“Đừng nói với ta chuyện quốc gia đại sự, ta cũng không biết đâu.” Nguyễn Tân Lễ lắc đầu, nói bằng giọng nửa độ lượng nửa miễn cưỡng. “Tại sao phải đánh nhau, tại sao phải đưa quân đến nơi này đóng giữ, ta không thể thay đổi, chẳng có quyền lực nào để thay đổi. Mà như ta đã từng nói với cô Dao Luật ngày xưa, có phải là ta không tấn công người thì người sẽ để yên cho ta không?
“Cô Dao Luật có biết, khi nhà vua Bà Tranh tấn công Bình Khang, ta chính là người cầm quân giữ thành không? Cô Dao Luật có ở đó khi chuyện xảy ra? Có thấy người gồng gánh bồng bế nhau chạy trốn? Có thấy quân lính giữ tiền đồn bị thảm sát không còn hình dạng? Có thấy người chết đói trên cồn cát, bỏ mạng giữa rừng hoang? Nếu ta không chặn toán quân của nhà vua ấy lại, thảm cảnh đó sẽ không dừng lại chỉ ở Bình Khang.” Ánh mắt trầm tĩnh đến mức gần như lạnh lùng, Nguyễn Tân Lễ nhìn thẳng vào mắt cô gái trước mặt, thở ra. “Quốc gia dân tộc, đất đai lãnh thổ, danh dự hay nghĩa khí, chuyện của ngàn năm trước hay ngàn năm sau, kẻ thất phu này đều không hiểu. Vì sao mà các người đánh nhau, ta cũng không cần phân định đúng sai. Các người có đại nghĩa, ước vọng, tham vọng, tiền đồ nào đó của mình, nhưng các người đâu có ra trận. Bọn họ không phải là con cờ đá trên bàn cờ, bọn họ không phải hình nhân bù nhìn bằng rơm, máu họ cũng đỏ, thịt họ cũng mềm. Bao nhiêu năm nay ở đây, ta chỉ thở phào nhẹ nhõm được khi có toán lính hết hạn đến chào về quê. Còn bằng không, lệnh bảo đi đến đâu thì ta đi đến đấy. Ta không đi, kẻ khác cũng phải đi. Chẳng thay đổi được cái gì hết.”
Nguyễn Tân Lễ đột ngột im lặng. Dao Luật cũng mím môi không lên tiếng. Móc trong áo ra một điếu thuốc của người Chiêm Thành, châm lửa trong lò hương để đốt, Nguyễn Tân Lễ rít một hơi dài, thở khói mù mịt. Mơ màng nhìn đám khói tan đi trong nắng, khóe miệng viên Cai cơ lại nhếch.
“Ngày mới vào quân, vì có sức khỏe mà được cất nhắc lên một vị trí nho nhỏ, ta được lệnh đưa một toán quân đi chinh phạt đám cướp trong núi hay xuống phá nguồn. Đến nơi, ta phát hiện ra nơi trú ẩn của đám cướp đó chỉ là một làng nhỏ, trẻ con nheo nhóc. Chúng ở trong rừng đói kém liền xuống đồng bằng ăn cướp. Thấy tình trạng ấy, ta mủi lòng rút quân về, còn cho đám trẻ ít lương khô. Đến nửa đường, chúng ta bị phục kích. Đám người trong làng ấy giết hết lính của ta, lột sạch quần áo dao kiếm. Ta phá vây chạy được về nguồn, nơi đó cũng đang bị cướp. Lửa cháy khắp nơi. Có đứa trẻ bị giẫm đạp gần như nát bấy.” Giọng đều đều chẳng chút cảm xúc, Nguyễn Tân Lễ như thể đang kể về làn khói trước mặt. “Bây giờ cũng vẫn vậy. Có lẽ những đứa trẻ được ta cho lương khô ngày xưa đã lớn lên, lại xuống núi cướp bóc rồi.”
“Ngô Lãng hay A Ban gì đó, ta thật hối hận đã không giết chết được y.” Môi mím thành đường mảnh như chỉ, Nguyễn Tân Lễ bất chợt đổi giọng. Ngón tay bấm chặt gần gãy điếu thuốc mảnh, viên Cai cơ gằn từng tiếng. “Bọn chỉ biết kê cao gối mà ngủ biết cái quái gì về đạo đức?”
Như còn định nói, Dao Luật lại cúi đầu lặng im.
