Solitude

Cảnh như thị, nhân như thị

Hồi 61: Thời điểm
Trường An in "Nhật mộ biên thảo III" December 17th, 2012

Chiều hôm ấy, thăm dò xung quanh, hắn được biết rằng sứ giả Nam Hà cũng chỉ vừa tới được vài ngày, Xapatan là một trong những người đầu tiên đến Thạch Thành. Trưởng những thôn lạc khác được sắp xếp ở thôn ngoài và nguồn Thạch Thành, duy Xapatan là họ hàng của vương Thủy Xá nên được trú trong lũy.

Sứ giả Nam Hà cũng trú tại nguồn, được vương Thủy Xá mời vào rừng săn bắn kết thân trong lúc chờ đợi người. Đến đêm nhà vua mới trở về, đem thú săn được cho thuộc hạ làm thịt. Khu Xapatan ở cách với sân chính một dãy nhà cao, khuất ánh mắt người. Thấy ồn ào, hắn liền lần đến phía lửa đang cháy sáng. Người trong lũy đang tụ họp trong sân, quanh một đống lửa lớn. Trên sập cao, vương Thủy Xá cùng những già làng, trưởng thôn lạc và khách mời ngồi nhắm rượu chờ thịt chín. Chiêng cồng được một nhóm thanh niên đem ra gõ, nam nữ cùng nhảy múa bên đống lửa. Tinh mắt còn có thể thấy những món đồ sứ men lam hẳn do Nam Hà đem đến tặng được chất chồng trên sập.

Nhà vua của Thủy Xá vẫn còn tráng kiện dù tóc đã bạc nhiều, xõa xuống vai như rơm trong ánh lửa. Choàng qua vai một tấm da hổ, trán đeo vòng vàng, hông quấn khố ngắn, tay chân người đàn ông hẳn đã qua tuổi trung niên vẫn còn rắn rỏi, bóng như gỗ gụ. Bên cạnh ông là người mang thần thái dường trái ngược, trong bộ áo ngắn nai nịt gọn ghẽ của người Nam Hà, gã trông vẫn khắc khổ với gương mặt xương xẩu, đôi mắt sâu tối, làn da tai tái xam xám.

Có lẽ đây là sứ giả của Nam Hà, hắn nghĩ thầm, lấy làm nhẹ nhõm khi không phải chạm mặt ‘người quen’ cũ. Hắn vừa dợm chân định bước lại gần hơn, làn gió đưa mùi trầm hương thoảng tới, khi tiếng cười chợt khe khẽ vang sau lưng.

“Đó là Lu của Bát tuyệt.” Vắt vẻo trên sàn của dãy nhà sau lưng hắn, cô gái quấn khăn che nửa mặt nói, chống tay nhìn về phía sập cao. Trong bóng tối, dường như nàng đã liếc mắt rất nhanh qua hắn. “Đã quên rồi phải không?”

“Chưa gặp bao giờ.” Hắn nhún vai, lùi lại vào bóng tối. Dù hắn chưa bao giờ nhìn thấy Lu, cũng chẳng chắc gã chưa từng theo dõi hắn, cẩn thận vẫn hơn. Vả lại, trong đám người nhốn nháo dưới chân Ngũ Hành sơn ngày ấy, có khi hắn đã từng gặp gã rồi quên mất.

“Lu là người chuyên giao thiệp với người Thượng, biết nhiều thứ tiếng, cũng quen với vùng Thượng như lòng bàn tay. Trước đây gã vẫn thỉnh thoảng đến Thạch Thành, cùng nhà vua quen biết, lần này lại lợi dụng để câu kéo.” Xapatan thủng thẳng nói. Hắn dựa lưng vào cột chống nhà, nheo mắt nhìn rõ diện mạo người bên cạnh vua Thủy Xá.

“Đâu phải bây giờ mới ‘lợi dụng’.” Hắn cười nhẹ. Hẳn nhiên triều đình Nam Hà phải có những thuộc hạ cùng đồng minh rải đi khắp nơi, vừa làm nhiệm vụ thăm dò vừa kết thân với các thủ lĩnh lớn nhỏ trong vùng. Vốn không chỉ ngày một ngày hai mà có thể tạo lập được mối quan hệ. Hắn chỉ không rõ rằng Nam Hà có phải đã phái một người trong nhóm hộ vệ thiết thân của chúa đến Phú Yên từ rất sớm hay chăng?

