Solitude

Cảnh như thị, nhân như thị

Hồi 45: Khởi chiến
Trường An in "Nhật mộ biên thảo III" September 19th, 2012

Trong đêm, ánh trăng trên cao lạnh buốt.

Qua tầng tầng lá rừng đan dày, bóng tối phảng phất lẫn vào với sương đêm, ánh trăng rơi xuống thành những vũng sáng thanh lạnh trên đất. Ở những trảng đất trống, trăng luênh thành lớp lớp như sóng trong bụi mù. Vùng đất của gió cát trong đêm vẫn nghe rào rào như một cơn mưa.

Thanh âm của gió che giấu tiếng động dưới các lùm cây và chân cồn cát. Bóng tối nhập nhoạng che giấu hình bóng người lặng thinh đi lại như những bóng ma.

Ánh trăng gay gắt tựa nắng đêm từ trên cao lại dường như thu tận về trên ánh thép xanh biếc, chói chang lóa mắt. Khoảnh khắc thanh đao được rút ra khỏi vỏ, những người vốn lặng thinh xung quanh y lại không hẹn mà cùng giật mình. Giữa màn đêm và ánh trăng, thanh đao cong cong như một mảnh trăng rơi xuống, rạch vào khoảng không một vầng sáng chói lòa. Sát khí tỏa lạnh buốt như xuyên thấu qua mắt kẻ nhìn.

Long đao của vua Chế Bồng Nga. Một đao rút ra, lấy vạn mạng người. Thần đao xuất hiện, máu chảy thành sông, thây chất thành non.

Sát khí như muôn vạn linh hồn gào thét trong thinh lặng cực cùng, tỏa thành nỗi oán hận thấu xương lòa mắt kẻ nhìn. Trăng hoang hoải cháy, đốt thành ngọn lửa xanh tựa như mọc trong băng. Trăng loang loáng trên thanh đao cong, chuôi khắc hình rắn thần như đang vươn mình sống dậy. Đao vung lên, thu lấy tất cả ánh trăng, sáng hơn cả ánh trăng, che mờ tinh tú.

Trong bóng tối, hàng ngàn kẻ hướng về phía ánh sáng chói lòa. Trong khoảnh khắc, tất cả như bị thôi miên mà ngây người.

Khoảnh khắc tiếp theo, cơn ớn lạnh trở thành dòng lũ cuộn vỡ trong lồng ngực. Tiếng rì rầm lan đi trong gió, không phải là giọng nói, cũng không hẳn là thanh âm. Như thể tiếng người cùng cử động, các bàn tay cùng nắm lại, chân cùng bước lên một nhịp. Hướng về phía thanh đao chói lòa như nhật nguyệt. Hướng về tiếng gọi không thanh âm của muôn vạn linh hồn ngàn năm.

Bờ biển Panduranga, nơi Nhà Vua đã ngã xuống. Linh hồn sống theo sóng vỗ đời đời.

Có cảm thấy tiếng lao xao quanh mình hay không, y vẫn chỉ đứng yên. Thanh đao trước mắt, nhưng y không nhìn nó. Ánh mắt y hướng lên bầu trời chói ngợp ánh trăng. Đã là tháng cuối cùng của năm, những dòng nước trên xứ sở phương Nam đã lên đến mức cao nhất. Gió bấc nổi, dường như đem theo hương lạnh của phương Bắc phả về.

Dường như, vì vượt qua muôn dặm xa xôi, lọt vào trong xứ sở của cát này, vốn dĩ không còn dư ảnh nào có thể tồn tại.

Y nhìn theo bóng chim cô quạnh giữa khoảng trống của bầu trời mênh mông. Những đàn chim tránh rét cũng từ phương Bắc bay về. Lạc giữa thinh không đêm tối, cả tiếng kêu cũng không còn vọng.

