Tây Phong lầu nằm ở ngoại đô Hội An, vốn là một trang viên rộng lớn gồm cả gia viện của chủ nhân Mặc Huyền. Đi qua cầu đá trên con hào nho nhỏ, vượt khoảng đất bên ngoài, đến khu nhà xây theo kiểu chữ Hồi bao lấy mảnh vườn rộng, có ao cá lẫn giả sơn, bên trên xây nhà thủy tạ cao như một sân khấu. Phía sau khu nhà này, cách một khoảng đất nữa, ẩn sau hàng cây cổ thụ cao là ngôi lầu hai tầng to lớn, chuyên dùng để tiếp khách quý. Khu nhà của Mặc lão gia và người trong lầu cách hẳn với khu tiếp khách bằng lớp tường đá cao.
Thấy xe ngựa xa hoa đi đến, nghe báo danh xong, người trong lầu dẫn thẳng nhóm của Nguyễn Phúc Huệ đến gian nhà sau, đưa vào một căn phòng lớn trống trải yên tĩnh. Giữa phòng chỉ có một chiếc bàn gỗ gụ đen bóng, trên kệ kê san sát quanh phòng là những bộ bài lẫn món cờ bạc của bốn phương đem tới, tất cả để trong hộp thủy tinh. Đèn đóng trên vách, trên cột cũng bằng thủy tinh lấp lánh. Vừa ngồi xuống ghế, Nguyễn Phúc Huệ đã nghe tiếng vàng bạc khua. Từ phòng chờ bên kia lầu, một nhóm thương buôn có vẻ ngoài như người Nam Đảo vào phòng, cúi mình chào vị Chưởng cơ dòng tông thất.
Sau mấy lời chào hỏi xã giao, người hầu của Nguyễn Phúc Huệ lẫn thương gia Nam Đảo đều lui ra, chỉ để lại hai hộ vệ thiếp thân của viên Chưởng cơ và cô gái bên người thương gia Nam Đảo. Chiếc khăn lớn dệt hoa văn lộng lẫy, đính thêm vàng bạc chói mắt phủ từ đầu đến chân, che gần như cả khuôn mặt nàng ta, chỉ để lộ đôi mắt đen láy sáng tựa sao. Cô gái chỉ khoanh tay đứng im sau vị thương gia, kể cả khi người phiên dịch trong lầu quay đầu về phía Nguyễn Phúc Huệ, nói lại câu của vị thương gia Nam Đảo.
“Ông ta nói, muốn tặng hầu gia vị ái cơ này.” Người phiên dịch nói, ra dấu về phía cô gái. Nguyễn Phúc Huệ chỉ đưa mắt nhìn qua cô ta, gương mặt không rõ biểu cảm. Sau vài câu trò chuyện, anh ta đã cùng vị thương gia này đánh vài ván xúc xắc ‘làm quen’. Dù không thắng, hẳn ông ta cũng không túng thiếu đến mức phải đem người ra gán.
“Tấm thịnh tình của ngài đây, ta cũng không thể từ chối.” Dù vậy, Nguyễn Phúc Huệ vẫn mỉm cười nói. Tặng người chỉ là cớ, anh ta đến đây vốn không phải chỉ để kết giao với một thương nhân Nam Đảo thông thường, cũng lười đóng kịch dông dài với kẻ bất đồng ngôn ngữ. Nhóm người kia làm ra vẻ thần thần bí bí, cứ nương theo để xem dẫn đến đâu.
Quả nhiên vị thương nhân kia tặng được người rồi cũng quấy quá mấy câu trước khi từ giã. Bên ngoài, sân khấu lớn đã mở, Nguyễn Phúc Huệ liền đưa cô gái vừa nhận đến lầu xem ca vũ. Trong khoảng đất rộng, một nhóm người đang biểu diễn xiếc, trống lớn đánh đinh tai. Nguyễn Phúc Huệ chọn một bàn trên lan can, gọi rượu cùng thức ăn.