“Từ Hội An, theo chân bọn thương lái tỏa đi khắp nơi, đâu phải bây giờ mới xuất hiện.” Hiểu ý hắn, Xapatan cười như hừ khẽ trong cổ. Nàng nhịp ngón tay lên môi, dường như lại đưa mắt nhìn hắn. “Công tử có bao giờ thắc mắc tại sao có người biết tường tận về ‘Trương lão’ ngày xưa để giả ma giả quỷ không?”

“Trương lão ấy chính là kẻ anh đã giết ở đây.” Xapatan nhếch môi sau tấm khăn dày. “Lê Diệt nói, sau khi các người bị đẩy ra biển thì không còn nghe tin tức của ông ta. Có lẽ sau khi Đài Loan mất, ông ta đem theo một gia tài lớn về phương Nam cất giấu. Trương lão này có lẽ đã từng ghé lại Đông Phố xem xét tình hình người Minh Hương ở đây, nhưng thấy việc không gấp được, các người cũng phải vất vả xây làng dựng phố kiếm sống nên ông ta liền thôi, đi về Quy Ninh, Phú Yên ngồi chờ xem thế thời.

“Nhưng rồi tin đồn phong phanh về một kho báu nào đó cứ truyền ra. Có lẽ Trương lão này đã không ra tay quyết tuyệt với bọn thủy thủ, dù kẻ đào hầm hẳn đã bị chôn cùng kho báu rồi. Không ai biết kho báu ấy ở đâu, cả Linh lão ở Quy Ninh được người ta mớm cho tin tức của Trương lão cũng chỉ tìm cách bắt ông ta về. Năm xưa, Tuyết Nhi kể cho ta, cô ấy đến nơi này rồi lại chạy vào vùng Thượng gặp Trương lão cũng vì bức thư nói đến kho báu. Có kẻ đã tung tin này ra, bị anh phá đám hết.

“Nghĩ lại thì hẳn kẻ ấy cũng không biết kho báu kia ở đâu, nhưng tại sao lại dò được hành tung của Trương lão một khi ông ta đã ẩn vào rừng? Có phải ông ta đã từng đến Đông Phố, để lại tung tích của mình cho ai đó ở Đông Phố? Nhưng Hoàng Tiến chưa từng gặp ông ta, nếu không đã chẳng bị lừa. Cũng có vẻ chẳng ai ở Mỹ Tho nhận được kẻ giả mạo. Chỉ có những đầu lĩnh chủ chốt của Long Môn mới biết đến sự tồn tại của Trương lão. Suy nghĩ một tí, kẻ bán tin cho Nam Hà là ai?” Lần này, Xapatan liếc hắn một cái rất dài. “E rằng Hoàng Tiến giết Dương Ngạn Địch cũng chẳng phải chỉ vì tranh giành quyền lãnh đạo.”

“Người đã chết cả rồi, truy cứu làm gì?” Hắn lãnh đạm nói khi Xapatan ngừng lời. Nghe bên kia, tiếng cười trầm trầm lại vọng.

“Cũng phải, ngay cả kẻ giật dây tấn tuồng ấy cũng đã chết rồi, để lại những con rối còn chạy loạn.” Xapatan gật đầu. Nàng chợt nghiêng người về phía hắn, hạ giọng rất nhỏ. “Nhưng có một kẻ còn sống đấy, Mạc thiếu gia.”

“Trong vùng đất của ta, một con muỗi cũng không chui lọt.” Trong ánh lửa hắt tới, mắt Xapatan sáng lên long lanh. Nàng búng ngón tay trước mặt. “Ngày ấy thiếu gia tha cho Trương lão một mạng, nhét lão vào trong nhà của thôn bị nạn, nhân lúc chúng ta khiêng người về xếp lớp mà lật chiếu chạy vào nằm chung. Đám người bị thuốc mê mê ngẩn ngẩn trong suốt mười ngày nửa tháng, chẳng biết đấy là ai mà vạch mặt, chúng ta cũng chủ quan không về lại làng thăm dò. Thiếu gia tính như thế đấy, phải không?

