Solitude

Cảnh như thị, nhân như thị

Hồi 63: Phản gián
Trường An in "Nhật mộ biên thảo III" January 13th, 2013

Từ biệt Trương lão, hắn cùng Lê Diệt về thành lũy để lấy đồ đạc trước khi vào rừng. Vừa nhìn thấy cửa lũy, hắn đã có cảm giác ngờ ngợ. Hai cánh cửa lớn đóng chặt, lính vây trong ngoài. Tuy tình hình hiện tại đang phức tạp nhưng người đang đổ tới rất đông, vẫn đang tập trung xôn xao ngoài lũy, lại không có ai tiếp đón. Thấy Lê Diệt, lính canh nhìn nhau hội ý hồi lâu rồi mới mở cửa cho xe vào. Dường Lê Diệt cũng nhận ra sự kỳ lạ, đến nửa quãng đường vào lũy, cậu ta cho xe chạy ngoặt về sau một khu nhà, vòng ra sân sau.

Lê Diệt thả hắn vào một căn nhà rồi vội vã rời đi, hắn cũng không lấy làm gấp gáp theo dõi cậu ta. Dù sao, hắn vốn không hiểu ngôn ngữ hay thân thuộc với người nơi này để hiểu được điều gì đang xảy ra. Thong thả thu dọn hành lý ra xe, hắn ngồi đợi Lê Diệt trở về. Mãi đến hơn canh giờ sau, cậu ta mới trở lại, nét mặt già dặn sớm vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng hai thái dương ròng ròng mồ hôi.

Hắn để Lê Diệt điều khiển xe ngựa rời khỏi lũy, không có ý định lên tiếng hỏi han. Sự im lặng ấy rốt cuộc khiến Lê Diệt trở nên sốt ruột. Ngừng xe ở bìa rừng, cậu ta lên tiếng trước khi hắn vừa nhấc hành lý lên vai.

“Thiếu gia có thể ở lại đây thêm một lúc?” Mím môi vài lần, Lê Diệt quyết định nói. “Chỉ e sắp có biến… không lợi cho Xapatan.

“Thầy mo nổi tiếng nhất vùng vừa được mời tới. Lão phù thủy ấy đang đổ tội cho Xapatan phù phép nhà vua.” Tức giận thoáng qua giữa đôi mày cau chặt của Lê Diệt. “Tuy còn chưa có chứng cớ cụ thể, nhưng người nơi này tin bùa chú phép thuật thế nào ai cũng biết. Những tù trưởng vốn bị Nam Hà mua chuộc, không muốn khởi binh lại nhân cớ này gây sức ép với Xapatan. Tình hình đột nhiên chuyển biến, chỉ e bất lợi…”

“Chỉ e cô ấy cũng đã lường trước cả rồi.” Hắn điềm tĩnh ngắt lời Lê Diệt, ra dấu về nguồn Thạch Thành. “Thế đám võ sĩ cô ấy bí mật đem theo để làm gì?”

“Gây thêm một ‘cuộc tấn công’ nữa, hạ sát toàn bộ kẻ chống đối, lúc ấy còn lão thầy mo nào nói lại được?” Hắn cười nói, ngừng một lúc rồi lại nhún vai. “Nhưng có lão thầy mo thần thông quảng đại thế cũng đáng ngại đấy. Đám âm binh của lão chắc cũng đi mách lẻo trước rồi.”

“Có gian tế?” Lê Diệt cau mày hỏi lại, nhưng hắn không trả lời. Đem hành lý xuống xe ngựa, hắn gật đầu với Lê Diệt.

“Ta sẽ tìm một nơi ở gần đây. Cần tìm ta thì cứ dùng hiệu lệnh của họ Mạc.” Khi còn ở Hoa Nam, họ Mạc đã có hiệu thanh la để tìm người đi lạc. Hắn ở lại vì vừa muốn an lòng Lê Diệt, vừa cảm thấy không cần thiết phải truy tìm tung tích Lu giữa rừng. Hắn không đủ kinh nghiệm để tìm kẻ thông thạo vùng Thượng lâu năm như gã, và cho rằng gã cũng chẳng dại dột tìm tới đây một mình. Tình hình đang chuyển biến quá nhanh chỉ trong vòng một buổi sáng, hắn còn chờ đợi diễn tiến tiếp theo.

