“Ta chưa thọ giới, có thể được sao?” Suy nghĩ hồi lâu, Hiểu Lam thận trọng lên tiếng. Hẳn nhiên, nàng hiểu rõ Dao Luật không thể tự dưng tốt bụng đến mức giúp nàng ‘tìm kiếm’ Hoắc Phương vô điều kiện. Nhìn ánh mắt Dao Luật, Hiểu Lam cũng đã hiểu tám, chín phần điều nàng ta đang suy tính.
Nhưng nàng chỉ còn duy nhất cách này để thử. Có đánh đổi một nửa linh hồn, nàng vẫn cảm thấy xứng đáng.
“Có thể.” Dao Luật gật đầu. “Cô biết hầu đồng chứ? Hồn có thể nhập vào bất cứ ai có thần khí thân thuộc với linh hồn ấy nhất, không cần phải là kẻ thọ pháp. Mỗi loại linh khí thu hút kiểu quỷ thần khác nhau. Ác tìm ác, thiện tìm thiện, đồng khí tương cầu. Chu cô nương không phải kẻ tham tàn độc ác, sợ gì quỷ thần hãm hại?”
“Ta không có linh hồn thuần khiết như Chu cô nương, gọi quỷ hồn thì được, cầu thần rất khó khăn.” Nhún vai, Dao Luật cười mờ nhạt. “Vừa rồi ta định xâm nhập vào thiên cơ, chưa thành công thì bị cô phá ngang. Nếu lần này có Chu cô nương giúp sức, ta tìm được câu trả lời của ta, cô tìm được người của cô, chúng ta đều có lợi.”
“Như vậy…” Hiểu Lam ngập ngừng. Nhưng giọng nói cho thấy nàng đã xuôi theo, gần như định gật đầu đồng ý.
Nhưng đúng lúc nàng vừa định gật đầu đồng ý, một tiếng cười đã khe khẽ vang từ trong bụi cây rậm bên sông. Nghe tiếng cười, Dao Luật giật mình ngoái lại. Hiểu Lam giơ đao lên, Dao Luật liền đưa tay ngăn.
“Vẫn còn ở đây?” Dao Luật nhướn mày, hướng về phía bụi cây mà hỏi. Người bên ấy bước khỏi bóng lá rậm rạp, đi về phía hai cô gái. Dưới ánh trăng, áo xanh gần chuyển sắc đen. Dao Luật khe khẽ thở ra. “Đúng là chẳng bao giờ tin cô ta được.”
“Tử… Mạc công tử?” Hiểu Lam cũng kinh ngạc thốt. Nàng đưa mắt nhìn Dao Luật rồi lại nhìn về phía hắn. “Công tử đến đây bao giờ?”
“Lâu rồi.” Hắn mỉm cười với Hiểu Lam, quay lại nhìn Dao Luật, lắc đầu với nàng ta. “Cô lại dụ người khác làm tà thuật.”
“Chúng tôi đang bàn việc.” Dao Luật nhíu mày, thái độ tức thì thay đổi. Hắn ở đây đã bao lâu mà nàng không hề nhận thấy? Đã ẩn thân, hắn lại nhất quyết xuất hiện ngăn cản Hiểu Lam, hẳn định ngăn cản cả nàng.
Hắn hiện đã nối lại quan hệ với Như Yên, sẽ không để nàng làm nên chuyện bất lợi với nàng ta.
“Dao Luật cô nương sao không nói rõ, hồn phách yếu ớt nếu nhập đồng tùy tiện sau này phương hại đến mức nào? Nhẹ thì thất hồn lạc trí, hay ngơ ngẩn, giảm trí lực. Nặng thì mở cửa hồn cho quỷ thần tha hồ thao túng, dở điên dở dại.” Vẫn ôn hòa, hắn nhìn Dao Luật, nói mà sắc mặt không động. Mấy năm này liên lạc thường xuyên với các nhà sư phương Nam để điều kinh luyện khí, hắn cũng rõ được mấy phần các bùa pháp Nam tông. Những kẻ mất trí điên dại vì luyện bùa sai cách vẫn thường được đưa tới cho các lục cả chữa trị. Chưa kể đến hắn linh cảm thấy thứ bùa phép mà Dao Luật đang thuyết dụ Hiểu Lam tham gia không hề đơn giản. Hiểu Lam dù sao vẫn chỉ là một cô gái đơn thuần, khó đấu lại nổi với nàng ta.
