều hơn nghi hoặc. Nàng nhìn hắn với vẻ kiên định của người muốn khẳng định lại một điều hơn là tìm câu trả lời.
Cho nên, hắn gật đầu.
“Như vậy…” Không đợi hắn lên tiếng xác nhận, Như Yên đã nhướn mày. “Như vậy mà ngươi nói là thích ta sao?”
Có vẻ đây mới đúng là câu nàng muốn hỏi, hắn nghĩ thầm khi cẩn thận quan sát nàng. Sau một tháng thảnh thơi ngẫm nghĩ, nàng đã chấp nhận bất cứ hình dạng nào của bản thân trong quá khứ, cũng chẳng mấy ngạc nhiên về điều đó. Nàng chỉ muốn hiểu được một điều khác, rất khác.
Điều mà hắn đã nói với nàng đêm ấy, nguyên nhân chính đã đẩy nàng vào tình trạng bây giờ.
Điều mà nàng sẽ chẳng bao giờ hiểu được nữa, trong hiện tại.
“Lão già ấy không có tư cách mắng nàng.” Hắn chầm chậm mỉm cười. Nụ cười khi hắn không biết phải phản ứng ra sao. “Người tham gia, liên quan vào chính trị như bọn họ đều lừa gạt gian trá như nhau cả. Chính trị thì có cái gì đâu ngoài việc buôn nước bọt, chỉ khác là có con buôn giỏi giang và con buôn kém cỏi, kẻ muốn cái này người cần cái khác, không được vừa lòng thì quay ra mắng nhau thế thôi.
“Đói thì lấy đồ ăn, khát thì tìm nước uống, đó là việc rất bình thường, ta cũng không nghĩ bọn họ có điều gì đáng mắng. Tất nhiên, ai bảo đi tin?” Hắn nhún vai, không kềm được mà đưa tay vuốt tóc nàng. “Người càng sống lâu càng thay đổi, như tắc kè hoa đổi màu, cũng chẳng phải bản thân làm chủ được.”
Như Yên không tránh bàn tay hắn. Nàng đăm đăm nhìn hắn hồi lâu rồi mới thận trọng lên tiếng.
“Ngươi… thay đổi rồi?” Cắn môi, nàng nói khẽ. “Trước đây, ngươi có vẻ rất nhiều oán giận.”
Bàn tay hắn yên lặng bên má nàng.
Oán giận? Trong một lúc, hắn dường không hiểu ý nàng. Hẳn nàng nhắc tới chuyện đêm đó, nhưng có lẽ không chỉ thế. Hắn oán giận ai, trong những ngày ấy?
Hắn không oán giận ai, trong hiện tại?
Đầu ngón tay hắn chạm phớt qua làn da mịn màng bên má nàng. Nàng đã gầy gò hơn trước – thời điểm mà nàng chọn để kết thúc. Cuộc hành trình đã trả lại sự sống cho đôi mắt nàng, cũng như khí lực mà nàng từng có. Không còn vực sâu hun hút trong mắt nàng, không còn cả những khoảnh khắc chênh vênh rơi vỡ thảng hoặc thoáng qua trong dáng vẻ, không còn cả chút tính toán trầm mặc phảng phất ngày nàng mười bảy. Oán giận, nàng nói, với ánh mắt rất đơn thuần. Hắn luôn nghĩ, nàng vốn rất đơn thuần. Trong cả những oán giận và đau đớn, những tính toán và âm mưu.
Nàng nhìn hắn với ánh mắt sáng trong, không có yêu, cũng không có hận. Trong hình bóng nàng, hắn như thấy lại những ngày quá khứ, những bóng hình của quá khứ, những con người đã đi qua trong quá khứ thật dài.
Không có yêu, chẳng có hận. Tưởng như ngọn gió thổi qua, đem theo lớp bụi lưu của ngày cũ tung vào trời không còn vết tích. Tất cả những nhớ nhung thương tưởng, hối tiếc cùng oán trách mà hắn từng ôm giữ cuối cùng cũng chẳng để làm gì.
“Không, ta chỉ là bỏ qua.” Hắn mỉm cười. “Ta đã từng hứa bao dung cho một người, rồi lại không làm được. Rồi hết lần này đến lần khác tiếp tục bỏ lỡ cơ hội kéo cô ấy lại. Chúng ta muốn tha thứ cho người khác mà không tha thứ được cho bản thân, cuối cùng tự giữ lấy bao nhiêu oán giận, không cách nào bỏ xuống. Cứ như vậy mà hành hạ cả mình lẫn người, khi nghĩ lại mới cảm thấy thật không đáng.”
“Còn sống, là tốt rồi.” Tay hắn đặt lên má nàng, nàng cũng không tránh né.
Hồ nước mênh mông trước đồng cỏ thẫm sâu trong đêm, nghe gió thổi rì rào. Gió lùa qua rặng tre, đem theo hơi ngai ngái của nước và đất. Nghe như có tiếng ca bằng một ngôn ngữ xa lạ từ trong làng vẳng tới.
Vùng đất trong núi vào buổi đêm loáng thoáng mù sương. Gió càng lúc càng lạnh. Nàng cúi đầu, tay vuốt qua bụi mắc cỡ bên cạnh đã khép lá từ lâu. Còn có nhiều điều nàng muốn nói, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Hắn bây giờ hầu như là con người khác so với kẻ mà nàng đã thấy sau khi tỉnh thức, lại càng khác so với kẻ đã dọa nàng sợ lạnh người đêm ấy, cũng chẳng còn như kẻ đã ôm lấy nàng, lời nói vừa oán giận vừa nhẫn nhịn lúc chia tay. Nàng mới chỉ vừa ‘biết’ hắn một thời gian quá ngắn, không thể hiểu nổi bao nhiêu trạng thái đối ngược mà hắn tỏ ra, càng không thể hiểu hắn đã dành một loại tình cảm như thế nào cho nàng. Có giận dữ, có đau lòng, có dịu dàng, thương xót, cũng có cả tiếc nuối, lại gần như oán hận… mọi thứ đều có quá nhiều. Khiến nàng không biết phải phản ứng ra sao.