Quả nhiên, đến xế chiều hôm ấy, bên bờ sông gần nguồn Thạch Thành đã xôn xao. Một xác chết trôi từ thượng nguồn xuống, tấp vào bờ. Xác chết đàn ông đã cháy sém mất một nửa, vẫn còn mang trang phục của người Kinh, đeo thẻ bài của triều đình Nam Hà. Lính canh của vương Thủy Xá vội vã đem xác chết về lũy. Không ai biết những gì xảy ra sau cánh cửa đóng kín, chỉ thấy vào lúc chiều tối, tiếng ồn ào vọng khắp lũy. Tới nửa đêm, cổng lũy đột ngột mở, một đoàn người hộ tống nữ chúa che kín mặt trên bành voi rời khỏi. Ánh đuốc soi tỏ vẻ tức giận trên gương mặt mọi kẻ. Đoàn người của nữ chúa vừa đi, cánh cửa liền đóng sập.

Bất chấp đêm tối, Xapatan cho gọi đám người ở nguồn Thạch Thành về. Khi hắn theo tiếng gọi của Lê Diệt trở lại nơi đoàn người đang dừng chân, Xapatan đang điều động người chuẩn bị vũ khí. Lê Diệt đón hắn với cái thở dài lạnh hơn cả gió đêm.

“Xác chết của Lu vừa trôi xuống, trên người gã có găm mũi tên của lính Xapatan. Người ta liền bảo cô ấy giết người diệt khẩu, kẻ khác lại sợ hãi Nam Hà mượn cớ ấy mà đánh vào. Hỗn loạn một phen, có người bảo đem Xapatan trói lại mà chuộc lỗi với Nam Hà mới mong không gây chiến. Xapatan cũng có thân thế nơi này, liền làm dữ mới thoát ra được. Nhưng nếu không mau rời đi, e rằng sẽ có biến ngay trong đêm nay.” Lê Diệt đều đều kể, bằng giọng điềm tĩnh mà hắn cũng lấy làm lạ. Nói xong, cậu ta nhìn lướt nhanh qua hắn, chợt thoáng cười. “Quả thật thiếu gia nói đúng, không tự nhiên mà có một lão thầy mo thần thông quảng đại đến thế.”

“Chúng tôi không giết Lu, vẫn chưa tìm được gã.” Lê Diệt gật đầu xác nhận. “Xác chết có hình dạng, màu da rất giống, nhưng đã bị cháy sém mặt mũi. Kẻ này nhân tiện giá họa, lấy gậy ông đập lưng ông.”

“Bây giờ mọi người định đi đâu?” Hắn nhìn qua Xapatan đằng xa, hỏi. Đã mất đi chỗ dựa Thủy Xá, lại gây thêm hiềm khích, Xapatan khó có thể hy vọng một mình chống chọi Nam Hà ở địa đầu Phú Yên, hiện tại lui về cũng khó tránh bị phục kích giữa đường.

“Đi thẳng về Thượng Dã, đệ sẽ về lại Phú Yên sắp xếp người.” Lê Diệt lại nhìn hắn bằng cái nhìn là lạ. “Thiếu gia cũng đi về Thượng Dã…”

“Ta mà ló mặt ra lúc này thì Xapatan sẽ xiên ta đem nướng.” Hắn lùi lại vào bóng tối để tránh ánh mắt bên ngoài, lắc đầu. Xapatan vốn đã cho rằng hắn phá bĩnh âm mưu của nàng ta, đến lúc này lại chẳng đem hắn trút giận? “Nhưng đi cùng đường thì ta cũng để mắt một tí.”

Lê Diệt gật gật đầu, thở ra. Thấy Xapatan đã cho đám người lui đi, cậu ta vội trở lại đoàn. Hắn men theo bóng tối của rừng mà lùi về bụi cây hắn lấy làm ‘tổ’ ban ngày. Nghĩ một lúc, hắn liền nhẹ chân lẩn lại gần thành lũy của Thủy Xá, leo lên mái chòi nhốt ngựa mà ngóng đầu vào quan sát.