Y nghĩ về cảnh tượng bầu trời đêm ấy, sắc của huyền không xuyên thấu qua màn máu và nỗi đau đến chết lặng cả tâm linh, cả hình hài. Bóng tối đã nghiêng đổ xuống, ngập tràn sinh mệnh y. Hoặc bóng tối đã vỡ tung trong tâm thức y thành cả thế giới. Sinh mệnh được tái sinh giữa bóng đêm vô tận, hoặc đã chết đi trong đau đớn khôn cùng. Đứng ở nơi này, từng khoảnh khắc, từng sát na, cảm thấy trái tim đập từ tốn nhịp điệu đều đặn trầm tĩnh, dưới ánh trăng rừng rực trên cát, y nghe sinh mệnh mình thở trong làn gió cuồn cuộn thổi vào từ biển khơi. Có một điều lạ lùng nào đó trong những làn gió, chúng như thổi xuyên qua y. Nếu nhắm mắt lại, y có thể cảm thấy như mình đã biến thành cánh chim hồng chao giữa trời. Không có gì khác biệt giữa y và cánh chim đang bay qua trăng. Không có gì khác biệt giữa sự sống và cái chết.

Cái chết nảy nở từ tâm thức y. Bây giờ, qua nhiều ngày tháng, y đã cảm nhận rõ ràng điều đó.

Cái chết, y đã sinh ra với nó. Đã mang nó trong sinh mệnh, trong linh hồn, trong tận cùng tâm thức. Điều đã bị che giấu đi bởi rất nhiều bảo bọc và dạy dỗ. Điều đã bị y quên đi trong những cơn say tỉnh giữa đời. Điều mà y đã nhìn thấy trong đôi mắt của kẻ bằng hữu thân thuộc nhất. Điều khiến mạch máu sôi trào và đôi tay run rẩy khôn ngăn.

Cái chết hiển lộ tận cùng trong sự sống bằng hình hài như thế. Chuyển ánh nhìn về phía thanh đao, y thầm nghĩ. Mọi thứ đã được khắc dấu, lưu lại trên dương thế, ẩn giấu trong những hình hài trần tục. Hắn - kẻ bằng hữu của y, cả Nguyễn Phúc Thái, cả Hoắc Phương, cả Oc-nha That, Chiêm Dao Luật, đã từng cầm thanh đao này, nhưng không thể cảm thấy linh hồn của nó. Bởi tất cả bọn họ không gần với cái chết như y.

Tuy vậy, ngay cả bọn họ, những kẻ từng chạm đến thanh đao, đều mang trong mình hạt giống của cái chết. Thanh đao không để vận mệnh đưa chiều, nó tự mình lựa chọn lấy vận mệnh. Vận mệnh của những cái chết xoay tròn. Vòng tròn của những kẻ sinh ra trên hạt giống của diệt vong. Giữa tịch diệt muôn đời của oán hận, ký ức, kiếp sống, và lịch sử. Trên dòng chảy đổ ra biển lớn, xóa tan muôn kiếp sống giữa hai bờ lịch sử im lặng tận cùng.

Thần đao xuất hiện, thiên hạ đại loạn, máu chảy thành sông, thây chất thành non. Bằng vòng tròn những kẻ mang mầm mống của cái chết.

“A Ban…” Phía sau y chợt vang lên tiếng gọi khẽ. Skanda của quân đội Chiêm quốc – vị hoàng thân tên gọi Chế Vinh theo cách của người Kinh, đã im lặng tiến qua trảng đất đến bên y. Anh ta gật đầu. “Tất cả đã xong.”

“Tôi đi trước.” Y không nhìn lại, chỉ lạnh lùng nói. “Tôi đưa toán quân này theo, mọi người cứ ở yên chỗ mai phục.”

Chế Vinh im lặng gật đầu, lùi về sau.

Y vung đao. Gặp ánh trăng trên cao, đao sáng lóa thành một vầng hào quang xanh lòa. Thấy dấu hiệu của y, toán người phía sau y chuyển động. Từ sau bụi cây và đá núi, vài con voi đã mang bành sẵn tiến ra. Y leo lên lưng một con voi, toán người xung quanh tự động sắp xếp thành một đội quân nho nhỏ. Im lặng, tất cả tiến theo dòng sông đi về phía Pajai[1].