Rít hết điếu thuốc, Nguyễn Tân Lễ ném tàn dư ra cửa sổ, quay sang Dao Luật mà hạ giọng.
“Cô Dao Luật đường xa đến đây, nghỉ ngơi một lúc?” Từ Phố Hài đến Phan Rí một mình, đường xa cát cháy, cũng không phải dễ dàng. Với cô gái sứ giả này, viên Cai cơ Nam Hà ngoài rất nhiều cẩn trọng cảnh giác vẫn giữ một phần nể vì, gần như thương cảm. Hai nước giao tranh không chém sứ, huống hồ lại là một nữ nhân.
“Dao Luật nên về thì hơn.” Dao Luật nhợt nhạt cười. Cúi mình chào viên tướng, nàng rời khỏi phòng khi Nguyễn Tân Lễ gọi người đưa khách ra. Binh sĩ ngoài cửa trao lại cho nàng con dê trắng. Nàng đến đây với thân phận người đưa lương cho quân, sọt trái cây trên lưng dê đã được đưa đi.
Rời khỏi cổng thành, Dao Luật nhìn lên tường thành cao lần nữa. Trong những pháo đài, có tiếng người ê a hát một bài ca không thành điệu vọng xuống. Nắng tỏa rạng trên dòng sông, chói chang đến nhức mắt.
Vùng đất của cát không bao giờ ngưng gió. Từ biển khơi đến vực sâu, từ ngày chuyển sang đêm. Gió khiến những cồn cát mênh mông đổi dạng thay hình. Gió khiến những chuyển dời rung động đến khó mà nhận biết.
Gió khiến thế giới trong giác quan của con người hóa thành lầm lạc như ảo ảnh chấp chới giữa thinh không.
Đến đêm, gió ào ào nổi như một cơn mưa. Khiến sự chuyển động của toán quân giữa núi rừng lẫn vào trong thanh âm rào rạt vọng từ bốn phía núi.
Đoàn quân đến từ rừng núi không xâm nhập vào Phan Rí theo đường sông biển mà quân Nam Hà quen dùng. Theo lối Thượng đạo, voi và ngựa, có cả trâu, chuyển quân vượt rừng đi về phía Tây Phan Rí. Trăng vẫn còn sáng, soi tỏ khu thành lũy cổ tọa lạc bên sông. Dừng lại ở giữa những mỏm đất đồi, toán quân lăm lăm giáo mác trong tay chờ đợi.
“Đi!” Thấy thời gian đã đến, y ra hiệu cho Chế Vinh. Viên tướng Chiêm quốc dũng mãnh lần này là người dẫn quân tiên phong. Gật đầu, Chế Vinh đưa tay lên môi huýt lên một tiếng lảnh lót, làm hiệu cho toán quân theo sau anh ta.
Toán quân Chiêm Thành vừa xuất hiện trong khoảng đất trống đã đồng thanh hò reo, khua chiêng gióng kẻng, ầm ầm lao về phía thành lũy bên sông. Thấy động, những đồn canh tiền tiêu của Nam Hà cũng gióng trống báo hiệu ầm ĩ. Lính trú trong thành lập tức ùa ra.
Khoanh tay dựa tường thiu thiu ngủ, Nguyễn Tân Lễ đã ngay lập tức tỉnh dậy khi tiếng hò reo của quân tấn công vọng lại. Vớ vội lấy cây thương bên cạnh, viên Cai cơ lao ra khoảng sân giữa thành, đến đài quan sát chỉ huy. Thấy bóng người, Nguyễn Tân Lễ liền xua tay hét lớn.
“C…” Âm thanh đầu tiên chưa kịp thốt ra đã tắt ngấm trong cổ họng Nguyễn Tân Lễ. Tất cả mọi tiếng nói mà viên tướng cố gắng thốt ra sau đó đều không thể thành hình. Kinh hoảng, Nguyễn Tân Lễ đứng chựng giữa sân, tay ôm cổ, khuôn mặt nhăn nhó méo xệch khi cổ họng chỉ phát ra những thanh âm lào khào vô nghĩa.
“Tướng quân?” Viên tiểu tướng ở gần đó thấy vậy vội chạy đến. Thấy vẻ mặt Nguyễn Tân Lễ, anh ta cũng đâm hoảng hốt theo. “Tướng quân bị sao vậy?”