“Ngài có vẻ không hào hứng lắm?” Khi hàng loạt trống trong khu đất cùng lúc đánh như sấm rền, cô gái bên cạnh Nguyễn Phúc Huệ chợt lên tiếng. Không nhìn lại nàng ta, Nguyễn Phúc Huệ chỉ mỉm cười.
“Ta khó mà có hứng thú với việc còn chưa rõ là gì.” Nhấp ly rượu hoa cúc, viên Chưởng cơ vừa nhìn người đang phóng qua vòng lửa vừa nói. Ly rượu vừa đặt xuống bàn, cô gái đã vén tay áo rót đầy trở lại.
“Tước vẫn chưa nói rõ?” Nàng cười, giọng nói trầm lại mềm mại như nhung. “Về giao tình đời trước?”
“Chuyện ấy ta cũng không rõ lắm.” Vẫn giữ thái độ cũ, Nguyễn Phúc Huệ ra vẻ thờ ơ trả lời. Chuyện đời trước giữa Po Chongchan và cha anh ta, cố Thái tử của Nam Hà. Những mối quan hệ như thế âu cũng là chuyện bình thường trong chính trường, tương tự như quan hệ của vị chúa trước và Hoắc gia tại nơi đây. Po Chongchan để lại người con nuôi trong phủ Thái tử như một loại con tin. Nhưng mối quan hệ ấy đã nứt gãy khi vị Thái tử đột ngột qua đời. Im lặng một lúc, Nguyễn Phúc Huệ chầm chậm nói thêm. “Ta chỉ là con thứ, với việc cơ mật cũng không được cho biết nhiều.” Chỉ là anh ta dùng Nguyễn Phúc Tín lôi kéo người con nuôi khờ khạo của Po Chongchan về với mình, không ngờ lại có những rắc rối sau này. Chưa lợi dụng được Tước, đã phải cho gã đi.
“À… Lão gia của tôi nói, ngài ấy đã từng rất hy vọng.” Nhè nhẹ thở ra, cô gái rung chiếc vòng trên tay, nói trong tiếng chiêng trống rộn ràng. “Tiên phụ của ngài là người ôn hòa, nếu người không mất sớm, có thể mọi việc đã không xấu đi như bây giờ.”
“Chúng tôi đến tìm ngài cũng chỉ vì hy vọng ngài giữ được ý chí của tiên phụ.” Cô gái đan hai tay trên bàn, thấy Nguyễn Phúc Huệ đã đưa mắt nhìn sang. Đôi mắt sáng của cô gái như cười. “Ngài hẳn cũng cảm thấy, có lẽ mọi việc nên có một phương hướng khác chăng?”
“Ta cảm thấy?” Nheo mắt nhìn cô gái, Nguyễn Phúc Huệ hạ giọng, mỉm cười. Anh ta lại ngoảnh nhìn đám xiếc, nhàn nhạt nhún vai. “Các người biết ta cảm thấy cái gì?”
Cô gái cau mày, như định nói rồi lại thôi. Uống cạn bình rượu, Nguyễn Phúc Huệ xuống lầu, trở về xe ngựa. Đi ngang qua cửa xe, anh ta ghé tai xà ích thì thầm. Khi xe ra khỏi Tây Phong lầu, đèn ngoài cửa đã bắt đầu được thắp. Ngồi trong xe, Nguyễn Phúc Huệ khoanh tay nhìn ra khe cửa, đôi mày hơi nhíu lại. Cô gái đối diện cũng có cùng một thái độ, tuy có vẻ tập trung lắng tai nghe hơn nhìn.
Xe chạy vòng ra cánh đồng trống chứ không hướng về thành, cũng không phải lối về Chiêm dinh. Qua khoảng rừng thưa, xe đột ngột chạy nhanh chừng một dặm, rồi rẽ ngoặt vào rừng, giấu mình sau cành lá đan dày. Chờ một lúc, người trong xe nghe có tiếng vó ngựa đi qua dồn dập.
“Có người theo dõi.” Cô gái chợt nói, quay nhìn Nguyễn Phúc Huệ, trong mắt ánh lên tia tinh quái giữa bóng tối lù mù. “Ngài có muốn xem đó là ai không?”
