Ba dòng sông Chiên Đàn, Ô Da và Thu Bồn chảy qua vùng Duy Xuyên, đổ về phía Đông đến bãi Đông An thì hợp thành dòng Chợ Củi nằm giữa ranh giới Duy Xuyên và Diên Phước, ra đến cửa Đại Chiêm. Hai vùng Diên Phước, Duy Xuyên nổi tiếng về nghề nuôi tằm dệt lụa, địa thế thuận lợi của dòng sông khiến một khu chợ sầm uất được hình thành nơi đây. Bến đò dọc ngang những dòng nhánh sông, bãi sông tại Thanh Chiêm trở thành trung tâm cho các chợ lớn nhỏ: Thi Lai, Trà Nhiêu, La Đáp, Cẩm Lệ, Đông Ba, Bình Long, Phong Thử, Trà Nha, Điện Châu… Khu dinh phủ Chiêm Thành cũ nay được sửa sang thành trấn dinh của các quan lại Quảng Nam nằm ở xã Cần Húc, huyện Duy Xuyên[1], qua đò đến sông Kẻ Thế và Bao Nghĩa, vòng tới Thanh Chiêm. Trên bãi sông Chợ Củi, người họp đông đúc, vải lụa muôn màu như hoa gấm dệt trên những quán hàng. Hai bên dòng sông, những bãi dâu xanh mướt trải dài quanh những xóm làng lạch cạnh tiếng khung dệt, những dải lụa phất phơ bay trên khung phơi che cả nhà cửa trong làng. Đi trên lối vào làng tưởng như lạc giữa những dải lụa, sa, nhiễu, lãnh, đũi muôn sắc muôn hoa, sợi tơ còn óng ánh trong nắng. Đám trẻ con bên sông đang nướng ve ve, mùi thơm bay lừng khắp bãi.
Đến cả người trên lầu cao dường như cũng phảng phất thấy mùi hương ấy theo gió len vào rèm trúc.
“Sống ở đây có phải hơi quá ồn ào?” Hé tấm rèm nhìn ra bãi sông, Nguyễn Phúc Huệ nói qua vai. Sau lưng anh ta, người thanh niên thấp bé phốp pháp cười.
“Đây là quê bà ngoại chúng ta, kể cũng là đất lành. Về nơi này vui thú điền viên, mùa xuân bắt chim mía, mùa thu săn cá trôi, cũng rất bận rộn.” Nhón tay cầm chiếc bánh đậu trong đĩa, bóc lớp giấy gói mà đưa lên nhấm nháp, Nguyễn Phúc Thông lại nhẹ lắc đầu. “Nơi chợ quê này cũng đâu thể ồn ào bằng phố thị?”
“À…” Một bên khóe môi động khẽ, Nguyễn Phúc Huệ nhìn lại một lần nữa đám trẻ con rồi quay về bên bàn. Khu nhà của Nguyễn Phúc Thông được xây dựng giản dị như một nhà vườn nhỏ, góc sân có lầu ngắm trăng nhìn ra sông. Ngồi xuống bên bàn, Nguyễn Phúc Huệ lại ngoảnh đầu nhìn qua cửa bên kia của lầu đến bãi dâu mướt mát xanh quanh làng. Câu hỏi của anh ta hầu như chẳng liên quan đến câu trước. “Tước đâu rồi?”
“Gã hẹn anh ngoài bãi dâu, vào nhà không tiện.” Nguyễn Phúc Thông nói nhanh. Miếng bánh đậu xanh vẫn còn trong miệng, anh ta nhìn qua người anh trai, giọng nói hơi hạ xuống. “Kẻ này không đáng tin, anh còn sai gã đi làm gì?”
“Không dùng được việc này thì dùng việc khác.” Cúi đầu chỉnh tay áo, Nguyễn Phúc Huệ cười. “Vả lại, là người ta đến tìm gã nhờ liên lạc với ta, không phải ta sai gã đi làm việc.”
“Như thế mới đáng lo.” Nguyễn Phúc Thông lắc đầu. “Anh còn chưa nhìn thấy tấm gương Hoắc Phương đó sao?”