Nàng muốn biết chuyện ngày xưa, nhưng khi nghe hắn nói lại cảm thấy vô cùng xa lạ, đến mức không thể hiểu được. Rồi nàng tự hỏi, có cần thiết phải biết?
Tay hắn vừa hạ xuống, nàng đã chợt nắm lấy cổ tay hắn kéo lại.
“Vết thương ban chiều phải không?” Nàng kéo tay áo hắn lên, nhìn vết thương đỏ bầm chạy dọc cổ tay do đỡ thanh tre quất vào, cau mày. “Sao không bôi thuốc? Để thế này quần áo cọ vào không xót à?”
“Vết thương nhỏ thì tự khỏi.” Hắn hàm hồ trả lời. Như Yên liếc mắt nhìn hắn, quay hái vài cái lá bên cạnh, nhai nát rồi đắp lên vết thương của hắn.
“Ngươi đi nhiều nơi, vết thương nhỏ cũng có thể nhiễm trùng lại không biết sao?” Nàng hất tay hắn trở về. “Sao lúc nào cũng để bị thương?”
Nàng nói chỉ vô tình, nhưng lại khiến hắn hơi giật mình.
Nàng đã nói bằng giọng gần như khi trách cứ Sa ngày trước vì những vết thương của y. Khi nàng nhìn qua hắn để thấy bóng dáng y.
Thấy phản ứng của hắn, Như Yên dường như cũng mang máng hiểu được. Nàng nhìn hắn bằng vẻ bình thản lạ thường.
“Đã tìm được Sa chưa?” Mắt nàng trong trẻo, không có một tia sóng gợn khi hỏi. Hắn chậm chạp lắc đầu.
“Ta không thông thuộc vùng núi này, không biết tìm bọn y ở đâu, định chờ đi theo nhóm người Chiêm tại đây.” Hắn cũng chỉ vừa mới đến, không ngờ còn chậm hơn Như Yên một bước.
“Ngươi định đi trước để ta không bám theo chứ gì.” Thông minh như nàng hiển nhiên nhận ra ý hắn, liền bĩu môi cười. Như Yên chợt hạ giọng, nghiêng người về phía hắn mà chỉ vào trong nhà. “Cô ta biết đấy.”
“Không hỏi thì hơn.” Hắn nhún vai. Dao Luật trước là người trong nhóm bọn họ, không hiểu vì sao lại rời đi. Nàng không muốn nói, hắn cũng không tiện hỏi, càng không tiện bảo nàng bán đứng đồng bạn cũ lúc này. Trước vẻ mặt của Như Yên, hắn đành giải thích. Nghe xong, Như Yên nhìn hắn bằng ánh mắt còn lạ lùng hơn.
“Thế cô ta bỏ đi tìm ngươi làm gì?” Nàng hỏi, chợt khiến hắn ngẩn người. Không muốn đào sâu sự việc thêm, hắn liền quấy quá trả lời.
“Hẳn là lúc đó cô ấy muốn lên phương Bắc xem có việc gì xảy ra, lại gặp ta.” Câu này chưa làm hài lòng Như Yên, nhưng hắn ngay lập tức chuyển hướng. “Nàng định tới gặp Sa thật à?”
“Ta…” Lần này, đến lượt Như Yên ngần ngừ im lặng. Ánh mắt nàng lướt qua rặng núi phía xa rồi dừng ở ngọn cỏ bên bờ sông. Mím môi mấy lần, nàng mới lặng lẽ nói. “Ta chỉ nghĩ, ta muốn xem.
“Ta cũng không biết mình đến đây làm gì, nhưng ngay từ ý nghĩ đầu tiên, ta đã muốn xem y thế nào.” Nàng ngắc ngứ nói, như thể sợ hắn không hiểu được. “Ngay khi được Hoắc Phương kể lại sự việc, tất cả những gì ta nghĩ chỉ có vậy thôi.”
“Được rồi, để ta lo.” Nghĩ đã hiểu, hắn nhè nhẹ gật đầu. Ánh mắt Như Yên lướt qua hắn, như có điều muốn nói nhưng lại thôi.
Hắn hẳn đã không hiểu đúng điều nàng nói. Những gì nàng đã cảm thấy trong lúc ấy, ngoài sự giận dữ nhất thời, còn là một ý nghĩ khiến nàng cũng phải rùng mình.
Một ý nghĩ gần như xác tín, đến không thể buông bỏ. Chính bản thân ý nghĩ ấy thôi thúc nàng, chứ có thể không phải vì nội dung của nó.
Ý nghĩ mang thanh âm của nàng, dửng dưng dịu dàng đến lạnh lùng thấu xương.
Ta thật lòng rất muốn được thấy Trời diệt ngươi như thế nào.
Chú thích:
[1] Sông Dã Dương: Là sông Đồng Nai phát xuất từ nguồn Di Linh, đọc theo âm của người Thượng là Đạ Đưng (Da Dung), nghĩa là “sông lớn”.
[2] Ngày nay hồ này tên gọi là Biển Lạc, nằm ở 2 huyện Tánh Linh và Đức Linh.