Trong lũy, ánh lửa vẫn sáng trưng. Các tù trưởng tụ tập trong sân vẫn đang nói chuyện bằng giọng như cãi nhau mà hắn hoàn toàn không hiểu. Nhìn mãi không thấy kẻ định tìm, lại nghĩ không nên mạo hiểm đột nhập vào gây ầm ĩ hơn, hắn rút lui vào rừng. Vì cẩn thận, hắn không đi thẳng về nơi trú ẩn mà vòng qua một đoạn rừng thưa.

Trăng sáng vằng vặc trên cao. Lá cỏ xao xác bay trong bụi mù. Đã vào giữa mùa khô ở phương Nam, cỏ cây vốn bốn mùa xanh đang trút lá. Những mảnh lá nhỏ như đầu ngón tay tung ngợp khoảng không, lẫn chìm vào bụi cùng mù sa của rừng.

Vốn đã căng tất cả giác quan lên nghe ngóng, hắn nhảy sang bên, tránh thoát được mũi kim bắn đến giữa lớp lớp lá khô. Dưới ánh trăng, một loạt mũi tên lấp lánh tạo thành đường mảnh như sợi chỉ liên tiếp bắn tới. Hắn chụp lấy cành khô gần đó, hứng toàn bộ mũi kim ghim vào. Thuận tay, hắn ném cả cành cây cắm đầy kim vào vị trí chúng xuất phát. Bụi cây phía xa rào rào lay động, nhưng không có một bóng người.

Tay phải hắn vừa ném cành cây tới trước, tay trái hắn đã vòng ra sau, chụp lấy con dao nhỏ đeo ở thắt lưng. Con dao có chuôi được buộc với sợi dây dài tung một vòng lớn, quét qua khoảng không phía sau hắn rồi vòng ngược về trước. Hắn nắm đoạn dây kéo giật, khiến con dao đột nhiên đổi hướng tránh gốc cây đang lao vào, chênh chếch chém xuống bụi rậm gần đó. Nghe ‘Đinh’ một tiếng, con dao bị đánh bật về, bóng đen từ sau bụi cây phóng lên nhánh cây cao.

Chân kẻ ấy vừa đặt lên nhánh cây, một đoạn dây khác đã bay tới. Dây thừng thắt thòng lọng nhằm ngay y mà chụp. Không có đà để nhảy tránh, y buộc phải nhảy xuống gốc cây.

“Ngươi coi ta là thú rừng à?” Thấy tay hắn nắm lấy con dao định phóng lần nữa, y quắc mắt nói chặn trước. Tay hắn ngừng lại, tuy chẳng hạ con dao xuống.

“Tiên hạ thủ vi cường.” Hắn cười nói, nửa thật nửa đùa. Nếu không ra tay dồn dập bức y chẳng còn đường tránh né, kẻ phải nhảy loi choi tránh đòn sẽ là hắn.

Trong mắt kẻ này bây giờ cũng chẳng có ý tốt lành. Hắn cho rằng mình đương nhiên hiểu rõ lý do.

“Ta nghĩ thế nào cũng có kẻ như ngươi ở đây.” Nhưng hắn vẫn thủng thẳng nói, tay cũng chẳng lơi con dao nhỏ. Gương mặt sạm đen của kẻ kia lì lì như một tảng đá.

Hiện tại thì y mang gương mặt đen sạm đặc trưng của người phương Nam, mắt có mí dày sùm sụp, gương mặt có thêm một hàm râu lún phún khiến quai hàm hơi bạnh ra. Trang phục y mặc không biết nên gọi là gì, giống như mười mấy lớp vải đủ màu quấn chồng lên nhau, rách rưới chằng đụp. Bộ dạng của y lạ lùng đến mức cả một gã thầy mo cũng chẳng ăn mặc quái dị đến thế.

Hắn cũng không cho rằng y là ‘một gã thầy mo’. Tuy hẳn là một vị trí cũng quan trọng tương đương.

Bất thình lình, cây kim kẹp giữa ngón tay hắn phóng tới, ghim vào cạnh cổ y. Hoàn toàn bất ngờ, y không kịp nhảy tránh, chỉ vội rút kim ra. Nhưng chất độc trên kim phát tác cực nhanh, quật y ngã xuống nền đất.