“Ta không phải như gã họ Hoắc đó.” Nguyễn Phúc Huệ bật cười. “Mà y cũng không phải vì thế mà bị tội, chẳng qua trong thời điểm này, y trở thành con cờ, chốt thí của người ta đó thôi. Nếu muốn làm phản, y làm phản lâu rồi. Chẳng qua lúc chính sự rối ren thì kẻ thuận nước đẩy thuyền cũng nhiều, kẻ muốn thừa cơ đâm dao sau lưng nhau càng lắm. Chiến sự với người Chiêm phức tạp, thể nào cũng có kẻ trục lợi, Hoắc gia liền trở thành con bài cho người ta mặc cả. Bây giờ mọi kẻ đang tự hỏi nên đánh con bài này thế nào? Hoắc gia là thân tín của tiên chúa, bắt tội chúng cậy thế làm càn, thậm chí câu kết ngoại bang, dẫn đến hậu quả ngày hôm nay, ắt chẳng phải chỉ một mình Hoắc gia bị tội – Mà chúa công hiện tại mới là người thiệt hại nặng nhất. Cha cậu ta thuộc dòng thứ, lên ngôi chỉ vì sự lựa chọn của tiên gia, cậu ta bây giờ lại làm toàn những việc hồ đồ. Số phận của Hoắc gia bây giờ phụ thuộc vào diễn tiến ở Phan Rang, người Chiêm chịu bình định thì thôi, chứ nếu có sự gì xảy ra, thêm một cái án của Hoắc gia, ngai vị của Phúc Chu khó vững. Người ta bây giờ đang âm thầm tìm thêm chứng cứ, chờ đợi thời cơ. Phúc Chu phái Phúc Nhuận xuống Quảng Nam cũng là để ngăn ngừa điều tiết tình hình, thăm dò liệu định với các phe phái, có thể là chỉnh cả án cho Hoắc gia. Phúc Chu bây giờ thân mình còn khó giữ, bảo toàn sao được cho Hoắc Phương? Chỉ có thể tránh người ta lấy họ Hoắc làm cớ mà đánh thẳng lên Phú Xuân.”
“Nói như vậy, Tiến quận công cũng…” Nguyễn Phúc Thông chớp mắt, thấy người anh trai lắc đầu, nụ cười vẫn ở trên môi.
“Nếu thế thì Tiến quận công đã cho giam Hoắc Phương vào ngục rồi, lần chần làm gì? Ông ấy có làm thế thật, Phúc Chu cũng chẳng dám nói gì, chỉ có thể đưa người đến năn nỉ định án lại. Nhưng có người đến báo, Tiến quận công bỏ qua được sao? Hẳn ông ấy cũng bị đốc thúc nhiều lắm.”
“Nhưng Phúc Nhuận lại không cản việc soát nhà?” Nguyễn Phúc Thông vẫn cau mày thắc mắc.
“Đã bảo, Hoắc gia là một con bài.” Nguyễn Phúc Huệ cười trong cổ. “Phúc Chu bây giờ chắc cũng đang suy tính nên làm gì với nó. Kẻ khác muốn đánh vào Hoắc gia với tội câu kết ngoại bang, há cậu ta lại không thể dùng Hoắc gia xử tội tất cả những kẻ ‘câu kết’ với Hoắc Phương? Từ những lão gia ở Quy Ninh cho đến bọn quan trong Tàu Ty cục, thậm chí quan lại cao cấp hơn nữa, nghe Hoắc Phương bị tội đã chẳng thấy lạnh lưng? Kẻ khác có thể đe dọa cậu ta, Phúc Chu chẳng lẽ không có cách dọa lại? Hoắc Phương bây giờ như cá nằm trên thớt, chỉ chờ xem con dao nào bổ xuống. Mà cũng có thể, vì nắm giữ quá nhiều bí mật như thế, cuối cùng lại chẳng có kẻ nào dám động vào y.”
“Mọi kẻ còn đang định giá?” Dường vỡ lẽ, Nguyễn Phúc Thông chớp mắt. Miếng bánh đậu xanh rơi vụn lả tả giữa những ngón tay tròn trịa của anh ta. Nguyễn Phúc Huệ không trả lời, đưa mắt nhìn trời.