Người trên ngựa mặc áo thanh cát hơi sờn, đội nón vành rộng che gần hết mặt. Chạy một lúc vẫn không thấy bóng chiếc xe phía trước, gã kìm cương, ngoảnh đầu nhìn quanh. Mùa thu, trời tối rất nhanh, cuối tháng không trăng, thoáng đã giơ tay không nhìn thấy ngón. Thở dài, chầm chậm quành lại trên con đường tối một lúc nữa, kẻ cưỡi ngựa đành ra roi, giục ngựa hướng về phía bên kia cánh đồng.
Vượt qua quãng đồi xen lẫn rừng, gã tìm đến một làng chài ven sông. Làng chài nhỏ, chỉ có chừng chục căn nhà xây cột chống trên mặt nước, những chiếc thuyền cột ngay bên dưới sàn nhà. Có một ngôi nhà được dựng hơi tách ra, ánh đèn vẫn còn hắt qua khe cửa. Kẻ vừa đến xuống ngựa, bước lên thang mà gõ vào cửa theo ám hiệu đã định. Tiếng gõ đáp lại trong nhà báo cho gã vào.
Căn nhà nhỏ chia thành hai gian, hầu như trống trải ngoài vài tấm lưới đánh cá giăng phơi trước cửa sổ nhìn ra sông và vài rương hòm nhỏ đặt trên chiếu, sau lưng Như Yên. Nàng đang cầm một món đồ chơi bằng bạc, không đặt nó xuống mà chỉ liếc mắt qua kẻ vừa mở cửa vào. Gã cũng không nhìn đến nàng mà quay đầu, hướng ánh mắt về góc phòng. Trên chiếc chiếu còn lại, tên thanh niên khoanh tay dựa vào tường, nhắm mắt như ngủ, nghe tiếng động liền mở mắt. Râu tóc hắn đã được chỉnh trang gọn gàng, sắc diện so với trước hầu như không đổi khác.
“Lão Tứ,” Thấy kẻ vừa vào chỉ trừng mắt nhìn kẻ trong góc, Như Yên liền cười gọi. “Sao về sớm vậy?”
“Chúng… nửa đường biến mất.” Khó khăn để rời mắt khỏi hắn, càng khó khăn hơn để mở miệng, lão Tứ nói trong cổ. Như Yên hơi nhíu mày, bỏ món đồ chơi xuống mà đứng dậy. Nàng bước qua lão Tứ, mở cửa nhìn lên trời. Đêm không trăng sao, bầu trời đầy mây tối sẫm. Nàng nghe tiếng lao xao bằng linh tính hơn là nhận biết. Tiếng lao xao nho nhỏ, như thể lẫn vào tiếng động của đêm.
“Cẩn thận!” Bất chợt, lão Tứ hét lên, nhảy tới chụp tay Như Yên kéo về phía sau. Đồng thời, nàng thấy mình bị đẩy ngã từ bóng đen lao ra từ trong góc, chỉ kịp thấy ánh sáng lóe ngang qua nơi nàng vừa đứng như làn chỉ mảnh.
Mũi phi đao nho nhỏ cắm ngập vào tường, chuôi vẫn còn rung.
Từ trong tay lão Tứ, những mũi dao nhỏ phóng ra thành chùm, lao thẳng về bóng tối trước gian nhà. Những con dao bắn đi rồi trở ngược về, như thể chỉ chém vào không khí.
Như Yên ho khẽ khi lớp bụi trên sàn nhà tung lên đầy mặt. Thấy lão Tứ chuẩn bị phóng ra ngoài, nàng vội gọi lại, lắc đầu.
“Khoan đã!” Nàng nói, đảo mắt nhìn quanh rất nhanh, rồi ngoảnh đầu ra cửa mà nói lớn. “Ngươi đến đây chỉ để gặp ta. Ngươi biết giết người thì chẳng lẽ ta không biết?”