“Ngươi…” Thấy hắn đi tới, y trừng mắt. Mỉm cười, hắn cúi mình tước lấy loạt kim đã nằm trong tay y.

“Tiên hạ thủ vi cường.” Còn nói năng lằng nhằng, kẻ này chẳng ngại đánh lén hắn bất cứ lúc nào. Gảy những cây kim nhọn giữa mấy ngón tay, hắn nhìn y như đánh giá. “Cử động một ngón tay, ta ghim cho ngươi thêm một kim. Tay chân ta quờ quạng, chẳng biết kim cắm vào đâu.”

“Ngươi…” Thở phì phì qua mũi, y bất chợt cười gằn. “Đến giờ mới lộ bộ mặt khốn kiếp ra…”

“Không, lâu rồi.” Hắn cười. Nheo mắt nhìn xuống y, hắn gật gật đầu. “Tốt nhất là bây giờ ta khiêng ngươi về lại lũy Thạch Thành, để người ở đó ‘rửa mặt’ cho ngươi, làm rõ trò giả ma giả quỷ hiện tại.”

“Giả ma giả quỷ?” Nghe thế, y chợt bĩu môi cười hì hì. “Không làm việc xấu thì không sợ quỷ, làm lớn chuyện thì chẳng biết kẻ nào thiệt hại trước. Ả người Chiêm kia âm mưu móc nối với bọn phản nghịch ở Quy Ninh, Quảng Ngãi từ trước, định lấy cả Thủy Xá, Hỏa Xá làm căn cứ. Bây giờ lôi nhau về Phú Yên ba mặt một lời, bằng chứng đầy đủ thì ả cũng chẳng thoát.”

“Đã thế thì sao không làm?” Hắn chớp mắt, hỏi lại. Y thình lình im lặng, như chợt nhận ra mình lỡ lời.

Hắn gẩy những mũi kim lấp lóe ánh trăng, đột nhiên hiểu rõ. Những lãnh chúa trong vùng chuyển tiếp vẫn có sự độc lập tương đối, và làm rõ ‘âm mưu phản nghịch’ của họ không hề tốt trong thời điểm này. Hình phạt chỉ tạo thêm bất mãn, trấn áp chỉ tạo thành chống đối, càng không thể bỏ mặc cho qua để hy vọng bọn họ tự hàng phục. Việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, để bọn họ tự thanh trừng, tiêu diệt lẫn nhau là cách khôn ngoan hơn. Xapatan cậy mình thông minh, biết đâu có thể từng đường đi nước bước thuộc kế hoạch của nàng đã nằm trong dự liệu của người từ trước. Hoặc cũng có thể họ chỉ chờ đợi nàng ra tay để bẻ hướng sự việc theo đúng ý mình.

Dường giật mình, hắn ngẩng đầu nhìn về phía thành lũy. Tiếng ồn chợt vang lên từ trong lũy. Diêu cười hắt ra một tiếng ngắn, nhướn mày khi hắn nhìn lại.

“Lại có chuyện rồi… Ám sát nhau chẳng hạn.” Y thong thả nói. Thấy ánh mắt hắn, y cười to hơn. “Bây giờ ngươi có đem ta về thanh minh cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ai tin ngươi?”

“Không để cho họ một đường sống được sao?” Hắn lặng lẽ hỏi. Đôi mắt y sâu tối như hố đen lạnh lùng khi nhìn thẳng vào hắn.

“Sống? Ai sống? Ả về phía Tây, đem ảnh hưởng của mình kết nối với vùng Thượng Quy Ninh, phía Tây Nam Bình Thuận, chiêu dụ những kẻ nghiêng ngả phân vân, rồi sẽ ra sao? Thạch Thành này có vị trí quan trọng thế nào ngươi có biết[1]? Ả sống thì sẽ buông tay sao, hay phải đem cả chúng ta cùng chết? Bây giờ chúng không giết ả thì chẳng lẽ bọn ta phải giết ả?” Bất chấp cảnh cáo của hắn, y lấy hết sức bình sinh chộp lấy tay áo hắn, giọng càng lúc càng lạnh lẽo. “Ngươi muốn ả sống để bao nhiêu người nữa phải chết?”