“Nhưng đã bảo mũi ta rất tinh.” Xapatan hất cằm. “Đám người trong làng bị thuốc đem đi, cơ bản không ai bị thương. Chỉ cần đi ngang qua, ngửi thấy mùi máu nồng nặc, dù có bôi mặt đen sì thì cũng chẳng dễ lẫn với người Thượng được đâu.”

“Cô làm gì ông ấy?” Hắn trầm lặng hỏi, nửa ngạc nhiên nửa gờn gợn với điều Xapatan vừa nói. Hóa ra nàng đã phát hiện Trương lão từ rất sớm, nhưng vẫn giả vờ để sổng ông ta, giả vờ rằng hắn đã qua mặt được nàng. Sau khi hắn rời đi, nàng mới thuận tiện ra tay với ông ta.

Trong khi tất cả đều tin Trương lão đã chết, ngay cả hắn cũng cho rằng ông ta đã cao chạy xa bay. Trước khi hắn đi, Xapatan nói ra điều nàng nhận biết chẳng phải để cảnh cáo hay lấy lòng hắn, chỉ là loại trừ nguy cơ hắn cùng kẻ khác lại xen vào.

Xapatan cất tiếng cười mềm như lụa. Nàng vuốt lọn tóc rơi bên vai, ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên cao.

“Anh cắt đứt cổ Trương lão, ông ta câm rồi. Sau này sức khỏe suy kiệt, không đi được nữa, cần có người dìu đỡ. Ta là người rộng lượng phóng khoáng, nuôi thêm một miệng ăn cũng chẳng có vấn đề.” Nàng vẫn thản nhiên cười nói. “Bây giờ vào núi này, nghĩ hẳn có người muốn gặp Trương lão, ta liền đưa ông ta đi theo. Trương lão cũng muốn gặp A Ban kia lắm. Nghe chuyện Tuyết Nhi ở Đông Phố, ông ấy rất giận.”

Xapatan khúc khích cười. Hắn nhìn nàng một lúc, rồi quay lưng bỏ đi. Xapatan vội đưa tay kéo áo hắn lại.

“Này, đừng đi giết người của ta!” Nàng vẫn giữ giọng nửa cợt nhạo nửa nghiêm trang. “Nếu ngươi muốn gặp Trương lão, ta dẫn đi.”

“Tôi buồn ngủ.” Hắn chỉ trăng đã lên cao, thở dài. Xapatan quắc mắt.

“Nghe nói ngươi lưu lạc bao lâu rồi mà vẫn như thế này?” Trước đây hắn cũng dùng câu ‘buồn ngủ’ để thoái thác, hắn chỉ cần quay lưng lại ngủ thì lời nàng hóa thành nước đổ lá khoai ngay lập tức.

“Ừm, nữ chúa biết mài dao chứ? Nghe nói dao càng mài thì càng sắc, đúng không?” Hắn nhẹ cau mày như ngẫm nghĩ, giật tay khỏi cái nắm của Xapatan. “Nhưng mài vào sống dao thì sao?”

Để mặc Xapatan cùng đám đông nhộn nhịp ở sân ngoài, hắn quay về phòng ngủ.

Xapatan mới là người cần nôn nóng, không phải hắn. Hắn cũng chẳng quan tâm đến Trương lão cùng kho báu của ông ta. Tất nhiên có nhiều tiền thì tốt, nhưng nếu chỉ cần có thế thì quân Minh Hương đã chẳng thất bại. Trong xứ sở mà vàng ngọc được đem lợp mái nhà như phương Nam này, cả một thuyền vàng ngọc cũng chẳng thấm vào đâu.