Quản đạo Phố Hài của quân Nam Hà hiện tại là một thành lũy đắp bằng đất cạnh cửa tấn rộng nhìn ra biển. Trong đêm, thuyền san sát trong tấn Phố Hài, lửa lập lòe trên tháp canh cao. Đến một khoảng cách vừa đủ, không còn đồi cát che chắn, y ra hiệu cho toán quân phía sau khua chiêng hò hét, thúc voi ngựa chạy tới. Trong lũy, nghe tiếng động của đoàn quân tấn công, lửa đuốc cũng lập tức thắp sáng rực góc trời. Khoảng đất bằng phẳng rộng lớn quanh khu lũy khiến người bên trong sớm nhận biết quân tấn công. Khi đoàn người của y áp sát đến hào bao quanh, gươm giáo lẫn đạn pháo đã dàn hàng hàng lớp lớp trên lũy.

Cho đoàn người đứng lại ở một quãng vừa đủ tránh pháo, y gọi người thúc voi ra trước. Ngồi trên con voi bên cạnh là hai thầy pháp người Chiêm. Để cho y tiến lên dẫn đầu, bọn họ lùi lại phía sau. Trên bành voi, trước các thầy pháp là đàn pháp cắm tua tủa đao thép, lò hương gạch nung nghi ngút khói, cờ đuôi nheo bay phần phật. Mỗi thầy pháp mang theo một cái trống lớn, gõ dồn dập vang động như trống trận.

Hai con voi lừ lừ bước tới với tiếng trống, khói hương và cờ quạt hộ tống. Cảnh tượng lạ lùng khiến quân canh trong lũy ngây người nhìn, không biết phản ứng ra sao.

“Bắn chúng rơi xuống!” Khi thấy hai con voi đã tiến gần, Cai đội Nguyễn Trí Thắng trông coi Quản đạo Phố Hài ra lệnh. Những người lính bên cạnh liền răm rắp tuân lời. Tên nỏ giương cao, đồng loạt bắn về phía hai con voi như vãi trấu.

Phía trước các thầy pháp, tấm lưới lớn dán đầy bùa chú bung mở, che chắn quản tượng lẫn chủ nhân ngồi phía sau. Nhưng con voi thấy bị tấn công liền hơi lùi về sau.

Con voi đi trước vẫn lầm lì bước tới, tai không buồn ve vẩy. Lớp da dày như giáp khiến đao tên không thể phạm, con voi hầu như chẳng xem trận mưa tên vào đâu. Trên lưng voi, không có quản tượng điều khiển, chỉ có một thanh niên chống đao đứng thẳng. Tên vẫn bay rào rào, nhưng chạm vào y liền dội lại, rơi xuống như lao vào tường sắt. Thấy tên bay thẳng mặt, y lấy tay gạt ngang, hất bắn mũi tên đã gãy đôi sang bên.

Tay y trắng xanh, trong ánh trăng và lửa sáng, rõ ràng là xương thịt của con người.

Thấy y đã đến quá gần, một người lính trong lũy liền phóng giáo ra. Ngọn giáo dài xé gió lướt tới, tên thanh niên trên voi đưa tay bắt lấy mũi giáo, đơn giản như kẹp một tờ giấy.

Mũi giáo bằng thép gãy gập, rơi xuống từ bàn tay y.

Phía sau, hai thầy pháp cho đốt hùng hoàng nổ tung như pháo. Lớp khói màu cuồn cuộn tỏa lan bốn phía, cùng tiếng trống đàn pháp tạo ra cảnh tượng quỷ dị phi thường. Tiếng hú lanh lảnh át cả tiếng lao xao của trận chiến, nghe như ma quỷ gọi hồn, kinh tâm động phách.