“Mạng người không đo đếm được.” Hắn gỡ tay của y, đứng dậy bỏ đi. Thuốc này chỉ có tác dụng vài khắc, hẳn chưa có thú dữ lần tới y trong khi bốn phía ồn ào thế này.

Hắn vừa rời khỏi bìa rừng, ánh lửa đã chói vào mắt. Cổng lũy đã mở rộng, toán quân đông nghịt đem theo cả ngựa voi ùn ùn kéo về phía Xapatan vừa rời khỏi. Hắn vội chạy đến nơi đã hẹn cùng Lê Diệt.

Đoàn voi ngựa đã sớm tìm ra Xapatan trước hắn. Không cần nhiều lời cãi cọ, hai đoàn người đã xông vào loạn đả. Tên bay rào rào, bức toán người của Xapatan phải lui lại. Dù có đoàn võ sĩ thiện chiến, quân của các tộc trưởng tụ họp trong lũy kéo đến càng lúc càng đông, đã bao vây toán người của Xapatan vào giữa. Trong đêm, bụi bay mù càng khó nhận ra người.

Hắn rút kiếm định bước tới, chợt nhận ra tay mình cứng đờ, trong khi cơn ớn lạnh dâng trong lồng ngực. Thanh kiếm bất chợt trở nên nặng trĩu trong tay hắn.

Mạng người không đo đếm được? Hắn định giết ai trong bọn họ để giải cứu cho Xapatan cùng Lê Diệt? Bây giờ có đem Xapatan rời khỏi, nàng ta sẽ lại quay về báo thù, thuộc hạ của nàng cũng không vì thế mà thoát khỏi cái chết. Chẳng lẽ, cách giải quyết tốt đẹp nhất bây giờ chính là giết Xapatan?

Nàng ta chết đi, đám loạn đả giết chóc nhau dưới kia sẽ ngừng. Tất cả xung đột sẽ ngừng. Không còn cơ hội để chiến thắng, toán quân ô hợp trong núi dễ dàng tan vỡ. Hắn sẽ đưa được Ngô Lãng đi, không cần đưa Như Yên vào nguy hiểm. Rất nhiều người sẽ không phải chết.

Hắn đã sống như thế, suy nghĩ như thế, rất rạch ròi. Nên và không nên, cách nào đem lại kết quả tốt nhất.

Có lẽ, vốn chỉ là tốt nhất cho bản thân hắn.

Lời nói của Trương lão sáng này trở lại, vang âm âm trong đầu hắn như tiếng gió hú dài. Hắn không nhớ đến những gì ông ta nói, chỉ là âm điệu của lời nói. Tất cả vang âm âm trong hắn, khi đôi tay run lên không thể kiềm chế.

Mạng người không phải để đo đếm, nhưng hắn là ai để lựa chọn?

Cứu một người, hại chết một người. Cứu một người, hại chết muôn người. Thiên đạo đã dạy cho hắn bài học ấy. Thiên địa bất nhân, thánh nhân bất nhân.

Đám đông từ bốn phía rừng kéo về khiến tình thế xoay chuyển nhanh hơn hắn tưởng. Hắn còn đang ngẩn người, một tiếng hét lanh lảnh đã vang trong đám đông. Tiếng hét của Xapatan. Vừa nghe thấy, dường giật mình, hắn vội vã chạy về phía đám đông bụi mù mịt đến không phân biệt được ai với ai.

Xapatan đang đứng trong vòng bảo vệ của các võ sĩ thân tín. Vòng người chắn càng lúc càng mỏng dần. Vừa rồi nàng hét lên khi một võ sĩ đứng gần trúng tên ngã xuống. Vòng người trống một khoảng, Xapatan vội cầm gươm giáo xông ra trợ chiến.

Như chỉ chờ có thế, tên lại rào rào bay đến. Xapatan thấy mình bị kéo giật ra sau, ngã xuống đất. Lê Diệt đem khiên lớn xông vào trám chỗ trống của nàng, vội gọi người đưa nàng lùi hẳn về sau.