Trực giác mách bảo hắn hãy ở lại nơi này một thời gian, xem sự tình diễn tiến đến đâu. Hắn muốn giành lại Ngô Lãng cũng phải phụ thuộc vào thời thế. Nếu chẳng may mọi việc diễn biến theo chiều mà Lê Diệt mong muốn, cuộc chiến này sẽ lan rộng, chẳng ai có thể dập tắt được. Đến lúc ấy, hắn chẳng còn có thể làm gì.

Vẫn có thể, một giọng nói bỗng thì thầm trong tiềm thức hắn. Đi theo Ngô Lãng, bảo toàn cho y, cùng y chinh phục và đánh bại mọi kẻ thù – như ngày xưa hắn đã từng. Ngô Lãng là kẻ đầy tham vọng, xưa đến nay vẫn như thế. Nhưng y có sai không? Trong vùng đất này, nơi những kẻ xa lạ nhỏ yếu dần lớn mạnh, chinh phạt và chiếm giữ các vương quốc, đánh lẫn nhau. Trong thời đại này, mọi cuộc chiến đều vĩ đại và mù lòa, đều giản đơn cùng phức tạp đến mức không ai có thể phân định ra ranh giới. Trong thế giới này, mọi kẻ đều phải vật vã tìm cách bảo toàn cho bản thân mình, riêng bản thân mình.

Ngô Lãng tham vọng và rạch ròi. Y luôn hiểu, thứ duy nhất có thể bảo toàn cho những gì y muốn bảo vệ là sức mạnh, quyền lực là sức mạnh. Khi đã mất đi mọi thứ, y càng muốn xây dựng lại thành trì của mình kiên cố và vững chắc hơn. Khi đã mất đi mọi thứ, quyền lực trở thành sự ám ảnh trong y. Trong cuộc sống bị dồn đuổi đến đường cùng hết lần này tới lần khác, y càng muốn phản kháng, chống cự và hủy diệt. Hủy diệt ngay cả bản thân mình, đốt thành ngọn lửa thiêu cháy cả thế gian.

Trong khi đó, hắn lựa chọn dửng dưng và lẩn tránh. Những giấc mơ tan vỡ rất nhanh như bọt biển, nỗi hoài nghi chán chường lớn dần theo tháng năm, cõi lòng trống hoang như bầu trời trên đại dương vô tận vàn ngút gió. Muốn yêu chẳng được, muốn giữ chẳng xong, thấy đời mình bập bềnh trôi như con sứa theo mùa nước.

Bây giờ, hắn đi theo Ngô Lãng, biết đâu lại làm được điều có ích duy nhất trong đời cho cả mình lẫn người?

Trăng suông chiếu qua khung cửa mở, bóng lá chập chờn lay trên sàn. Đám đông vẫn huyên náo hát ca. Gió lạnh trong núi nổi, hắn trở dậy định đóng cửa. Đưa mắt nhìn lại, hắn thấy bóng Xapatan vẫn ngồi trên sàn dãy nhà tối. Nàng đăm đăm nhìn về bóng lửa trong sân, đôi mắt sâu thẳm chẳng biết đang toan tính điều gì.

Bóng tối cùng chiếc khăn rộng đã che khuất hầu hết dáng hình Xapatan. Hắn chỉ chợt nhớ lại về ý nghĩ ban chiều, nữ chúa này quả thật vô cùng giống Như Yên. Nàng ta còn che giấu bao nhiêu điều khác nữa, còn định làm gì?

Nhìn theo ánh mắt Xapatan, hắn chợt nghĩ ra: Xapatan hẳn nhiên không hề muốn mất đi chỗ dựa Thủy Xá cùng Hỏa Xá. Nhưng ngay cả nhà vua Thủy, Hỏa Xá cũng không thể toàn quyền quyết định nếu không được số đông trưởng của buôn tộc đồng thuận. Xapatan không có tài lực, vật lực cùng sức mạnh để thuyết phục người như Nam Hà, khống chế được nhà vua Thủy Xá cũng vô ích.

Nhưng có bao giờ thiếu cách để khuấy động một cuộc chiến tranh? Hắn nghĩ thầm, thấy Xapatan đứng lên liền trở vào lấy áo khoác, mang theo cung kiếm mà nhảy cửa sổ bên đi ra. Lẩn vào bóng tối của những dãy nhà để tránh Xapatan để ý, hắn nhảy lên một đoạn lũy thấp liền với chòi voi ngựa thông ra bên ngoài.