Cằm bạnh ra khi mắt long lên, Nguyễn Tân Lễ chỉ lắc đầu, chạy về phía đài chỉ huy. Chiêm Dao Luật, vừa chạy, viên tướng vừa nghiến răng nghĩ thầm. Cuộc viếng thăm của nàng ta ngay trước khi cuộc tấn công xảy ra và tình trạng của anh ta bây giờ chắc chắn là do cô ta bày trò ma quỷ. Nhưng không có thời gian để hoảng hốt rối loạn bây giờ. Kẻ tên A Ban hay Ngô Lãng gì đó đã đến, sự sống sót của thành trì này phải phụ thuộc hoàn toàn vào một mình Nguyễn Tân Lễ.
Nhà trong lũy được xây thành những dãy dài chạy vòng quanh. Đến một khúc vắng giữa hai dãy nhà cao, Nguyễn Tân Lễ gần như đâm phải một toán quân đang đứng gần đó. Thấy Nguyễn Tân Lễ, đám lính này chạy lại, mỗi người một câu tranh nhau mà nói.
“Tướng quân, địch ở trên núi xuống!”
“Tướng quân, địch từ sông đánh vào!”
“Tướng quân, ở phía Nam cũng thấy bóng lửa…”
Nguyễn Tân Lễ bị đám quân bao vây truy dồn bởi đủ loại báo cáo mà miệng không thể thốt ra tiếng, chỉ có thể gật lắc, đưa tay ra hiệu cho chúng tránh sang bên. Nhưng thấy thế, đám lính này càng tụ dồn lại, càng rối rít hỏi han.
Vừa tức vừa rối, Nguyễn Tân Lễ đưa tay định gạt đám lính qua, chợt cảm thấy bên sườn nhói lên. Một con dao dài đã cắm vào đúng nơi áo giáp lẫn tấm hộ tâm không che chắn.
Nguyễn Tân Lễ kêu không thành tiếng, vội đẩy mạnh kẻ đang đứng cạnh ra xa. Nhưng đám lính này như thể đã lập mưu trước với nhau, càng liều mạng áp sát lại. Trước khi Nguyễn Tân Lễ kịp giơ thương lên, hai ba con dao dài đã cắm ngập vai lưng viên tướng. Nguyễn Tân Lễ mạnh mẽ thiện chiến bậc nhất trong tướng lãnh của Nam Hà, đám lính tuy đông nhưng chỉ mượn gió bẻ măng, thuận thế tiếp cận đánh lén. Thấy dao đã găm khắp người Nguyễn Tân Lễ, chúng mới yên tâm rút đao kiếm định hạ sát viên tướng này tại chỗ.
Gầm lên một tiếng tựa voi ré, Nguyễn Tân Lễ vung thương đánh dạt đám lính đang bao vây. Mũi thương đâm chết ngay một kẻ xui rủi đứng gần nhất. Mắt Nguyễn Tân Lễ hằn đỏ máu, trợn trừng gần như rách toạc mí. Không thể nói thành lời, viên tướng cầm ngang cán thương, bắt đầu xông thẳng vào đám lính đánh lén. Sát khí ào ạt trên thương lẫn cháy bùng trong mắt viên hổ tướng khiến đám lính hoảng sợ lùi lại, bỏ chạy tán loạn vào các ngõ ngách của tòa thành.
Thấy bóng kẻ cuối cùng biến mất, Nguyễn Tân Lễ chống thương, miệng ộc ra một ngụm máu tanh nồng.
Vừa rồi cử động mạnh, miệng các vết thương bục vỡ, phổi bị đâm thủng bắt đầu đau như xé tung lồng ngực, khoang bụng sôi trộn trạo. Dao cắm vào toàn những điểm yếu hại, đâm lút tận cán. Máu ồng ộc chảy tuôn về phía những vết thương. Mắt Nguyễn Tân Lễ tối sầm, trời đất như sụp xuống xung quanh.
Tiếng quân tấn công đã ầm vang bên ngoài thành. Không có chủ tướng chỉ đạo, quân trên thành vội vàng theo thói quen mà vào vị trí chống đỡ. Nhưng khắp bốn phía cũng đang lao xao tiếng các đoàn quân khác lao về. Pháo bắn được vài đợt rời rạc dè dặt rồi bắt đầu tán loạn.