Chỉ nghe ‘tách’ một tiếng, hắn đã nghe lưỡi thép lành lạnh cạ vào cổ. Cô gái mà hắn vừa kéo lại lạnh lùng đẩy hắn ra, vừa kề dao vào cổ hắn vừa trừng mắt nhìn vào bóng tối.
“Ra đây!” Nàng cười nói, ngữ điệu lại ngọt ngào khó tả. “Ngươi không dọa ta được đâu.”
Không có một tiếng động.
Chỉ thấy ánh sáng lấp lóa như từ thinh không bay xuống, chiếc khăn lụa thêu vàng ngọc rực rỡ xuất hiện trước cửa căn nhà. Khi chân cô gái chạm xuống sàn gỗ, mới nghe tiếng vòng trên tay nàng kêu ‘đinh’ một tiếng khe khẽ.
“Chiêm Dao Luật.” Như Yên mỉm cười, hoàn toàn không có vẻ ngạc nhiên. Dao Luật cũng không che mặt. Chẳng nhìn qua lão Tứ, nàng ta bình thản bước vào phòng, ánh mắt dừng lại trên con dao đặt trước cổ hắn.
Như Yên cũng chẳng vội rút dao về. Nàng trở sống dao nhịp vào cổ hắn, cười tươi như hoa.
“Ta đã nói là ả sẽ tìm ngươi thôi mà. Tình son ý sắt nhỉ?” Nàng vừa nói vừa bĩu môi. Dao Luật liếc mắt qua nàng, cười nhẹ.
“Thôi bày trò đi, cô muốn gặp ta làm gì?” Đến nhổ con dao ghim trên vách, Dao Luật nói mà không nhìn ai. “Đã sớm biết ta ở đây, còn định giả vờ? Bắt được Mạc công tử rồi mới nghĩ đến uy hiếp ta trao đổi?”
“Ai bảo ta bắt hắn trao đổi?” Như Yên chớp mắt, ngữ điệu đột nhiên thay đổi. Nàng rút dao về, cười hì hì mà ngồi xuống cạnh bên, chống tay lên vai hắn. “Là hắn tìm tới ta, chúng ta hòa giải với nhau, cô tự nhiên ở đâu chạy đến phá rối. Chứ ta làm sao biết cô ở đâu đi đâu mà cho người theo dõi hay dụ cô đến đây?”
“Này, ngươi nói có phải không?” Thúc khuỷu tay vào hông hắn, Như Yên hất cằm. “Giải thích cho Dao Luật cô nương đi chứ. Ngươi đến đây chỉ để tìm ta, cô ta lại xồng xộc đến bảo ta bắt ngươi kìa.”
“Công tử…” Như Yên chưa nói hết, Dao Luật đã sốt ruột đưa mắt nhìn sang, ánh mắt chạm vào mắt hắn. Hắn nhè nhẹ gật đầu, thấy vẻ kinh ngạc lạ lùng thoáng qua gương mặt Dao Luật. Nàng thốt trong cổ. “Nhưng cô ta… với A Ban…”
“Ta làm gì?” Như Yên nhướn mày, nghiêng đầu nhìn Dao Luật. “Không biết chuyện mà nói bậy, người ta gọi là đặt điều đấy, Dao Luật cô nương. Ta đã bảo, cô có xấu bụng thì giữ lại cho cô, đừng nghĩ xấu rồi đổ riệt cho người khác, suy bụng ta ra bụng người. Ta bị cô hãm hại, bị các người ức hiếp, rốt cuộc các người đổ lỗi cho ta là sao? Đến chuyện riêng của ta, cô cũng không để yên mà phải hại ta đến cùng mới vui sao, Dao Luật cô nương? Cô biết rõ ràng cái gì thì nói ra, đừng có thừa cơ lấp lửng, đổ tiếng oan cho ta…”
“Thôi đi!” Lần này, lại Dao Luật nóng nảy ngắt lời Như Yên. Nàng nhìn lướt qua tay Như Yên vẫn giữ chặt lấy tay hắn, rồi thở ra, nhìn lên trần nhà. “Vậy ra Mạc công tử cho cô biết hành tung của ta?”