“Bọn người ấy tới tìm ta lại có việc gì?” Anh ta hỏi, nửa như tư lự, nửa như cười.
Nụ cười ấy vẫn vướng vất bên khóe môi Nguyễn Phúc Huệ khi anh ta khoanh tay nhìn người thanh niên đang đi qua khoảng đất phơi lụa. Dáng vóc thấp bé của gã như bị nuốt chửng giữa khoảng đất trời rộng lớn, cái áo vải thô trở nên lạ lùng giữa gấm lục sa hồng. Nắng gió đã làm da gã đen thêm, khiến sắc diện vốn đã tối ám lại càng khó nhìn ra đường nét. Một bộ dạng không phản ánh được tuổi tác thật, càng không phản ánh được con người thật của gã.
“Tước.” Nguyễn Phúc Huệ lên tiếng trước khi gã thanh niên vạch tấm lụa đang bay vào mặt mà tiến lại. Từ sau khi trở về từ phủ đệ của công nữ Ngọc Phương, gã đã tự tiện đổi tên, và Nguyễn Phúc Huệ đã dễ dãi đồng ý. Cái tên của một hạ nhân chẳng quan trọng, huống hồ là những cái tên kỳ dị mà nàng công nữ nọ thích đặt cho thuộc hạ của mình.
Từ sau biến cố xảy ra với chúa Nghĩa, phủ đệ của công nữ Ngọc Phương cũng giải tán khi nàng ta quyết định đến Quảng Nam sinh sống, gã thanh niên này liền quay về phủ đệ của Nguyễn Phúc Huệ cầu xin anh ta nhận lại. Việc của Nguyễn Phúc Tín qua đã lâu, không ai còn nhắc, vả lại cũng muốn nghe ngóng tin tức của Po Chongchan, Nguyễn Phúc Huệ đồng ý. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau liền nghe tin Chiêm Thành đánh Bình Khang, rồi vua Bà Tranh thua trận, Po Chongchan đưa người về Chân Lạp. Biết Po Chongchan rời đi, Tước xin về phương Nam đưa tiễn, gần đây mới trở lại Quảng Nam – Cùng với tin nhắn của một số người.
Gã cúi mình, lầm bầm một câu chào. Vẫn khoanh tay, Nguyễn Phúc Huệ chỉ gật đầu. Đưa mắt nhìn quanh, anh ta nói nhanh ngay khi Tước vừa thẳng người lên.
“Thế nào?” Không nhìn Tước, Nguyễn Phúc Huệ hỏi trống không. Mím môi, gã thanh niên nhỏ bé có đôi mắt lồi hơi kỳ dị gục gặc đầu.
“Họ bảo rất vui mừng khi chủ nhân đồng ý gặp. Ba hôm nữa, hẹn ở Tây Phong lầu.” Gã nói cũng nhanh như chủ nhân, thấy Nguyễn Phúc Huệ quay lại, nhướn mày.
“Tây Phong lầu? Người như ta tới Tây Phong lầu?” Anh ta hỏi, cười khẽ. “Gặp ở một nơi phô trương như thế, nói được cái gì?” Dù Tây Phong lầu đông đúc hỗn tạp, có thể ra vào mà không mấy ai để ý, cũng là nơi tai vách mạch rừng hạng nhất. Hơn tám phần những tin đồn vừa thật vừa giả trên cảng Hội An là từ Tây Phong lầu truyền ra.
“Họ bảo muốn kết bạn với chủ nhân là chính, năm tháng còn dài, việc còn nhiều phức tạp, không có gì phải vội.” Tước mềm mỏng nói, dường như đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. Nguyễn Phúc Huệ nheo mắt nhìn gã một lát, rồi phất quạt trong tay.
“Thôi được, nhưng nhắn với họ, ta cũng không rảnh rỗi nhiều thời gian để suốt ngày đi uống rượu kết bè kết bạn.” Anh ta nói, phất tay áo định đi. Tước vội gọi lại, lấy trong áo ra một bọc vải, dâng hai tay lên cho Nguyễn Phúc Huệ.