Nghe câu nói của hắn, Dao Luật mím môi. Liếc mắt nhìn qua Hiểu Lam, hắn cười.
“Chu cô nương có còn muốn tham gia không?” Hắn hỏi, nhìn đôi mắt trong lạnh như nước hồ của Hiểu Lam khẽ chớp. Rồi nàng chậm chạp gật đầu. Hắn liền phác tay. “Để tôi thay Chu cô nương.”
“Anh?” Dao Luật thoáng vẻ ngạc nhiên. Hắn đưa tay làm một dấu trên đỉnh đầu.
“Tôi đã được thọ giới trên núi Bokor, cả các pháp sư tài ba nhất cũng chẳng mấy ai có quyền lợi ấy đâu.” Cho dù đến tận bây giờ hắn vẫn chưa hiểu việc ‘thọ giới’ ấy nghĩa là gì, nhưng nghe Dao Luật nói chuyện vừa nãy thì nàng ta hẳn cần có một người như hắn. Thấy vẻ mặt Dao Luật, hắn liền kể vắn tắt chuyện hắn bị Mộc Long đưa lên núi Bokor, vô tình mà trở thành người thụ giới. Nghe xong, Dao Luật trầm ngâm nhìn hắn, hồi lâu sau liền gật đầu.
“Ta thử xem.” Dao Luật nói rồi quay lưng đi về phía hố thiêng, ra hiệu cho cả Hiểu Lam đi theo.
Cả ba cùng xuống, hố đã có vẻ hơi chật. Dao Luật xếp ba người ngồi ở ba cạnh của mandala trên đất, đặt một viên đá thạch anh lớn ở cạnh còn lại. Sắp xếp xong, Dao Luật đưa tay cho hắn ngồi ở phía đối diện, cầm tay hắn đặt vào giữa mandala.
“Làm việc này cần phải khai mở các luân xa chakra, người có khí lực yếu thì luân xa bị tấn công sẽ khó đóng lại, trở thành cửa ngõ cho âm khí xâm nhập.” Dù có Hiểu Lam bên cạnh, Dao Luật vẫn thẳng thắn nói. Tay nàng đã đặt lên mu bàn tay hắn. “Mạc công tử đã được thụ giới, tức là khai mở luân xa số một trên đỉnh đầu, đồng thời được ban cho sức mạnh kiểm soát tâm linh, tà khí không thể xâm nhập. Nếu là người học pháp, công tử đã có thể liên lạc với thần linh, tiếc là không phải nên các luân xa khác của công tử vẫn đóng. Bây giờ tôi khai mở luân xa số sáu, bảy của công tử. Việc này công tử có thể tự luyện tập để làm là tốt nhất, nhưng ở đây tôi sẽ mở hộ cho công tử.”
Vừa nói, Dao Luật vừa ra hiệu cho hắn cúi đầu gần lại. Nàng đặt tay lên trán hắn, rì rầm một bài kinh không nghe rõ.
Những ngón tay lành lạnh phút chốc trở nên nóng rực như than ấn lên trán hắn. Không tránh né, hắn chỉ nhắm mắt giữ nguyên tư thế. Bất chợt, Dao Luật kêu một tiếng khe khẽ trong cổ, rụt tay về.
“Luân xa của công tử vốn đã mở rồi?” Dao Luật cau mày, nửa ngạc nhiên nửa dò hỏi. Hắn chạm tay lên trán, nhún vai.
“Chắc thế.” Lúc chữa trị khối khí ứ đọng, các nhà sư cũng đã từng nói đến việc ‘khai mở các luân xa’ của hắn. Nhưng trong mắt Dao Luật, hắn còn nhận thấy ý lời khó mà nói ra. Nàng mím môi vài lượt, thận trọng hỏi.