Lũy Nam Hà không có chủ tướng chỉ huy, toán lính đầu tiên của Chiêm Thành đã áp sát được chân lũy, ném bộc phá vào các pháo đài. Voi dùng sức mạnh của chúng ủi sập các bức tường ngăn trở. Đợt quân thứ hai của Chiêm Thành tràn đến, đem theo pháo đã lấy được của Phố Hài mà bắn vào thành cùng với tên lửa từ các dàn nỏ bay như mưa. Nhìn về phía đài chỉ huy vẫn trống, lính Nam Hà càng bối rối hoảng hốt, càng đánh càng loạn. Voi ủi sập được một góc thành, lính Chiêm quốc theo đó mà leo qua khoảng vỡ, tràn vào trong.
Phía trong thành, lửa bắt đầu lan nhanh từ những nơi pháo và tên lửa bắn vào. Không có người điều khiển dập lửa, đám cháy lan đến một khẩu pháo, nổ một tiếng kinh thiên động địa. Tiếng nổ khiến người càng hoảng loạn. Thấy lính Chiêm Thành tràn vào, toán lính gần đó không thấy ai tiếp ứng vội vàng bỏ chạy. Cục diện trong thành bỗng chốc hóa thành hỗn loạn như tổ kiến bị phá.
Đột nhiên, tiếng trống trên đài chỉ huy chợt vang dội. Trong ánh lửa, bóng áo choàng đỏ của tướng quân chỉ huy thành đã xuất hiện trên đài, cầm dùi gõ trống dồn dập. Nghe tiếng trống, lính coi cửa thành phía sau vội mở toang cánh cửa ở phía quân Chiêm Thành không tấn công. Quân đang sợ hãi vội vàng theo cửa mở mà chạy khỏi thành.
Nghe tiếng trống, thấy bóng người trên đài chỉ huy, quân Chiêm Thành nhất loạt hô lớn. Tên cùng giáo bay xé gió về phía bóng áo đỏ trên đài. Không buồn đưa tay đỡ gạt, Nguyễn Tân Lễ dồn sức mà đánh trống lui quân. Không thể chống lại quân công thành, các cửa thành đều đã mở. Nghe trống lui quân, quân trên thành rút chạy. Nhìn về phía đài cao, lính Chiêm Thành đã bao vây toàn bộ khoảng đất dưới đài. Tên vẫn không ngừng bắn về phía người đánh trống, cắm cả vào mặt trống tua tủa.
Có tiếng hét thảng thốt, nhưng Nguyễn Tân Lễ đã không còn nghe được.
Tiếng vang từ cái trống trước mặt cũng đã như vọng lại từ thinh không xa lắc. Tên đã ngừng bắn hay chưa, thân thể đã tê cứng vì cơn đau quá sức chịu đựng, vì máu đã dần dần cạn kiệt cũng không thể nhận biết. Tất cả sức lực, sinh lực của viên tướng chỉ còn tập trung vào hai cánh tay đánh trống. Trống lui quân, trong tình thế tuyệt vọng cực cùng này.
Hai cánh tay tựa như có ý thức của riêng chúng, tiếp tục nhịp trống quen khi tâm trí đã chìm dần vào bóng tối.
Ánh lửa chói gắt trong mắt Nguyễn Tân Lễ đang nhòa nhạt dần chợt sáng lên lần cuối. Trên tường thành đối diện với đài chỉ huy, lửa lại chợt bùng sáng như một quả cầu khổng lồ. Chiếu tỏ một bóng người dường quen thuộc.
Áo trắng nhuốm máu đỏ. Ánh mắt tối tăm hằn tia máu trên khuôn mặt lấm tấm máu tươi. Vết sẹo kéo dài một bên trán như thể lại tiếp tục rỉ máu. Đao sáng lóa trên tay và sát khí lạnh xác như một bóng ma. Trên tường thành đổ nát và lửa cháy ngập trời. Y như kẻ đã biến mất ngày hôm ấy.
Đó là hình ảnh cuối cùng Nguyễn Tân Lễ nhìn thấy trên thế gian.
Khi toán lính Chiêm Thành đầu tiên chạy lên đài chỉ huy, vài kẻ giật mình kêu lên sợ hãi. Hai tay vẫn nắm chặt dùi tựa vào mặt trống, chân dang rộng trong một tư thế vững vàng, Nguyễn Tân Lễ vẫn đứng thẳng trong đài, mắt mở trừng trừng. Máu đổ thành vũng dưới chân viên tướng, loang ra cả nền đài chỉ huy, rơi xuống bên dưới.