“Đây là quà mọn ra mắt của họ.” Gã vốn không khéo nói, chỉ lúng búng trong miệng. Nguyễn Phúc Huệ gật đầu, không mở túi vải ra mà cất nó vào tay áo, rời đi cũng nhanh như khi đến.
Nhìn quanh một lúc, Tước cũng cúi đầu bỏ về hướng bãi dâu.
“Bỏ ra!” Sau những tấm lụa treo trên bờ sông chợt vang lên tiếng nói của một cô gái. Nấp trong đám cỏ cao đến ngang đầu, khuất sau lớp lớp lụa dày, cô gái ăn mặc như một thôn nữ hất bàn tay của người đàn ông râu tóc tua tủa che gần hết mặt bên cạnh. Nàng quắc mắt. “Chưa bị phát hiện thì ta đã chết ngạt rồi.”
“Trước khi đi thám thính phải thăm dò địa hình.” Vẫy bàn tay bị một vết cắn đỏ tấy, hắn vẫn điềm tĩnh nói. “Ai lại rúc vào một đám cỏ lông lẫn hạt bay tứ tung thế này?”
“Nếu không phải ngươi chiếm chỗ bãi dâu, ta sao phải tới đây?” Cô gái vẫn bừng bừng tức giận mắng. Mặt mũi lem luốc bùn, làn da nàng ở những chỗ hở ra đã đỏ hồng. Hắn đưa mắt nhìn sang, chợt mỉm cười.
“Hóa ra nàng nhìn thấy ta trước?” Nên nàng ta chạy sang bãi cỏ này tránh hắn. Tiếc là hắn đến đây không phải để xem hai kẻ kia bàn tính sự gì.
Nàng liếc mắt qua hắn, đưa tay che mũi mà đi khỏi đám cỏ. Vào mùa thu, bông cỏ bay trắng khoảng đất dưới bờ sông. Không buồn gạt cỏ bám đầy tóc tai quần áo, hắn đi theo nàng về hướng bãi dâu. Nàng đã cẩn thận đem theo một rổ bòn bon, trông có vẻ như vừa từ chợ về. Hắn với tay bốc lấy một trái, bóc vỏ ăn.
“Chua quá.” Ném nửa trái bòn bon còn lại xuống ruộng, hắn lắc đầu. “Thứ trái này ở Đại Thành rất ngọt, lại to nữa…”
“Ngươi đến đây làm gì?” Đã đi đến giữa đồng, Như Yên nóng nảy ngắt lời hắn. Hắn vừa mở miệng, nàng đã cắt ngang lần thứ hai. “Ngươi đang ở chung với Chiêm Dao Luật, phải không?”
“Đừng nói ngươi thấy Tước ngoài đường nên bám theo.” Mím môi, Như Yên quay người nhìn thẳng vào hắn, mắt bừng bừng lửa giận. “Ngươi là hạng nào mà lọt vào được Hội An? Chiêm Dao Luật xuất hiện hôm trước, hôm sau thấy mặt ngươi. Người vừa gặp Chiêm Dao Luật, ra cửa đụng phải ngươi. Các ngươi định phá ta đến lúc nào?”
“Ta không định…” Hắn vừa nói, Như Yên đã hừ mũi.
“Ta bắt ả, ngươi thả. Đánh nhau, ngươi về phe ả chống lại ta. Ả ở đâu là có ngươi ở đó. Bây giờ các người ở Chân Lạp thành bè thành bạn, bày mưu tính kế xâm nhập vào đây. Ta có ngu ngốc mới đi tin ngươi.” Chỉ tay vào mặt hắn, nàng gầm gừ trong cổ. “Đến lúc ta phát hiện ra nơi các ngươi lẩn trốn, cho pháo đến san bằng, đừng bảo ta không nói trước.”
“Nàng…” Hắn định nói, nhưng lại không biết nói sao với cơn giận của Như Yên. Dù những lời buộc tội của nàng hoàn toàn vô lý. Thả Dao Luật là Ngô Lãng, truy diệt toán người của Hoàng Tiến là quân Nam Hà, Như Yên mới là người theo dõi Dao Luật, hắn chỉ thuận tiện mà lòng vòng quan sát xung quanh. Dù biết hai người chẳng ưa thích nhau, Dao Luật đã làm gì khiến Như Yên giận đến mức chỉ nói tên nàng ta đã thịnh nộ tới bốc hỏa? Nàng như đã hoàn toàn trở về bộ dạng tiểu yêu tinh không nói lý lẽ ngày xưa, tất cả lời giải thích của hắn không lọt vào tai nàng một chữ.