Trăng sáng rưới ánh vàng lên rừng sâu, tản mát trên muôn tán lá rung rinh lay động. Rừng dày cây cao, bóng tối bị nuốt chửng dưới những tán lá đan kín, lòng rừng đen kịt như mực. Ếch nhái kêu rỉ rích giữa mùa hạn. Nguồn Thạch Thành dường cũng đã chìm vào giấc ngủ, không còn một bóng khói giữa trời. Con ong mật vù vù bay qua hắn, thanh âm trở nên đặc biệt rõ ràng trong đêm.

Trong lúc nghiêng đầu tránh con ong, hắn chợt thấy một ánh bạc mỏng manh loáng thoáng giữa rừng. Lẫn giữa biển lá cỏ sáng màu trăng, tia bạc này mỏng đến mức hắn thoáng tưởng mình lầm với cánh của con ong.

Tia sáng phát ra từ sườn đồi đối diện lũy. Hắn quan sát địa hình xung quanh một lúc nữa rồi nhảy trở xuống. Nhìn qua dãy nhà bên, bóng Xapatan đã biến mất. Hắn lại men theo bóng nhà cao mà lần về gần sân chính.

Buổi tiệc đêm vẫn đang náo nhiệt. Xapatan đã bước lên sập, cười nói cùng vương Thủy Xá và sứ giả Nam Hà. Con heo rừng nướng trên lửa đã chín, được hạ xuống xẻ thịt, cái đầu được để lên mâm bạc dâng cho nhà vua. Vương Thủy Xá cầm dao đưa cho Lu theo lối nhường khách lịch sự của người nơi đây. Lu cẩn thận cắt thủ heo ra từng miếng nhỏ, chia ra đĩa cho hai người chủ. Ăn hết đĩa thịt, vương Thủy Xá gõ cán dao lên đĩa, ê a hát. Người quanh sân vỗ tay hát theo nhà vua, lửa rừng rực cháy sáng.

Sự việc xảy ra sau đó nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.

Đang cao giọng hát, vương Thủy Xá bất chợt ngẩng đầu, nấc nghẹn trong cổ. Ôm bụng đau đớn, nhà vua ngã ra sau, rơi khỏi sập. Bên cạnh, Xapatan cũng nhăn mặt, ôm bụng kêu lên.

Thấy vương Thủy Xá ngã, Lu vội nhổm dậy định nắm ông lại. Cánh tay anh ta vừa giơ ra, dao trong tay Xapatan đã nhắm thẳng mặt Lu đâm tới. Vội vàng lăn sang bên né tránh, Lu chới với rơi xuống đất. Xapatan hét lên một câu bằng thứ tiếng mà hắn không hiểu, đám đông đang đờ người vì kinh ngạc như chợt bừng tỉnh, rút đao kiếm chạy tới phía sứ giả Nam Hà. Vừa đặt chân xuống đất, chới với lấy lại thăng bằng, Lu thấy tình hình bất lợi liền nhún chân nhảy ra xa, rút gươm đánh dạt đám người xông tới mà chạy.

Khắp bốn phía lũy đất, binh lính nghe ồn ào liền rùng rùng chạy đến. Chạy đến giữa đường, Lu đã bị bao vây lớp lớp. Mang theo những khiên mộc lớn làm lá chắn, lính Thủy Xá bọc Lu vào giữa, giương giáo dài đâm tới. Hết đường chạy, Lu quay lại nói lớn với Xapatan. Trên đài cao, nàng nữ chúa chỉ quắc mắt mắng lại, quát người nhanh đâm chết sứ giả Nam Hà.

Thình lình, dãy nhà cạnh đám đông chợt nghiêng đổ. Chân gỗ gãy, hất căn nhà lớn nhất đổ xuống, kéo theo những căn bên cạnh. Lính Thủy Xá vội nhốn nháo bỏ chạy. Lửa thắp trên đuốc rơi xuống, bắt vào rơm gỗ, cháy lan theo dãy nhà đổ. Nhân náo loạn, Lu chạy thẳng về phía dãy nhà đang cháy, nhảy qua lửa mà thoát khỏi toán lính bao vây.