“Ngươi…” Xapatan chớp mắt nhìn kẻ đã lôi mình về đúng lúc, đang nửa nằm nửa ngồi trên chân nàng. Ông lão râu tóc bạc phơ, đôi tay run rẩy ướt đẫm mồ hôi buông tay nàng, gật gật đầu. Ông ta mở miệng, nhưng nói không thành tiếng, bất chợt ọe ra một ngụm máu tươi.

Xapatan hốt hoảng nhổm dậy, nhìn thấy ba mũi tên đã cắm vào lưng Trương lão. Tên có tẩm độc, thân mình ông lão co giật, tròng mắt lộn ngược trắng dã.

Xapatan vội gọi người, nhưng không ai nghe tiếng nàng. Một đợt tấn công nữa tràn tới, mọi kẻ đều căng mình ra chống đỡ. Co giật thêm vài lần, Trương lão thở hắt ra, gục chết trong tay nàng.

“Chạy đi, Xapatan!” Nghĩ đến lúc không chống cự nổi, Lê Diệt hét lên, gọi đám võ sĩ và quân lính tụ về mở đường máu cho Xapatan rút lui.

Lời Lê Diệt còn chưa hết, cậu ta đã thấy mình bị đẩy sang bên. Xapatan gần như nắm cổ áo Lê Diệt mà quẳng cậu ta sang bên, đứng vào chỗ của Lê Diệt. Mắt ngầu đỏ, nàng gạt khiên chắn đi, dõng dạc quát lớn.

“Muốn giết ta thì giết, đừng giết người của ta!” Giơ đao chỉ về kẻ trên bành voi phía xa, Xapatan gần như điên cuồng quát hét. “Không được giết người của ta!”

Trong chớp mắt, tên lửa cùng giáo mác đồng loạt bắn về phía cô gái không được che chắn.

Một lần nữa, Xapatan thấy mình bị đẩy bật về sau. Tiếng hét rú lên từ hai người võ sĩ đã nhảy ra che chắn cho nàng. Lê Diệt cũng đã lao tới nắm nàng kéo lại. Kẻ vừa đẩy nàng dùng chân đá tấm khiên bật lên, che khoảng không mà người chưa kịp chắn.

“Cô chết thì họ cũng chết.” Không nhìn lại, hắn vừa nói vừa chỉnh tấm khiên tránh hai xác người còn đang giẫy trên đất. Liếc qua Lê Diệt, hắn hất cằm. “Còn hỏa pháo không?”

“Có.” Lê Diệt gật đầu, vòng tay ra hành lý đang đeo sau lưng, lấy hai quả pháo.

Hắn cầm lấy hai quả pháo, châm ngòi. Một quả, hắn ném về kẻ ngồi trên bành voi phía xa. Nghe tiếng nổ rền tai, lửa bắn tung tóe, hắn lập tức ném quả còn lại về phía quân bao vây mỏng nhất. Thấy tộc trưởng bị tấn công, toán lính nhao nhác hốt hoảng. Lính ở nơi pháo bay tới đạp lên nhau bỏ chạy. Nhân lúc rối loạn, đoàn người của Xapatan vội rút chạy qua khoảng trống. Hắn ném thêm một quả pháo ngăn nhóm lính toan đuổi theo.

Nhưng bốn phía núi rừng vang tiếng chiêng trống âm âm. Bọn hắn vừa chạy vào rừng, đã nghe tiếng chiêng dồn dập vang dội giữa những vách đá. Những nẻo đường của người Thượng đã bị bịt kín, bọn hắn chỉ còn cách bỏ chạy vào rừng già.

Rừng sâu của núi phương Tây là nơi mà ngay cả người Thượng cũng không dám vào. Cây lá đan dày che khuất ánh trăng, bọn hắn không dám thắp lửa sợ bị phát hiện, chỉ mò mẫm đi trong bóng tối giơ tay không thấy ngón. Không rõ còn bao nhiêu người theo Xapatan, nhưng hắn biết bọn họ ngày càng ít dần qua hơi thở của người cạnh bên. Đến lúc chạm phải một bụi cây lớn chắn ngang, đao kiếm chặt không đứt, bọn hắn phải dừng lại.