“Thôi vờ vịt đi.” Như Yên lại bĩu môi cười. Nàng đỡ hắn lại chỗ ngồi cũ, lắc lắc đầu mà nói qua vai. “Các người thừa biết Tước là người của ai, lúc sai phái gã thì lại chẳng nghĩ đến việc định thừa cơ lôi ta ra mặt? Các người chỉ đang chạy loanh quanh diễn ta xem.
“Tất nhiên ta cũng biết ý các người, nên ta cứ đến.” Nhún vai, Như Yên để hắn ngồi dựa vào tường, tựa lưng vào vai hắn mà nhìn Dao Luật vẫn đứng giữa phòng. “Ta mà không đến, từ nay khó sống nổi. Các người cũng cần có ta mới hoàn thành được kế hoạch của mình… Ít nhất, là với cháu của ta. Có nên gọi nó vào không?”
Câu nói cuối, Như Yên hướng về cửa mà nói lớn. Mọi người trong phòng dường giật mình nhìn ra, thấy kẻ đã đứng dưới thang chẳng biết từ lúc nào. Nguyễn Phúc Huệ thản nhiên kéo tà áo bước lên nhà, cúi đầu thi lễ với Như Yên.
“Cô cô, đã lâu không gặp.” Anh ta vẫn mỉm cười như thể họ đang đứng trong phủ đệ tại Phú Xuân. Như Yên đáp lại bằng nụ cười hòa nhã tương tự.
“Ta vẫn còn món lợi tức năm trước chưa kịp đưa cho cháu. Tất cả là tại bọn họ.” Nàng hất cằm về phía Dao Luật, tỏ vẻ bất mãn rõ rệt. “Lần này cô ta lại còn định để cháu ở ngoài, xem ta có sơ hở thất thố gì thì ra tay trừ khử đấy phải không?”
“Một khi đã biết là cô cô, sao cháu còn dám làm gì?” Nguyễn Phúc Huệ vẫn nở nụ cười trơn chuội, lắc đầu. “Chuyện cô cô bị bắt cóc làm mọi người đều lo lắng, không ngờ cô cô đã trốn ra được, thật là may. Nhưng cũng vất vả cho cô cô quá…”
“Không sao, nhờ thế mà ta biết được nhiều chuyện, cũng quen biết được cô nương này.” Như Yên xua tay cười. Nàng đưa mắt nhìn lại một lần nữa những người trong phòng, nụ cười mở rộng. “Xem nào, ở đây ta có những ai? Một sứ giả Chân Lạp, Chiêm Thành; một thân tín của triều đình Đại Thành, từng là tướng quân Chân Lạp; một người có tí teo ảnh hưởng tới việc cơ mật của Nam Hà; và một tông thất dòng chính của chúa. Đủ để lập một triều đình nho nhỏ rồi đấy nhỉ? Mà nếu chưa đủ thì ta lập sau cũng được.”
Như Yên bổ sung thêm một câu sau một khắc ngẫm nghĩ. Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, không ai vội lên tiếng. Dao Luật nhìn hắn vẫn hướng mắt về phía cửa sổ trổ ra sông, gương mặt không biểu thị lấy một thái độ nào.
Thấy ánh mắt Dao Luật, Như Yên ngoảnh đầu lại, kéo tay áo hắn.
“Này, nói gì đi chứ.” Nàng cau mày, hướng mặt hắn về phía mình. “Ngươi bảo muốn ta ở bên ngươi, rồi bỏ cho ta lo liệu mọi sự như thế đấy à?”
“Ta… đã bảo không rõ việc ở đây, tùy nàng.” Hắn hạ giọng thì thầm, tuy hiểu tất cả mọi người đều nghe được. Như Yên nghiêng vai để ánh sáng soi đến, gương mặt hắn hiện rõ với người bên kia phòng.