Bên kia đám cháy, một bóng đen bỗng nhiên xuất hiện, kéo tay Lu chạy về phía tường lũy. Hai người nhảy qua đoạn lũy thấp về phía chuồng voi ngựa. Nghe tiếng voi ré ngựa kêu inh ỏi khi cửa chuồng bị mở. Hai người vừa tẩu thoát lấy ngựa chạy về phía rừng.

Trong lũy, còn chưa hết bàng hoàng, người người chợt nghe tiếng động xôn xao. Trên sập, Xapatan ngẩng phắt đầu nhìn ánh lửa cháy sáng bên ngoài. Lính canh vội vàng đánh chiêng báo động.

“Phân người đi canh lũy!” Thấy Lê Diệt vừa tới, Xapatan vội ra lệnh. Nàng liếc qua thuộc hạ của nhà vua Thủy Xá, quắc mắt, nói bằng tiếng Thượng. “Chúng vừa ám hại đức vua vừa cho lính tới tấn công, định tiêu diệt tất cả chúng ta!”

Nghe thế, sự hoảng hốt biến thành phẫn nộ, tất cả lớn bé gái trai trong lũy liền lấy vũ khí, đốt sáng lửa thủ lũy. Tên lửa bay như mưa, đá buộc nùi lửa lăn tròn về phía toán người thình lình xuất hiện bên ngoài. Nghe động, quân canh từ xung quanh đổ về, lùa đám voi ngựa vừa xổng chuồng quay trở lại tấn công toán người lạ. Nép vào bóng tối của rừng, toán tấn công thoắt ẩn thoắt hiện, tìm cách đột nhập vào lũy. Đến khi trời tảng sáng, kẻ bên ngoài mới rút đi, để lại khoảng đất tan hoang quanh lũy sau cuộc giao tranh.

Vương Thủy Xá đã được đỡ về chữa trị. Thầy mo được gọi tới trích máu và cho nhà vua uống lá thuốc tiêu độc. Tuy chưa mất mạng, nhà vua Thủy Xá không tỉnh lại.

Người từ nguồn Thuận Thành cũng đã đổ về hỏi han thăm dò. Là họ hàng của nhà vua, Xapatan cùng những thuộc hạ, thân thích của vua Thủy Xá phụ trách trông coi trong ngoài, tiếp đón các trưởng buôn tộc. Đang gọi thuộc hạ đi kiểm kê người trong lũy, Xapatan chợt im lặng, dường giật mình khi thấy một bóng người xuất hiện bên kia khoảng sân.

Tựa vai dựa vào cột chống một dãy nhà, sau dãy người đông đúc xao xác, hắn quan sát họ bằng đôi mắt nửa tò mò nửa dửng dưng. Hắn không quen thuộc với thứ ngôn ngữ đang được dùng nơi đây, càng lạ lẫm với những đoàn người từ sâu trong núi kéo tới. Có vài đoàn thương buôn từ Thạch Thành đến hỏi thăm, nhưng đều bị chặn ở cửa. Lính thủ lũy được bổ sung thêm lớp trong lớp ngoài. Bóng của đàn voi gần như che cả mảnh đất ngoài lũy. Sự phòng thủ khiến cho cảnh hỗn độn bên trong lũy càng có vẻ nghiêm trọng hơn. Tất cả khuôn mặt đều in hằn nỗi giận dữ xen lẫn bàng hoàng, có vài ánh mắt trao đổi ngấm ngầm, nhiều cái lắc đầu phân vân. Trên ngôi nhà cao của đức vua, những trưởng thôn lạc được mời đến tập hợp, vừa đưa mắt xem xét vừa trò chuyện như cãi nhau.

Dàn xếp xong công việc, Xapatan đi vòng qua dãy nhà tới nơi hắn đang đứng. Hắn mỉm cười trước ánh mắt nàng.

“Đêm qua thật ồn ào.” Hắn cười nói, bất chấp đôi mắt Xapatan tối đi.