Tên không chạm, giáo không đâm, y vẫn chống đao đứng trên bành voi. Áo trắng đơn bạc bay trong gió lồng lộng. Khuôn mặt như tượng khắc từ đá ngàn năm. Đôi mắt y trong ánh sáng muôn màu càng sâu tối, đen thăm thẳm lạnh người. Khói cuồn cuộn tỏa. Gió vần vũ đục ngầu. Gạt mũi tên cuối cùng bắn lại, y đưa mắt nhìn về phía viên tướng quản lũy.

Chỉ một cái nhìn, đã khiến Nguyễn Trí Thắng lạnh buốt sống lưng.

“Mở cổng lũy tấn công!” Nuốt khan trong cổ, Cai đội Nguyễn Trí Thắng vội vàng ra lệnh. Tên ma quái kia đã tiến đến quá gần. Ở khoảng cách này, pháo đã không còn bắn được. Chỉ có thể đưa quân tấn công trực diện, đánh rớt y xuống khỏi voi.

Cổng lũy mở, đội quân phía trong ào ạt xô ra. Không dám tiến đến gần kẻ đao thương bất phạm kia, quân tràn đến tấn công voi của hai thầy pháp. Dường như đã chuẩn bị trước, con voi phía sau quay đầu chạy trốn. Quân lính Nam Hà liền tấn công nhóm người phía sau. Toán lính Chiêm Thành cũng vội vàng vứt gươm giáo bỏ chạy.

Nguyễn Trí Thắng thấy chỉ còn một người một voi giữa trận liền thúc voi của mình chạy tới, giơ đao đánh đến. Tên thanh niên nọ đưa đao đỡ, hơi nghiêng người trước sức mạnh của viên tướng Nam Hà. Đánh vài chiêu, Nguyễn Trí Thắng chỉ thấy y luống cuống chống trả. Thoáng chốc mà khoảng đất đã vắng tanh bóng quân tấn công, thấy thế, tên thanh niên liền thúc chuôi đao vào cổ voi, ra hiệu cho nó quay đầu vẹt đám lính bao vây mà chạy.

“Đuổi theo!” Nguyễn Trí Thắng thét toán quân xung quanh, thúc voi chạy theo. Mấy chiêu vừa rồi cho thấy kẻ kia võ công tầm thường. Hẳn lại là đám người dựa vào mấy trò ma thuật mà mê hoặc dân chúng định gây rối. Không bắt chúng lần này, chúng lại kêu gọi người phá phách.

Quân rùng rùng đuổi theo con voi chạy qua khoảng đất trống, ven bờ sông ra cồn cát. Con voi to lớn, chạy cũng nhanh dị thường. Thoáng chốc, cồn cát lớn đã che mất bóng.

Nguyễn Trí Thắng nghiến răng thúc voi chạy nhanh hơn, hốt nhiên phát hiện mình đã lọt vào khoảng trống giữa các đụn cát. Nơi này cát lẫn với đất đá và cây cối, hình dạng gần như các ngọn núi nhỏ. Con voi kia đã dừng chân trên một mỏm đất cao. Tên thanh niên trên lưng voi đứng nhìn xuống đoàn quân vừa lọt vào giữa lũng cát. Làn da dưới trăng trắng bệch bạc như thạch cao, toàn thân y tỏa ra thứ cảm giác lạnh thấu tâm can. Như thể một bóng ma vừa xuất hiện trên dương thế.

Hoặc là, một Ma vương vừa theo ánh chớp xuất thế.

Bầu trời đang quang đãng bất chợt nổi gió ầm ào. Mây cuồn cuộn đổ về, tuy chưa đủ che ánh trăng nhưng cũng đã vần vũ tối trời. Chớp lóa, đánh xuống mỏm đất ngay phía sau lũng cát. Ầm vang một tiếng kinh động.

Ánh sáng lóa trên thanh đao như chớp xé toạc bầu trời.

Y vung đao bắt lấy tia chớp vừa đánh ngang thinh không. Ánh thép xanh mang hàn khí tựa cuồng phong thổi quét qua khoảng đất khiến những kẻ nhìn lên ngây người. Tiếng nổ vang trời khi đất rung lên, cát rào bay mù mịt.