“Trong công tử có lực nào đó phản kháng lại…” Nàng như cũng không nhận biết đó là gì. Hắn chớp mắt nhìn lại, còn ngơ ngác hơn. Mộc Long vốn đã nói hắn ‘mạnh vía xui xẻo’, còn cả khối khí bấy lâu nay vẫn lưu chuyển trong người, cách tu tập theo Du già Mật tông… bây giờ nghĩ lại, hắn còn thầm lấy làm ngạc nhiên vì sao vẫn chưa bị tẩu hỏa nhập ma, huống hồ là nhận biết có thứ gì trong mình.
Dao Luật cắn môi. Nhưng có vẻ càng khó khăn càng kích thích, nàng kiên quyết đặt tay lên mandala, gật đầu.
“Nếu vậy thì ta cứ thử xem.” Dao Luật nói, đưa mắt cho Hiểu Lam. Hiểu Lam biết ấn chú giải pháp, nếu thấy hung hiểm hẳn sẽ có cách phá giải.
Các luân xa của hắn vốn đã được khai mở toàn bộ, khí lực dồi dào cuồn cuộn, năng lực không hề thua kém các pháp sư cao cường nhất. Dao Luật không cần phải dùng phép hộ lực, bắt đầu niệm chú nhập Brahman.
Đã vào lúc nửa đêm, trăng vằng vặc sáng lạnh một màu. Khí lạnh của đêm Hạ nguyên tràn ứ như nước dâng. Nước đang dâng trên đầu nguồn các dòng sông, đổ về biển cả. Dưới những ngón tay, hắn dường có thể cảm thấy sự lưu chuyển rì rầm của các dòng chảy trong lòng đất. Theo thói quen, hắn vận hành cách quán tưởng của Thiền tông, tiếng đọc chú của Dao Luật văng vẳng xa dần, mơ hồ như tiếng gió từ đầu núi vọng lại.
Dưới lòng bàn tay hắn, hơi đất ẩm lạnh nóng dần lên, tiếng rì rầm ngày càng rõ ràng, thao thiết, lao xao. Trong bóng tối sau đôi mắt nhắm, hắn thấy mình như lún sâu xuống lòng đất thẳm, chìm ngày càng sâu. Dường như không còn cả hơi thở, không còn cả sinh mệnh. Bóng tối nhập vào tâm trí hắn ào ào như dòng lũ, cuốn phăng đi những giác quan cuối cùng. Tiếng đọc của Dao Luật, bóng tối nặng mùi đất ẩm trong hầm, cái lạnh của đêm cùng hơi thở trong lồng ngực, tất cả đều biến mất.
Khi tất cả đều biến mất, hắn thấy mình chỉ còn là cụm khí bay giữa trần gian.
Trần gian không đất không trời, không biển không mây, chỉ là bóng tối thăm thẳm sâu, trôi về cực cùng vô tận. Bóng tối cực cùng vô tận bên kia đầu không gian, nơi những đốm lửa muôn màu lần lượt trôi về. Những đốm lửa xoay tròn trong một điệu vũ vô tri, trôi về tận cùng bóng tối. Những đốm lửa xoay tròn thành các vòng xoáy đều đặn, đan vào nhau, tàn phá nhau, hợp cùng nhau, tan biến cùng nhau.
‘Hắn’ không phải là những đốm lửa, nên ‘hắn’ chỉ lững lờ giữa khoảng không. Trong không trung có cả những ngọn gió, chúng thổi xuyên thấu qua ‘hắn’, đem theo những nhận biết, những ý nghĩ phiêu lạc mà ‘hắn’ nửa nắm được nửa không. Đi theo một ngọn gió có vẻ quen thuộc nhất, ‘hắn’ lần về điểm đen mà các đốm lửa đang trôi tới kia.
Bóng tối càng gần điểm đen ấy càng đặc quánh, sức hút mãnh liệt như cái hố cuồn cuộn gió. Sẩy một bước chân, ‘hắn’ rơi hẳn vào trường lực của điểm đen ấy, bị hút vào trong. Chút ít ý thức còn lại cũng mất hẳn.