“Anh vẫn còn ở đây?” Tuy vậy, nụ cười của nàng vẫn mềm mại. Nhìn lại hắn từ đầu đến chân, Xapatan nhướn mày. “Đêm qua anh ở đâu?”

“Nơi thì cháy, nơi thì đánh nhau, tôi tìm chỗ nào an toàn nhất mà chạy vào.” Hắn nhún vai, chỉ về phía gian nhà lớn nhất. “Còn nơi nào an toàn hơn chỗ của vua?”

Đêm qua hỗn loạn, người nhao nhác chạy quanh, hẳn nhiên ngôi nhà của vua Thủy Xá lại là nơi im ắng nhất. Đó cũng là nơi cấm địa không mấy kẻ được bước vào. Xapatan có muốn cũng chẳng tìm được ai hỏi han bây giờ.

“Anh có thấy kẻ chạy vào giúp sứ giả Nam Hà trốn đi không?” Gương mặt Xapatan lạnh lùng như băng, nàng không hỏi thẳng hắn nhưng giọng nói đầy đe dọa. Hắn lãnh đạm đưa mắt nhìn lại. Hắn chưa trả lời, Xapatan đã nói tiếp ngay. “Dù chỉ có một người, bốn chân cột chống của nhà bị chặt gãy, kẻ nào có thân thủ tốt đến thế?”

“Lu là một người trong Bát tuyệt, cao thủ của Nam Hà vốn chẳng thiếu đâu.” Hắn gật gù, dùng giọng trung dung nhất mà bàn luận. “Dù không có thân thủ tốt, người Nam Hà vẫn có một thứ vũ khí là phi đao. Ném một vòng cũng đủ lia đứt bốn chân cột.”

Mày Xapatan cau chặt, nàng mím môi im lặng một lúc, rồi chợt cười.

“Anh là người rảnh rỗi nhất ở đây, vậy thì giúp tôi một việc được không?” Nàng gật gật đầu, tiếng cười lành lạnh. Thấy hắn hơi rùn vai lùi lại, nàng hạ giọng. “Việc này quan trọng đến sự sống chết của nhiều người. Đêm qua, nhà vua bị hạ độc, Lu trốn đi, người lạ tấn công vào – Mọi người đều cho rằng Nam Hà ra tay ám hại, mượn đường chỉ là cớ mà muốn chiếm đất mới là ý chính. Tuy rằng Nam Hà có định như thế thật thì ta cũng chẳng biết làm cách nào ngoài dùng toàn lực chống đỡ, nhưng nếu Lu có mệnh hệ nào bên ngoài thì ta lại mang tội, mà Nam Hà càng có cớ bảo ta giết hại sứ giả. Ta không đánh người thì người cũng đánh ta trong khi còn chưa biết sự việc rõ ràng thế nào. Anh thử đi tìm Lu xem sao, nếu cần thì ta cho người đi cùng.”

Hắn đưa mắt nhìn Xapatan, cuối cùng nhếch môi, gật đầu.

“Thế nữ chúa trả công cho tôi thế nào?” Cũng chẳng đợi Xapatan phản ứng, hắn nói ngay. “Hay cho tôi gặp Trương lão đi vậy?”

Nàng nữ chúa này đang nghi ngờ hắn, không tìm được cớ để đuổi hắn đi, cho hắn ở lại thì sợ sinh sự nên mới tìm ra cách ‘nhờ vả’. Trong lúc nàng ta vội vàng khẩn trương, hắn có thể ra điều kiện.

Trên sới bạc, kẻ chiến thắng là người biết dùng quân bài đúng lúc.




Leave a Reply

(required)

(required)

:) :blush: :D :( :(( ;)) :banh: ;) ::) =)) :)) b-) :meo1: :meo2: :meo3: :meo4: :meo5: :meo6: :meo7: :meo8: :meo9: :meo10: :meo11: more »

Bộ gõ tiếng Việt đã được bật. Bạn có thể gõ tiếng Việt không cần phần mềm trong máy.
RSS feed for comments on this post.


Copyright © Trường An. All rights reserved.