Con voi của Nguyễn Trí Thắng kêu một tiếng rền rĩ, bắt đầu cho tiếng hí hoảng hốt của bầy ngựa, tiếng kêu của con người. Voi ngựa lồng lên, quay đầu chạy loạn. Nguyễn Trí Thắng lẫn người quản tượng không thể kềm giữ con voi đang lồng lộn, đành nhảy xuống đất trước khi bị voi hất tung.

Thanh đao trong tay kẻ trên cao kia chỉ về trước.

Tiếng động bùng vỡ bốn phía cồn cát. Sau cồn đất, đá đồi và những mỏm cây, những bóng người nhô lên như ma quỷ đội mồ. Giáo dùi trên tay họ bay vun vút về phía đội quân đang rối loạn nọ. Trong cát mù không thể mở mắt, bóng tối không tỏ mặt người, voi gầm ngựa hí chạy quanh, toán lính Nam Hà chỉ có thể ôm đầu trốn nấp, tứ tán bỏ chạy. Nhưng bốn phía cồn cát đã bị bao vây lớp lớp. Giáo rìu lấy mạng bất cứ ai lại gần. Gió giục mây vần, biến trận hỗn chiến trong cồn cát thành một hồi tiếng la hét rợn người.

“Tụ về phía này!” Tựa lưng vào một vách đá cao, vung đao bảo hộ thân thể, Cai đội Nguyễn Trí Thắng hét lớn. Mũ trụ có phần che mặt đã khiến viên tướng này có thể mở mắt nhìn qua màn cát xoáy mù. Nghe tiếng chủ tướng, vài người lính còn sống vội vã vừa đánh vừa lui về phía anh ta. Toán người tập hợp thành vòng tròn, vừa giơ khiên giáo đỡ gạt vừa lùi về cửa ra lũng cát.

“Tấn công!” Thấy thấp thoáng lớp người dàn phía trước, Nguyễn Trí Thắng vội ra lệnh.

Câu nói vừa thốt, hàng người phía trước bất chợt giãn ra.

Ánh chớp xanh xuất hiện giữa đất trời mù mịt như ngọn lửa từ địa phủ hiện về.

Nguyễn Trí Thắng trân người nhìn ánh chớp rạch ngang không trung hỗn độn, rạch ngang tiếng hét tắc nghẹn kinh hoàng, rạch ngang sự sống và cái chết. Tay không kịp vung lên, tiếng kêu chưa kịp thốt khỏi cổ, viên Cai đội đã nghe tim mình buốt lạnh. Thanh đao lạnh như băng đá cắm ngập lồng ngực, rút ra cũng nhanh như gió.

Như bị một cơn gió thấu xương xuyên qua thân thể, Nguyễn Trí Thắng ngã về phía sau. Rơi vào lòng cát.

Cát vùi mọi tiếng động của sự sống còn thoi thóp.

Y đứng yên nhìn toán quân còn lại của Nam Hà bị triệt tiêu. Phía bên kia, lửa đã lại cháy sáng trong thành lũy Nam Hà. Chế Vinh cùng Oc-nha That đã đem quân công lũy. Quân trong lũy bắn được vài đợt pháo rồi vội vàng bỏ chạy trước toán voi ngựa hung hãn đến từ trong núi. Không có người chỉ huy, cuộc chống chọi của lũy Phố Hài nhanh chóng bị đập tan.

Khi ánh ban mai đầu tiên rọi xuống, tiếng gươm giáo cuối cùng trong lũy đã ngưng.

Xác người rải khắp vùng đất nơi cửa biển. Toán quân Nam Hà canh thuyền cũng đã tham chiến, nhưng do cập rập rối loạn, không có đầu lĩnh nên nhanh chóng bị đánh bại. Vài chiếc thuyền bị đốt cháy, lửa khói vẫn còn nghi ngút. Cùng với lửa trong lũy, các cột khói cuộn vào nhau, che cả một khoảng trời.