Mắt Nguyễn Tân Lễ vẫn mở trừng trừng, khiến những kẻ vừa chạy lên hoảng hốt quay đầu không dám tiến gần.
Dao Luật vạch đám lính đang nhốn nháo mà chạy lên đài. Thấy hình dạng Nguyễn Tân Lễ, nàng ngẩn người. Một cơn ớn lạnh không biết từ đâu chạy dọc sống lưng, siết chặt trái tim nàng.
Viên tướng Nam Hà đã chết. Cái chết phản chiếu trong đôi mắt mở to gần rách mí, gương mặt mang nỗi thống khổ lẫn giận dữ đông cứng vĩnh cửu. Tên găm hầu như không còn một khoảng hở sau lưng, máu lênh láng nền đài.
Tiếng trống lui quân cuối cùng đã tắt ngấm. Nắng sớm lên khi trong thành không còn một bóng lính Nam Hà.
Không biết Dao Luật đã đứng nhìn trân trân cái xác chết đứng của viên tướng nọ bao lâu. Khi nắng cùng luồng gió đầu tiên mang hơi lạnh của rừng thổi qua, nàng chợt rùng mình run rẩy, gần như ngã nhào xuống sàn gạch loang máu. Cơn nôn nao đến trong nàng với từng cơn lạnh dâng ứ đầy lồng ngực, mắt đỏ lên, nàng như muốn hét lên mà không còn sức lực, muốn khóc lên mà chẳng có nước mắt.
Run rẩy bấu tay vào cột chống để đứng vững, Dao Luật nhìn gương mặt đen sạm như sắt của người đã chết, hầu như không thể điều khiển chính bản thân mình.
Đã chứng kiến bao nhiêu cái chết, bao nhiêu tang thương thảm khốc, nàng nghĩ mình đã không còn xúc động. Nhưng đây là người chính nàng đẩy tới cái chết. Trong khi nàng không hề muốn.
Có thể, là do nỗi thống khổ ngập tràn, đông cứng, viễn tuyệt trong đôi mắt, gương mặt của cái chết nọ. Dường như nàng đã nhìn thấy nó - nỗi đau đớn và bi thống, phẫn nộ và tuyệt vọng - trong ký ức mù mờ, trong giấc mơ xa xôi. Những cái chết bị giày xéo trước khi kịp kết hình, những cái chết gào thét trong lòng đất trước khi tan thành cát. Giờ đây trừng trừng nhìn vào nàng như thể sắp cất tiếng thành lời.
Gió thổi tà áo bay lật phật ngang qua nơi nàng đứng. Một người đi qua nàng tới bên cái xác của viên tướng Nam Hà. Lính tráng vẫn sợ hãi mà lấp ló dưới đài, nàng không cần nhìn đã biết ai đang đến.
Y dừng lại trước xác Nguyễn Tân Lễ, quay lưng về phía Dao Luật. Mái tóc đổ xuống lưng, vạt áo nhuốm màu khói lẫn máu vương, dáng đi của y vẫn có vẻ phiêu diêu nhẹ nhàng như lướt trên nền máu đỏ. Khí tức của y vẫn tĩnh tại thanh lãnh, có phần quá trầm tĩnh lạnh lẽo, khiến có cảm giác y giống như một bóng ma còn tồn tại trong ánh sáng ngày.
Y quay lưng về phía Dao Luật, khiến nàng không thể nhìn được thái độ của y. Nhìn ngắm xác Nguyễn Tân Lễ một lúc, y lên tiếng gọi kẻ bên dưới bằng tiếng An Nam. Một nhóm lính Nam Hà đi lên lầu, thấy xác Nguyễn Tân Lễ liền túm tụm lùi lại, dường như muốn bỏ chạy mà sợ y nên phải đứng yên.
“Các ngươi làm rất tốt.” Vẫn không quay đầu, y thấp giọng nói với đám lính vừa lên. “Số tiền còn lại, Tư Tư cô nương sẽ đưa đầy đủ.”
Nghe thế, đám lính Nam Hà thở phào. Một kẻ mau miệng liền vội vàng đỡ lời cho chúng bạn.
“Tướng quân oai nghi thần võ, được giúp sức ngài là hân hạnh của chúng tôi, đâu dám hỏi chuyện tiền bạc…” Gã liến thoắng khoa tay, nói chưa hết câu đã bị y ngắt ngang.