“Có thể là vách núi.” Lê Diệt thì thầm, cố kềm nén nỗi thất vọng. Bọn hắn không thể lần mò xem ‘bụi cây’ này kéo ra xa đến đâu, chỉ có thể chuyển hướng. Đêm tối rừng sâu, không ai biết đi về đâu.

Hắn không lên tiếng, vơ một nhúm lá cỏ mà đốt lên, lấy tay áo che thành một cái đèn nhỏ. Nhìn lên, hắn nhận ra đây là một bụi tre, liền than thầm. Tre vông trong vùng mọc thành rừng, đan dày hàng dặm, không có khả năng vượt qua.

Hắn còn đang nghĩ, bỗng nghe tiếng Lê Diệt kêu khẽ. Cậu ta kéo ‘chiếc đèn’ trong tay hắn về phía Xapatan. Ánh lửa soi tỏ gương mặt nhợt nhạt của nàng, đôi môi đã chuyển sang màu tái xám, mắt nhắm thiêm thiếp. Xapatan vốn được một võ sĩ cõng mà chạy, không ai phát hiện ra sự bất thường của nàng.

“Rắn độc.” Thấy biểu hiện của Xapatan, hắn vội nói. Họ gấp gáp đỡ Xapatan xuống, thắp sáng lửa để tìm vết thương trên người nàng. Vết rắn cắn nằm sau bắp chân Xapatan đã gần khô miệng, tím đen lại. Lê Diệt ghé miệng định hút máu, hắn đưa tay ngăn. “Không kịp nữa.”

Xapatan đã hôn mê. Nhưng bất chấp cảnh cáo của hắn, Lê Diệt vẫn cúi đầu hút máu từ vết thương của nàng, xoa bóp cho nàng. Dường cảm nhận được, Xapatan mấp máy môi. Trong khoảnh khắc hồi quang phản chiếu, nàng mỉm cười.

Từ đôi môi khô nứt của nàng, thanh âm nhỏ bé rời rạc như có âm điệu của một bài ca.

“Dom nan Xapatan Diwi… Cauk xơp nhu hari… grơp nưgar jang paxơng…”

Hắn nghe, tựa tiếng vọng từ quá khứ xa thăm thẳm nơi nào đổ lại.

 

Thế rồi công chúa Xapatan khóc
Tiếng khóc thảm thiết, cả xứ sở động lòng.

 

Và dòng sông, từ trên cao đổ lại
Nước cuộn xoáy mãi không nỡ trôi đi…

 

 

 

Chú thích:

[1] Thực tế sau này, khi Tây Sơn nổi dậy đã liên hệ với vương tộc Chiêm Thành ở trấn Thuận Thành, trong đó nổi bật nhất là một nữ chúa ở Thạch Thành sử ghi tên là Thị Hỏa. Với sự trợ giúp đắc lực của người Thượng (một người vợ của Nguyễn Nhạc là người Bana), người Chiêm Thành, Tây Sơn đã đánh xuống Quy Nhơn, lan rộng ra Quảng Nam. Sau này, Tống Phúc Hiệp từ Gia Định đánh lên, giết chết nữ chúa Thị Hỏa, bức được Tây Sơn ở phía Nam phải lui về Quy Nhơn (Rồi quân Trịnh đánh xuống, khiến quân Nguyễn phía Bắc vỡ trận, quân Trịnh và Tây Sơn liên kết với nhau đánh quân Nguyễn lui hẳn về Gia Định). Vai trò của vùng Thượng, đặc biệt là nữ chúa của Thạch Thành, vô cùng quan trọng trong giai đoạn đầu của cuộc nổi dậy này.




Leave a Reply

(required)

(required)

:) :blush: :D :( :(( ;)) :banh: ;) ::) =)) :)) b-) :meo1: :meo2: :meo3: :meo4: :meo5: :meo6: :meo7: :meo8: :meo9: :meo10: :meo11: more »

Bộ gõ tiếng Việt đã được bật. Bạn có thể gõ tiếng Việt không cần phần mềm trong máy.
RSS feed for comments on this post.


Copyright © Trường An. All rights reserved.