Y bước qua những xác người mà máu vẫn còn tuôn chảy ướt đẫm nền đất, bước qua cả thành lũy và những chiếc thuyền cháy mà đến cửa biển. Y ngẩng đầu nhìn mặt trời đỏ rực nhô lên phía bên kia đại dương. Đại dương mênh mông không một bóng thuyền. Chỉ có đàn chim biển đã lại bay ở phía xa xa, dường cảm thấy bất ổn ở phía bờ nên không lại gần.

Y nghe tiếng chiêng trống, tiếng nói sang sảng phía trong lũy. Hẳn Chế Vinh hoặc Oc-nha That đã tập hợp quân lính ủy lạo chiến thắng. Dù mệt mỏi, tiếng reo hò vẫn vang động ầm ĩ, hòa với chiêng trống đinh tai càng náo nhiệt hơn.

Đây là chiến thắng đầu tiên của quân Chiêm Thành. Chiến thắng đầu tiên sau bao nhiêu năm, bao nhiêu chiến dịch. Giết chết một viên tướng Nam Hà, đoạt lại thành lũy đã bị chiếm cứ.

Chiến thắng đầu tiên trong niềm tuyệt vọng lớn lao lại càng to lớn hơn gấp trăm ngàn lần. Họ đã không còn vua, không còn triều đình lẫn đất nước. Họ chỉ là những toán người ô hợp được tập hợp trong núi. Nhưng họ đã làm được điều mà nhà vua không thể làm.

Sự kiên nhẫn đã có kết quả. Chiêm quốc chỉ có thể chiến thắng khi kêu gọi được tất cả những thành phần trong đó. Những cư dân trong núi, thành viên hoàng tộc, triều đình, dân chúng… và sau chiến thắng này, sẽ còn nhiều hơn thế. Sự tuyệt vọng có thể là một loại vũ khí. Y hiểu điều đó hơn bất cứ ai.

Trong nhiều tháng dài, y cho Chế Vinh đi tập hợp người, xây dựng lực lượng, thu thập tài vật. Nhiều tháng dài yên lặng khiến sự cảnh giác của quân Nam Hà giảm xuống. Việc thu chuyển thuế cống dịp cuối năm khiến liên lạc giữa các đồn quân càng lỏng lẻo.

Nguyễn Phúc Chu đã nhận được kết quả của sự dồn ép mình gây ra. Và đây chỉ là bước khởi đầu.

Thanh đao yên lặng bên tay y. Giờ đây, đã uống no máu đỏ, thanh đao yên lặng. Như y ngẩng đầu nhìn mặt trời hiển dạng rõ dần trên biển, không rõ đang cảm thấy gì. Y không vui mừng, cũng chẳng hồ hởi. Y nhìn mặt trời đang dần sáng, như đang soi tỏ con đường của cuộc đời mình. Một trận chiến nữa lại bắt đầu. Một cuộc giao tranh nữa khởi phát sau bao tháng ngày chờ đợi, chuẩn bị. Y không biết mình có nên hào hứng với điều đó hay chăng.

“A Ban.” Tiếng Oc-nha That gọi sau lưng y. Vẫn còn mặc giáp, đội mũ trận, khuôn mặt vốn trơ lạnh thường ngày của vị Hữu trà viên giờ đây đã đỏ bừng. Ông bước nhanh đến bên y, nhìn ra biển. “Có chuyện gì à?”

“Ngắm bình minh.” Y nhợt nhạt cười. Hẳn Oc-nha That thấy hành động tách riêng ra nơi này của y là lạ lùng. Nhưng vốn đã rõ tính cách y, Oc-nha That cũng không thắc mắc thêm. Ông gật gật đầu.

“Ta chỉ lo quân ở Parik đến tiếp ứng.” Ánh mắt Oc-nha That đảo quét nhanh trên mặt biển vắng tanh. Y nhíu mày.