Trong bóng tối, bóng tối cực cùng, bóng tối thẳm sâu, hun hút, vô tận vô biên, hắn trở thành bóng tối.
Bóng tối, ở tầng sâu hơn nữa, như một mầm cây đang khai nở. Ở cực cùng bóng tối, hạt nhân bắt đầu những vòng xoay nóng rực như lửa thiêu. Như lửa nhen lên rồi thiêu rụi, bóng tối bùng vỡ thành muôn mảnh vô sắc. Ở giữa lửa đen, nguồn ý thức bung ra, mang theo muôn mảng trạng vô hình.
Dao Luật hít vào một hơi khí lạnh. Hắn đã nhập Brahman dễ hơn nàng nghĩ. Quá dễ dàng, đến mức hắn chỉ như một cánh cửa có thể xuyên qua. Gật đầu với Hiểu Lam, Dao Luật chỉnh lại tư thế, bắt đầu tịnh tâm. Tay nàng vẫn đặt lên tay hắn, Dao Luật giữ một nửa trạng thái thanh tỉnh, dùng nửa mê man của mình xâm nhập vào giấc mộng của hắn.
Đón nàng chỉ là bóng tối. Vạn pháp do tâm tạo, nội tâm của một người phản ảnh tâm thức người ấy, nàng đã quen với muôn vàn hình ảnh khác lạ trong tâm tưởng người. Nhưng ở trong giấc mộng sâu kín nhất của hắn chỉ có bóng tối. Hun hút, đen ngòm, sâu hoắm như dưới mỗi bước chân đều là bờ vực. Khiến nàng ngần ngại không dám thâm nhập sâu thêm.
‘Có nghe ta nói không?’ Nàng gọi vào bóng tối. Không có tiếng hồi đáp, chỉ có làn không khí chênh chao ra hiệu trả lời.
Dao Luật thận trọng tiến sâu thêm. Nàng chợt hẫng vào bóng tối cuộn xoáy như vực nước, bị cuốn phăng đi. Trước lúc kịp hoảng hốt, nàng nhận ra mình đã ở giữa một không gian vô tận. Bóng tối trải ra vô tận, chập chờn những đốm lửa sáng nhảy múa, xoay tròn, nhân lên, truyền ra xa. Bóng tối cùng những vòng lửa kết nối đến vô cùng. Có những tàn lửa rơi, tắt lịm như mưa sa.
Nàng vô thức di chuyển về hướng bóng tối chuyển động. Nhưng nàng không lại gần được nó, càng đi càng xa. Những đốm lửa vẫn xoay tròn quanh nàng, không gian như đặc quánh quanh nàng, chuyển động quanh nàng.
Nàng định hỏi lần nữa, nhưng nhận ra ở đây không có âm thanh. ‘Nàng’ cũng không có sự hiện diện về thực thể. Nàng đành tập trung nốt khí lực cuối cùng, dùng tâm lan tỏa ý nghĩ của mình trong không gian nọ.
Nàng vừa nghĩ đến Hoắc Phương, đốm lửa bên cạnh chợt sáng lên, trải rộng như mặt gương, hình ảnh loang loáng tựa phản chiếu trên nước. Hình ảnh rõ dần lên như một đáy nước đen sâu, loáng thoáng vài tia sáng nhỏ. Cỏ cây chen dày che trên mặt, khiến lòng nước đục ngầu.
Nàng nghĩ đến Như Yên, đốm lửa bên cạnh liền tắt, đốm lửa khác lại cháy ở phía xa xa. Nàng cố gắng dịch chuyển đến, chỉ thấy căn phòng tối, màn đã buông. Hai chiếc hài vứt bừa dưới đất, Như Yên vẫn mặc nguyên áo mà ngủ.
Nhưng chủ ý của nàng vốn không phải là tìm hiểu về bọn họ. Dồn hết sức lực, nàng thử đi về phía bóng tối chuyển động kia lần nữa. Không khí ở đây cô đặc lại, những chuyển động càng nhanh hơn. Giữa những đốm lửa chớp tắt, nàng thấy một vùng tối sâu hút. Linh tính sợ hãi khiến nàng dừng bước.