Vả lại, hắn có gì để giải thích? Ta chỉ tới tìm nàng, sự thật đơn giản đó đơn giản đến mức chẳng ai tin.
“Nàng…” Hắn vừa mở miệng định nói lần nữa, một làn chớp bỗng xẹt ngang qua đuôi mắt. Theo bản năng, hắn vội nắm lấy Như Yên, lăn tròn vào ruộng dâu. Mấy mũi tên nữa đuổi theo bọn hắn, liên tiếp như được bắn cùng một lúc. Hắn chỉ vừa kịp ngẩng đầu để nhìn ra hướng tên đang bắn từ một lầu cao dựng trong làng.
Tên vẫn không ngớt bắn theo. Ôm lấy Như Yên, hắn lăn qua ruộng dâu, rơi xuống dòng sông cạnh đó. Lẩn dưới bóng cây cùng bèo, bọn hắn bơi ra chiếc thuyền phía xa. Trong thuyền không có người, chỉ có lưới đánh cá cuộn vung vãi trong khoang, hẳn là của một đoàn ngư dân đang đi chài cá gần đó. Khu vực này gần chợ Củi, người đi lại đã đông hơn, bọn hắn cho rằng kẻ trên lầu không dám đuổi theo, liền nấp vào trong khoang thuyền chài trống.
Đến lúc quay nhìn lại, Như Yên mới thấy trên tay hắn găm một mũi tên. Mím môi, hắn nhổ mũi tên đi, cẩn thận bẻ nó thành gỗ vụn ném xuống nước.
“Hẳn kẻ ở trên lầu đó thấy chúng ta.” Xé vạt áo buộc nơi bị thương, hắn nói như giải thích. “Nhưng hình như nhìn thấy tình trạng của chúng ta, gã cho rằng ta chỉ là nam nữ tình cờ đi lại gần đó, định dùng mấy mũi tên ‘giải quyết’ cho xong.”
“Ngươi làm sao để bị thương được vậy?” Dường không để ý đến lời hắn, Như Yên nhìn vết thương trên tay hắn, nhướng mày. Giọng nàng vừa tò mò vừa chế giễu.
“Bị bắn một phát thì tốt hơn.” Hắn mỉm cười. “Thấy người bị bắn rơi xuống sông, đỡ mất công thắc mắc.”
“Tên có độc thì sao?” Như Yên vẫn nhìn chằm chằm vào tay hắn. Hắn nhíu mày.
“Có lẽ…” Lời chưa nói hết, khoang thuyền đã chợt chao nghiêng đi trong cơn đau buốt thấu tới tận óc.
Trong bóng tối, hắn nghe tiếng nước chảy. Tiếng nước chảy dưới lưng, róc rách len qua bờ đất đá và những chiếc cọc cắm trên bờ cạn, thanh âm khiến hắn ngỡ mình đã trở về khu nhà ven dòng Mekong phương Nam. Ngay cả tiếng côn trùng, ếch nhái kêu vang, mùi ẩm của nước trộn lẫn với bùn trong không khí cũng tương tự. Có cả mùi khét của dầu đốt đèn. Khi hắn cử động bàn tay, có thể cảm thấy bề mặt nham nhám của lớp gỗ làm sàn. Mở mắt, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy cũng là xà gỗ trên mái cao ám khói.
Chỉ có cảm giác tê buốt lâm râm trong kinh mạch cho hắn biết việc đã xảy ra là có thật.
“Ngươi cả ngu ngốc cũng tăng tiến vượt bậc.” Thấy hắn mở mắt, người bên kia phòng hừ lạnh. “Hay ngươi cho rằng mình là Kim Cang bất tử?”