“Không nhanh như vậy. Vả lại…” Y chợt bỏ lửng câu nói. Oc-nha That liếc mắt qua y, môi hơi mím lại.

“Quản đồn Parik là Nguyễn Tân Lễ.” Ông chầm chậm thốt từng chữ của cái tên nọ, cẩn trọng quan sát thái độ của y. Trong ánh sáng ngày chói chang, đôi mắt y lại tối sầm. Vết sẹo trên trán y giật nhẹ.

Cai cơ Nguyễn Tân Lễ, người đã tạo nên vết sẹo này ghi khắc vào đời y. Cai cơ Nguyễn Tân Lễ đã từng tham gia cuộc chiến ở Rạch Năn. Kẻ đã chính tay hạ sát Tuyết Nhi.

Cái tên người đã lâu không còn về trong trí nhớ bất chợt khiến y rùng mình.

“Quân ở đây đã chạy về Parik, thành lũy ở Parik vốn của triều đình ta, quân ở đó cũng đông gấp mấy lần nơi này.” Thấy y không lên tiếng, Oc-nha That liền nói tiếp. “Thành trì vững chắc, quân lại đông, Nguyễn Tân Lễ cũng có sức mạnh hơn người, ta khó mà tấn công. Chẳng bằng thủ chặt nơi này, đợi chúng đến?”

“Đằng nào cũng phải đánh.” Y lành lạnh ngắt lời Oc-nha That. Phố Hài là một cứ điểm quan trọng nhưng khó mà phòng thủ. Nằm ở cửa biển, bên sông, địa thế vốn đã mở rộng cho kẻ tấn công. Bao nhiêu năm bị dồn về phía Tây, lực lượng thủy quân của Chiêm Thành hầu như không còn. Bây giờ dù có thu nhận bọn hải tặc phụ giúp thì cũng quá cập rập. Nếu không nhanh chóng thu phục được thành lũy trong đất làm chỗ trú, bọn họ sẽ lại sớm bị đánh lùi về núi.

“Anh đã nghĩ ra kế?” Oc-nha That đổi giọng, nhìn y đầy trông chờ. Cho đến lúc này, mọi hành động đều do y hoạch định. Chiến thắng lần này, cùng tiếng tăm nó sẽ tạo ra với vị ‘Chiến thần’ dường như ma quỷ, đều do y tạo dựng. Chỉ có giáo gươm dao rựa để chống cự với đại pháo, chiến thuyền của Nam Hà, nhưng mưu kế của y đã giúp họ chiến thắng – trên mọi mặt trận.

Kẻ thông thuộc với chiến tranh như y là tướng quân cũng như mưu sĩ lợi hại nhất. Mọi cuộc chiến đều được tận dụng trên mọi phương cách. Mọi cuộc chiến đều hướng tới cuộc chiến tiếp theo.

Y rời mắt khỏi vầng dương đã trở thành chói chang, quay đầu nhìn vào trong đất. Lính đang đi lại thu dọn xác chết chất lên xe kéo gỗ, một toán khác đã vào rừng đào hố chôn.

“Tôi đang đợi một người.” Đáng lẽ nàng ta đã phải tới đây rồi, y nghĩ với đôi chút nôn nóng.

Nguyễn Tân Lễ ở thành Phan Rí, ‘cố nhân’ cũ của y. Y cũng có vị cố nhân muốn gặp anh ta.

 

 

 

Chú thích:

[1] Pajai: Phố Hài. Nằm ở thị xã Phan Thiết ngày nay.




Leave a Reply

(required)

(required)

:) :blush: :D :( :(( ;)) :banh: ;) ::) =)) :)) b-) :meo1: :meo2: :meo3: :meo4: :meo5: :meo6: :meo7: :meo8: :meo9: :meo10: :meo11: more »

Bộ gõ tiếng Việt đã được bật. Bạn có thể gõ tiếng Việt không cần phần mềm trong máy.
RSS feed for comments on this post.


Copyright © Trường An. All rights reserved.