Thiên cơ? Ý nghĩ ấy vừa nảy ra, không gian xung quanh nàng liền rùng rùng dịch chuyển. Những mảnh sáng tối thoát ra từ điểm đen nọ lượn vòng quanh nàng rồi bay lên không. Những đốm lửa tan nhòa vào nhau, biến thành một vòng tròn lớn. Điểm đen nọ nổ bùng một tiếng, sáng lên chói lòa rồi nhanh chóng dịu xuống, biến thành một hình ảnh như mặt trăng ngày rằm. Giữa điểm sáng trắng, những cái bóng mờ nhạt không ngừng di chuyển, tựa hồ như có ý thức. Nàng thấy mình như bị một tròng mắt trắng dã trừng trừng nhìn xuyên qua.
Vòng tròn của lửa tụ lại quanh điểm sáng xếp thành hình dạng một bánh xe Luân Viên. Nơi này biến chuyển theo tâm thức của nàng, nàng nghĩ thầm khi không gian không ngừng chuyển động. Thành dáng hình hoàn chỉnh, các đốm lửa lại tiếp tục quay tròn. Bánh xe luân hồi vạn pháp tỏa ra tám hướng được đốt bằng lửa chói lòa giữa bóng tối.
Nàng vẫn chăm chăm hướng sự chú ý về ‘vầng trăng’ nằm chính giữa luân xa. Những bóng đen mờ trên bề mặt ánh sáng luân chuyển như thể chính vầng sáng ấy cũng đang quay tròn. Từ quầng sáng ấy, những tia sáng mảnh như sợi chỉ vẫn không ngừng thoát ra, đan cài như tơ trên những bánh xe luân hồi. Một sợi đứt đoạn được nối tiếp bằng sợi ánh sáng khác. Sợi sáng đan ngày càng dày, vòng bánh xe ngày càng sáng chói lọi, cuối cùng trở thành một vầng sáng rực rỡ tựa thái dương.
Tất cả chói bừng lên chỉ trong một sát na, nuốt chửng lấy nàng.
Trong ngàn sợi tơ luân hồi, ánh dương hừng hực chói chang, nàng như thấy ngàn hình ảnh lướt qua tâm trí. Những con sóng vỗ trên mặt nước, đập vào muôn tảng đá. Đất vỡ mình thành cát, đất vỡ mình thành biển. Rồi chỉ trong thoáng chốc, ngọn lửa bừng cháy trên trời cao, nuốt chửng không trung.
Ngọn lửa bùng lên, phân rõ ba tầng trời. Hóa thành thái dương vĩnh cửu.
Khoảng thời gian sau đó được đo bằng cái chớp mắt. Chớp mắt, núi thành gò, nương dâu hóa biển. Chớp mắt, rừng hóa đồng hoang, cung điện hóa tường lở đất vùi. Ngọn lửa cháy bừng, đón lấy gió từ biển khơi, đất từ núi cao, nước từ sông rộng, đốt thành hư không. Hóa thành tàn tro bay giữa hư không. Tro tàn bay như muôn đóa hoa giữa muôn cõi hồng trần.
Gió của biển khơi. Đất từ núi cao. Nước từ sông rộng. Lửa của Thần.
Máu đã đổ. Máu sẽ đổ. Nhuộm đỏ mảnh đất cúng Thần. Lửa bùng cháy trên lời nguyền vĩnh cửu. Thần linh bị lãng quên. Thời gian bị lãng quên. Con người bị lãng quên. Mảnh đất bị lãng quên. Lời nguyền bị lãng quên. Lãng quên bị lãng quên. Tất cả hóa hình thành Lửa. Chôn vùi trong cát.
Biển vùi chôn. Đất lấp dấu. Nước xóa nhòa.
Tathagatha[i]. Không từ đâu đến. Không đi về đâu.
Tất cả rơi vào trong lãng quên. Vào vô tận hoại diệt. Hoại diệt là bản chất của chư hành. Bánh xe luân hồi xoay mãi ngàn năm.