“Không phải vì tiền? Thì vì cái gì?” Y ngoảnh nhìn qua vai, nói như cười. Trong khi đôi mắt sâu tối càng lạnh lẽo ghê người. Cái nhìn của y khiến kẻ đang nói cứng miệng. Một kẻ khác vội òa ra khóc, dập đầu như tế sao.
“Không cần tiền, không cần tiền, chỉ cần tha cho tôi về đi, tướng quân!” Tên lính Nam Hà còn rất trẻ van xin, giọng gần như vỡ ra. Tiếng khóc ong lên, y liền phất tay chán ngán.
“Xuống đi!” Tư Tư sẽ giải quyết đám lính này thay cho y.
Đám lính Nam Hà líu ríu lui xuống. Y đưa mắt nhìn qua Dao Luật, chợt ngửa cổ cười một tiếng ngắn khô khốc. Tiếng cười của y tựa như tiếng cành khô gãy.
“Nguyễn Tân Lễ, cuối cùng đã biết bị lừa gạt và phản bội là thế nào?” Y nghiêng đầu nhìn đôi mắt trợn trừng trắng dã của người chết, bình đạm nói như trò chuyện. Tiếng nói của y không cao hơn tiếng thì thầm. “Bảo vệ chúng? Chúng chỉ cần được chút tiền, được trở về quê, rồi sai chúng chuyện gì cũng được. Mà những thứ như thế, ai cho được chúng?”
Y không cười. Y nói, hay thì thầm, rất nhẹ nhàng trầm mặc. Nhưng Dao Luật lại cảm thấy ớn lạnh đến từng mạch máu, từng thớ da. Cơn lạnh gần như khiến nàng hoa mắt.
“Anh cho người mua chuộc quân lính?” Trấn tĩnh lại, Dao Luật lên tiếng hỏi. Y đã cho nàng vào thành ‘mua chuộc’ Nguyễn Tân Lễ. Dự tính không thành công, nàng tẩm độc câm vào mấy buồng chuối mà Nguyễn Tân Lễ ăn, để viên tướng này không thể cầm quân thủ thành. Nàng đã vào thành với danh nghĩa của người đưa lương thực, toán lính không biết nên đưa sọt trái cây vào nhà bếp. Chuối có buồng có vỏ, ít ai nghĩ đến việc cảnh giác với độc được đưa vào trái.
Nhưng quả thật nàng không có ý định hạ sát Nguyễn Tân Lễ. Không ngờ rằng y đã có thêm kế sách kèm theo.
Nghe câu hỏi, y quay đầu nhìn nàng. Cái nhìn của y sâu và lâu đến mức từng sợi tóc của Dao Luật cũng phải dựng lên sau gáy.
“Cô tin ta?” Khóe miệng y khẽ động như thể cái bóng của nụ cười. Cái cười trên khuôn mặt y còn quỷ dị hơn là nhíu mày nhăn mặt. “Đã bao nhiêu người chết vì cô, cô có biết không? Cô có để ý đến không?”
Lời y vẫn rất nhỏ nhẹ, gần như mềm mại, gần như thì thầm. Từng lời quất thẳng mặt Dao Luật như kim độc.
Không nhìn đến xác Nguyễn Tân Lễ, y phất tay áo bỏ xuống đài. Để lại một mình Dao Luật cùng xác chết đứng trân như tượng gỗ.
Bao nhiêu năm trước, lũy Rạch Năn bị phá hủy, gia đình họ Hoàng bị thảm sát không còn một mạng.
Bao nhiêu năm trước, Dao Luật là sứ giả do nhà vua Chân Lạp gửi đến lũy Rạch Năn.
Những lời Hoàng Tiến nói cùng nàng đã rơi vào tai toán quan tướng Nam Hà. Khiến họ quyết triệt tiêu ‘kẻ phản thần’ Hoàng Tiến.
Y không quên. Bất cứ điều gì. Bất cứ ai. Y càng không tha thứ.
Mỗi kẻ, từng kẻ một, đều sẽ nhận được báo ứng của mình. Ngay cả Càn Khôn.
Ngày cuối năm Quý Dậu, Phan Rí bị hạ, Cai cơ Nguyễn Tân Lễ bị phản quân giết chết trong thành. Chiếm lại thành lũy Parik và lãnh thổ của Chiêm quốc cũ cùng tài vật, vũ khí của Nam Hà với tổn thất ít nhất, đoàn quân của Oc-nha That và A Ban tập trung lực lượng hướng về phương Bắc.