Vừa nói, nàng ta vừa bước lại gần hắn. Căn nhà gỗ nhỏ hẳn được dựng trên sông, bóng tối đã buông phủ trong sự yên ắng của đêm khuya. Trên tay nàng, hắn thấy sợi dây cột mấy chiếc bao vải quen thuộc, liền cười.
“Thì đã giải được độc đó thôi.” Mấy thứ ngãi mà Như Yên từng cho, hắn vẫn luôn giữ bên mình. Vừa rồi hẳn cũng nhờ chúng mà độc dược được giải.
“Thế mới bảo ngươi ngu ngốc. Có thứ giải được mọi loại độc à?” Như Yên cau mày, chân đá vào hắn đang nằm trên sàn. “Lần này ngươi trúng Thiên Tiên Tử, nếu không phải ta từng biết loại độc ấy trước đây, cho người bào chế thuốc giải sẵn, thứ cỏ rác này không ngăn được ngươi xuống gặp Diêm Vương đâu.”
“Thiên Tiên Tử?” Hắn nhíu mày, lục lọi trí nhớ trong đầu óc vẫn còn lùng bùng. Cái tên này sao lại nghe quen kỳ lạ?
Như Yên cũng không buồn giải thích thêm. Nàng nhìn lại lần nữa những chiếc bao nhỏ trong tay rồi ném xuống cho hắn. Cơn giận vẫn ở đầu mày nhưng khuôn mặt nàng đã dịu đi mấy phần. Hắn vẫn không đưa tay chạm đến mấy cái túi vải, chỉ chăm chăm nhìn nàng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy lại diện mạo thật của nàng sau chừng ấy thời gian. Thấy ánh mắt của hắn, Như Yên hừ khẽ trong cổ mà quay đi. Hắn định chống tay ngồi dậy, nhưng thân người bải hoải không chút sức lực.
“Không cần tốn công vô ích, ta chưa giải hết độc trong ngươi đâu.” Đã quay lưng, Như Yên lại nghe hắn loạt soạt cử động mà lên tiếng. Ngồi xuống bên chiếc đèn góc phòng, nàng cười nhạt. “Ngày mai ta cứ thế này mà cho thuyền ra cửa Đại Chiêm, ném ngươi lên tàu về Chân Lạp. Sẵn tiện xích cổ ngươi lại, đưa chìa khóa cho thuyền trưởng đem về cho anh trai ngươi.”
“Nàng…” Hắn chớp mắt. Tiểu yêu tinh này quả thật đã nói là sẽ làm. Lọt vào tay nàng ta thì khó yên bình mà thoát. Hắn đành đổi hướng. “Biết ta đến cùng Chiêm Dao Luật, nàng không nghĩ ta cũng có ích lợi gì sao?”
“Không.” Như Yên với tay lấy cái lược trên chiếu, vừa chải tóc vừa lãnh đạm trả lời. “Ta thấy đủ, cũng biết đủ những kẻ nhờ vả ngươi làm việc nhận được loại kết quả gì.” Nhẹ thì hắn chuồn mất giữa đường, nặng thì hắn khiến kết quả xoay chiều ngược lại. Hết lần này đến lần khác, những việc nàng đặt vào tay hắn đều xôi hỏng bỏng không. Nàng đã phải trả bằng tính mạng của không chỉ một người.
Hắn im mất một lúc.
“Lần này nhờ ta mà nàng mới thoát.” Việc can hệ đến vận mạng, hắn đành làm lơ xem như không biết ý nàng vừa nói, mặt dày mày dạn tranh cãi. “Ta dù không làm nên việc gì, cũng có thể bảo vệ cho nàng…”
“Rồi lăn ra như con heo chết.” Như Yên nhếch khóe môi, vẫn không ngẩng lên. “Nếu bây giờ ta cho người tới giết Chiêm Dao Luật, ngươi chẳng phải là kẻ đầu tiên chạy đến cứu ả ta?”
Hắn lại thấy mình không còn điều gì để nói. Chải xong mái tóc, Như Yên đi kiểm tra lại bếp lửa giữa phòng. Nàng ăn mặc như phụ nữ làng chài, áo đơn quần cộc, khoác áo dày mùa thu. Mấy năm này vất vả, nàng có vẻ càng nhỏ bé hơn.