Trong một cái chớp mắt, thế giới hóa thành khoảng trống đầy tràn bóng tối. Nàng nhận ra mình đã lại trở về bên điểm đen huyền bí nọ. Dường như tất cả chỉ là ảo giác của bản thân nàng, hố đen vẫn lặng im, những đốm lửa vẫn lập lòe cháy sáng trong vũ điệu quay tròn. Bánh xe luân hồi vừa rực cháy trước mắt nàng đã không còn một dấu.
Ngần ngừ một thoáng, nàng định lại gần hố đen kia. Nhưng lần này, một lực đẩy rất mạnh hất nàng ra xa. Nàng thấy mình bị ném ra ngoài cả những đốm lửa sáng, không kịp chống cự.
Thứ cuối cùng mà nàng nhìn thấy, là một khoảng trống bao la.
Bao la hơn cả bao la, vô tận hơn cả vô tận. Nằm bên ngoài không gian mà nàng vừa bước vào là một không gian khác. Một hố đen khác, to lớn hơn, xa vời hơn, nằm ở phía bên kia.
Nàng dường nghe thấy tiếng cười. Thứ âm thanh không ma mị, không quái gở, nhưng lại khiến chân tóc nàng dựng đứng trong nỗi sợ hãi đến tưởng phát điên. Chỉ trong một khoảnh khắc thứ thanh âm ấy cất lên, nàng thấy mình gần như phát điên.
“Dao Luật! Cô Dao Luật!” Hiểu Lam vội vàng ôm lấy Dao Luật đỡ lên, kêu hoảng hốt. Dao Luật đột nhiên ngã xuống mandala, ôm lấy đầu mà hú một tiếng dài. Thở dồn dập một lúc, Dao Luật mới ngẩng lên nhìn Hiểu Lam, yếu ớt lắc đầu.
“Không sao.” Dao Luật chống tay ngồi lên. Đặt tay lên trán hắn, nàng lầm rầm đọc một bài chú giải pháp. Mi mắt hắn nhẹ rung động, nàng đã rút tay về.
Hắn mở mắt, thấy Dao Luật đã ngồi xếp bằng, nhắm mắt tĩnh tâm. Ở bên cạnh, Hiểu Lam trông nhợt nhạt như thể hoảng sợ điều gì, hết nhìn hắn lại đưa mắt về phía Dao Luật.
“Chu cô nương.” Dao Luật nhẹ giọng gọi mà không mở mắt, giọng nàng có vẻ mệt mỏi. “Vừa rồi, ta đã ‘thấy’ Hoắc Phương. Y ở dưới đáy nước.”
“Mạc công tử hẳn cũng thấy.” Hiểu Lam vừa hé môi, Dao Luật đã nói. Trước ánh mắt trừng trừng của Hiểu Lam, hắn chỉ đành gật đầu.
“Không…” Hiểu Lam gần như ngã ra sau, không thể thốt ra một tiếng. Nước mắt bắt đầu đoanh tròng, nàng vội đứng dậy, phóng ra khỏi hố. Hắn vừa dợm đứng dậy đuổi theo Hiểu Lam, Dao Luật đã mở mắt, giật giọng gọi.
“Cô ta không cần anh đâu.” Hắn chạy theo nàng ta bây giờ chỉ khiến mọi việc rắc rối thêm. Không đảm bảo rằng người của Như Yên không bám theo Hiểu Lam, nếu thấy hắn thì lại làm ra to chuyện. Tính khí tiểu yêu tinh nọ thế nào, nàng cũng biết rõ. Tựa lưng vào thành hố, Dao Luật thở hắt, ra hiệu cho hắn ngồi xuống. “Công tử, cho tôi hỏi vài điều.”
Ngoảnh lại nhìn Dao Luật, hắn cau mày nhưng vẫn ngồi xuống. Hiểu Lam có thuộc hạ quanh đây, hắn cũng không cần phải quá lo lắng cho nàng ta.