“Người này…” Nguyễn Phúc Huệ thận trọng lên tiếng, nửa như ngạc nhiên nửa như vỡ lẽ. Sự việc ồn ào mấy năm trước về vị tướng của Đại vương Chân Lạp, anh ta cũng nghe qua. Kẻ bằng hữu cũ là Trương Thiêm Lộc cho anh ta biết không ít tin tức. Dù sau dạo ấy, Nguyễn Phúc Huệ đã được điều về Quảng Nam, không rõ việc xảy ra khi chúa Nghĩa mất, lời đồn đại trước đó cũng biết được mấy phần. Với thái độ của hai người trước mặt, sự việc dường như đang rõ rành rành.
“Kẻ chuyên gây họa.” Như Yên dằn dỗi xoắn tay áo hắn khi quay đầu lại. “Hắn gây họa nhiều đến nỗi bây giờ mọi việc bung bét hết cả. Bên Chân Lạp, Chiêm Thành lẫn Nam Hà, cả một phần triều đình Đại Thành đều muốn xẻ thịt hắn ra tế voi. Ta chẳng có yêu cầu gì, chỉ muốn bình ổn sống vui vẻ một chút cũng không được.”
“Cô cô định…” Nguyễn Phúc Huệ lại bỏ lửng câu nói, hơi ngoảnh đầu nhìn Dao Luật. Nàng ta vẫn khoanh tay đăm đăm hướng mắt về phía người ngồi sau Như Yên.
“Chúng ta hợp tác.” Mím môi, Như Yên quyết định nói thẳng. “Cô Dao Luật muốn triều đình Nam Hà chừa đường sống cho triều đình Chiêm Thành, ta muốn có tự do, hắn muốn được ân xá. Ở đây, chỉ cháu mới có khả năng cho chúng ta những điều ấy.
“Ngoài ra, còn những lão gia ở Quy Ninh muốn được chút ân huệ trong việc làm ăn, người ở Hội An muốn hất bỏ sự thống trị của họ Hoắc, người trong triều đình muốn đưa ngôi vị trở lại cho dòng chính tiên gia, quân sĩ ngoài biên ải muốn được trở về nhà, chúng dân muốn an ổn… Tất cả đều muốn có điều gì đó, tất cả đều muốn ủng hộ cho cháu.” Thấy gương mặt Nguyễn Phúc Huệ sắt lại, cơ hàm cứng ngắc, Như Yên chầm chậm nói tiếp. “Chỉ có cháu mới khiến mọi sự thay đổi. Chúng ta cần cháu vì cuộc sống của chúng ta, chúng ta sẽ đem cuộc sống của mình phù trợ cháu. Hai anh cháu không có chí lớn, chỉ muốn sống an nhàn. Cháu hùng tài đại lược, xuất thân long phượng, sao lại không muốn kế tục chí khí của cha? Còn ai có thể xứng đáng làm người thay thế vị trí chủ nhân của chúng ta hơn cháu?”
“Cô cô… quá lời rồi.” Nguyễn Phúc Huệ cắn môi lắc đầu, nhưng lời nói rất mỏng. Phía sau anh ta, Dao Luật bước tới một bước. Như Yên hướng mắt về phía nàng ta, khóe môi cong cong.
“Cô Dao Luật tìm tới hầu gia chẳng phải cũng chỉ vì thế? Cô bắt cóc ta lúc trước chẳng phải cũng chỉ vì thế?” Như Yên cười. “Chẳng lẽ cô không muốn hợp tác với ta?”
“Ta không tin cô.” Dao Luật nói mà môi hầu như không động. Thấy vẻ mỉa mai thoáng qua mắt cô gái bên kia phòng. Nàng ta lại choàng tay qua người bên cạnh, lắc đầu.
“Cô Dao Luật, trước nay cô là người thế nào, cô hiểu được cái gì?” Như Yên cười trong cổ. “Cô chỉ đi tính kế người khác, tình cảm cũng bị cô đem ra làm công cụ, đàn ông bị cô đùa trong tay – Rồi cô nhìn đâu cũng thấy người ta tính kế nhau. Cô hy sinh vì chí lớn, vì chúng dân thiên hạ, quê hương xứ sở, làm sao mà hiểu được tình cảm bình thường của nhi nữ?”