“Nàng ghét nhìn thấy ta đến vậy?” Một lúc, hắn đành thở dài. Biết rõ đây là câu không nên hỏi, cũng không đáng hỏi, hắn vẫn thử. Chèo kéo được nàng mở miệng trò chuyện thì còn có cơ thuyết phục, vẫn hơn giận dỗi im lặng cả đêm.
Y như rằng, Như Yên ném về phía hắn một ánh mắt hầm hầm nổi giận.
“Ghét, vô cùng ghét.” Ném miếng than đất vào bếp lửa, nàng giậm chân đứng lên về chiếu ngồi. “Ngươi cũng quên cái ý định ngu xuẩn bám dính lấy ta, kéo ta về cái làng chài của ngươi đi! Ta không bao giờ theo ngươi.”
“Ta cũng nghĩ thế.” Hắn khe khẽ thở ra, hướng ánh mắt về trần nhà. “Đáng lẽ ngay từ lúc nàng kể cho ta chuyện lúc nhỏ, ta đã phải nghĩ ra điều đó rồi.
“Nàng bảo, đây là chỗ nàng muốn tới. Nhưng rồi nàng không vừa ý một số chuyện, một số người, nàng chưa làm quen được, nàng mới nảy ra ý định bỏ trốn. Nếu lúc đó nàng theo ta, có thể bây giờ nàng sẽ hối hận.” Giọng hắn lành lạnh đều đều như tiếng nước chảy dưới sàn. “Như chuyện hôm nay, đáng lẽ nàng không cần phải tự mình đi thăm dò, nàng vẫn cứ đến. Những việc không cần đến nàng, nàng vẫn cứ làm, tự ném mình vào cả những nơi không ra gì. Ngay cả chuyện với ta lúc trước cũng vậy. Chống lại nó hoặc tham gia vào nó, nàng mới cảm thấy vui.”
“Ta cũng không định bảo nàng theo ta. Ta đã bảo, chỉ không an tâm mà đến đây tìm nàng. Rồi lại không an tâm thấy nàng ở những nơi như thế này. Ta…” Hắn cũng vốn không nghĩ tới nàng lại trở thành như thế. Trước đây, hắn chỉ nghĩ nàng ở lại Phú Xuân hoặc Hội An, điều động đám người dưới làm việc. Đến khi phát hiện ra nàng ở trong núi, dấn thân vào một việc mờ ám mà Dao Luật nhất định không chịu tiết lộ, hắn mới giật mình. Đến đây, thấy hành vi cùng cách sống của nàng, cách nàng đẩy người thân thuộc cuối cùng ở nơi này như Hoắc Phương vào hiểm cảnh; gặp nàng, nghe nàng nói, hắn cảm thấy trong nàng là hố sâu hun hút. Hố đen đang lớn dần, như thể rồi sẽ nuốt chửng nàng, hoặc nàng sẽ sa chân vào nó.
Nghe những gì nàng nói, hắn không thấy giận, cũng chẳng buồn. Có lẽ là lo lắng, cũng có lẽ là thương tâm.
Bao nhiêu tháng năm, nàng trong mắt hắn cũng vẫn là cô gái nhỏ ngày nào, không thể phân rõ giữa đáng thương hay đáng tiếc.
Bên kia phòng, nàng cúi đầu, bóng lửa chập chờn trong mắt. Khi căn nhà đã rơi vào im lặng hồi lâu, nàng chợt lên tiếng, với tiếng cười rất khẽ.
“Ngươi muốn ở lại đây thì làm cho ta một việc.” Nàng ngẩng nhìn hắn, mắt cong cong. Ngồi trong bóng tối, nàng nhợt nhạt như một sinh linh thuộc về bóng tối. Tiếng cười của nàng mềm như nước, lạnh như nước.
Nàng luôn luôn biết kẻ nào có thể dùng. Bất kể đó là ai.
Chú thích:
[1] Trong thời Tự Đức, vùng này là xã Văn Đông huyện Diên Phước, tiếp giáp với xã Thanh Chiêm. Địa giới hai huyện Diên Phước và Duy Xuyên được phân chia khác nhau trong các thời kỳ.