“Vừa rồi hẳn anh cũng thấy những gì tôi thấy?” Hắn vừa ngồi, Dao Luật liền hỏi. Mọi thứ xảy ra trong tâm thức của hắn, hẳn nhiên hắn hiểu rõ. Nàng không chờ hắn trả lời đã nói tiếp ngay. “Mấy năm vừa rồi, anh làm gì?”
“Các luân xa đóng mở tùy ý, chân khí dồi dào, thân thể hầu như có thể điều khiển theo ý mình rồi.” Đăm đăm nhìn hắn, ánh mắt Dao Luật lại có vẻ cảnh giác hơn là vui mừng. “Nhưng tha lực bên trong anh là gì vậy?”
“Người tu hành nếu có tha lực hỗ trợ thì tinh tiến rất nhanh. Nhưng đã nói đến tha lực thì hầu hết là lực hỗ trợ bên ngoài, chỉ anh có một khối năng lượng kềm nén bên trong, luân xa mở nhưng thật ra lại đóng. Anh có thể thu phát nó tùy ý, phải không?” Dao Luật dò xét quan sát hắn, thấy hắn nhè nhẹ gật đầu liền nhíu mày. “Anh đã học thêm Mật pháp?”
“Có lẽ.” Hắn nhìn lên trần hố, không mấy chú ý tới câu hỏi của Dao Luật mà nghĩ đến điều khác. Hắn nhớ đến lúc khí lực mình hư thoát gần hết mấy năm về trước, theo như Dao Luật nói bây giờ là do các luân xa của hắn đã bị mở ra tùy tiện, khôn bề kiềm chế. Nhưng lúc ấy, các lục cả già cũng chỉ ngần ngừ chứ không định dạy hắn cách đóng mở luân xa, thậm chí còn chẳng cảnh cáo hắn điều đó. Có thể họ cho rằng khối khí nọ đã có thể tạm thay việc đóng luân xa, không lường đến chuyện nội công của hắn vốn lưu chuyển bất định trong kinh mạch, xáo trộn không thể kiểm soát.
Cũng có thể, là họ ngần ngại. Các luân xa tối quan trọng của hắn đã được khai mở khi thọ giới ở núi Bokor. Hắn dù sao cũng là kẻ ngoại đạo, và các luân xa mở ra không cần tu tập là việc hại nhiều hơn lợi. Thêm khối năng lượng dị biệt tồn tại trong thân thể, giúp hắn ‘tinh tiến rất nhanh’ theo một cách chẳng giống ai. Các pháp sư tu hành cả đời có khi cũng chưa thể mở hết luân xa, hắn lại không tu tập được một ngày. Mộc Long lẫn Lý lão dù sao vẫn là hải tặc, những nhà tu hành hẳn nhiên e sợ một kẻ mang năng lực dị thường như hắn đi làm Chằn tinh lượn quanh dọa người.
Mấy năm làm bạn với sóng biển, hắn tìm được cách điều khiển khối khí nọ, hướng nó theo phương pháp tập Vô Âm, vô tình mà thấy khí lực của mình điều tiết dần. Có thể do thời gian làm tâm tính chín chắn hơn, hắn ít còn cảm thấy sự thôi thúc đẩy mình vào hiểm lộ thưở xưa. Hoặc cũng có thể như Huyền Khê nói ngày trước, khí công của Tuyết Hoa tạo ra tâm trạng bồn chồn bất ổn thường trực, không để hắn có thể ngồi yên một chỗ. Hoặc cả hai cộng lại.
Vô thức, hắn thở dài.
Dao Luật lại hiểu tiếng thở dài của hắn thành ý khác. Đôi mắt sâu xa không thấy đáy, nàng cân nhắc lắc đầu.
“Anh còn bảo vừa làm hòa với Như Yên?” Cuối cùng, Dao Luật vẫn quyết định hỏi. “Anh có còn yêu cô ta được nữa sao?”
Chú thích:
[1] Tathagatha: Như lai như khứ. Vạn vật từ Chân như đến nên gọi là như lai, đi về Chân như nên gọi là như khứ. Đây cũng là tên Phật tự gọi mình.