“Cô là nhi nữ?” Dao Luật lành lạnh nhếch môi, chợt gật đầu. “Cô đúng là nhi nữ, một đứa trẻ con. Luôn không nghĩ đến người khác mà chỉ biết ý thích bản thân. Không biết mình đã làm được gì cho người khác chưa nhưng chỉ yêu cầu người ta phải hết lòng vì một mình mình. Chỉ giỏi yêu cầu hành hạ người khác chứ bản thân chịu uất ức tí tẹo là làm mình làm mẩy. Cái gì cũng muốn cho thật nhiều, bắt người khác chịu đựng mà bản thân không chịu chấp nhận khiếm khuyết của người. Tính cách ấy, quả Dao Luật này không hiểu được.”
“Cô…” Như Yên ngẩn người, má nàng thoáng đỏ. Nàng nghiến răng hầm hừ. “Cô hùng tâm đại đảm, tấm lòng rộng lượng hy sinh vì chúng dân thiên hạ thì tìm chúng dân thiên hạ mà hy sinh. Ta nhỏ nhen chỉ giỏi bắt nạt hành hạ người thì ta tìm người để cho ta bắt nạt mà nhỏ nhen hành hạ. Nước sông không phạm nước giếng, huống gì là đến cậu ông trời như cô?”
“Thôi đi.” Lần đầu tiên trong đêm này, hắn đành phải bất đắc dĩ chủ động lên tiếng. Vừa nhẹ kéo tay Như Yên về phía sau, hắn vừa ngoảnh về Dao Luật mà nhỏ giọng. “Việc Như Yên vừa nói, hẳn các vị còn cần suy nghĩ cho thấu đáo. Đêm đã khuya rồi, nơi này tồi tàn chật hẹp lại nhiều người lạ, không tiện ở lâu, mọi người nên về bàn tính suy nghĩ. Chúng tôi ở đây đợi.”
Ném về phía Như Yên cái nhìn cuối cùng, Dao Luật mới chầm chậm gật đầu, lại kề tai Nguyễn Phúc Huệ thì thầm. Nguyễn Phúc Huệ liền cáo từ Như Yên, cùng Dao Luật rời khỏi. Lão Tứ cũng đi theo tiễn họ một quãng.
Tiếng xe ngựa vừa rời đi, Như Yên liền giật tay khỏi tay hắn. Nàng vuốt lại tóc, vẫn còn có vẻ tức giận. Lắng tai nghe một lúc nữa, khi mọi thanh âm đều đã yên ắng, hắn vừa mở miệng định nói thì ánh bạc trong tay Như Yên đã lấp loáng nhoáng qua cổ hắn. Hắn không tránh con dao nhỏ phóng qua, để lại vệt xước dài trên cổ.
“Ngươi…” Thấy vết thương của hắn, dường như chính Như Yên mới là kẻ giật mình. Nàng bối rối cau mày. “Sao lúc nãy ngươi nhảy ra lôi được ta?”
“Gần chết thì đuôi thằn lằn cũng giẫy.” Hắn đưa tay quẹt máu trên cổ, lấy làm may mắn vì vết thương chỉ xước ngoài da chứ không sâu. Như Yên không biết võ công, ra tay lại chẳng biết khống chế nặng nhẹ. “Ta thấy nàng bị nguy hiểm sao ngồi yên được?”
“Thấy mình bị nguy hiểm thì không phản ứng?” Như Yên nhướn mày. Nhưng nàng cũng nhanh chóng lấy khăn lau vết thương, rắc thuốc lên cổ cho hắn. Nàng nghĩ đi nghĩ lại rồi đâm giận, lầm bầm trong cổ. “Thế ta mới bảo ngươi ngồi yên, ả chỉ dọa thôi chứ làm gì ta?”
Khi cúi đầu, lẫn khi quay lưng lại, nàng đều không nhận ra ánh mắt hắn.
Ngồi yên, đó là tất cả những gì nàng nói, yêu cầu và bắt hắn làm. Độc dược đã không được giải, để hắn trở thành hình nhân cho nàng chơi trò múa rối.