Solitude

Cảnh như thị, nhân như thị

Hồi 33: Biến động
Trường An in "Nhật mộ biên thảo III" July 28th, 2012

Trong ánh trăng, màn sương buông trên sông như dệt bởi muôn hạt cát sáng lấp lánh.

Trong không khí dường thoảng mùi ngai ngái của mưa. Hương hoa cùng hơi đất ẩm luẩn quẩn len vào các khung cửa, thổi qua những lớp màn dày.

Qua những khung cửa và lớp màn dày, gió cũng chỉ còn như hơi thở mơn man nhẹ hẫng. Hương hoa và hơi đất man mác trong căn phòng kín, như có như không. Tiếng đinh đang của chiếc chuông gió dưới hàng hiên như vọng lại từ xa lăng lắc, đều đặn tựa tiếng nước rơi. Một cơn gió lớn chợt thổi mạnh, khiến tiếng chuông rung dồn dập, làn sương duềnh lên, thổi vào phòng làn hơi giá tràn hương lạnh.

Hắn mở choàng mắt trong tiếng chuông vang, nhìn sững vào bóng tối. Ánh trăng mờ nhạt chiếu qua kẽ màn rơi đúng vào khoảng trống trước giường. Ánh sáng như lất phất bay qua theo gió, vệt mờ loáng thoáng chiếu qua bóng tối lúc mất lúc còn.

Nhìn bóng lá in trên màn một lúc lâu, hắn mới rời mắt nhìn lên đỉnh màn. Nghe tiếng gà gáy xa xa lẫn trong thanh âm côn trùng rả rích. Buổi đêm chưa qua nhưng ánh trăng đã mờ, mùi nước ẩm trong không khí càng lúc càng nặng. Hắn nhắm mắt nằm thêm một lúc nữa, đã thấy gió thổi mạnh, mưa bắt đầu lộp độp rơi. Mưa bóng mây vừa qua, lại một đợt sấm ầm ào kéo tới, tiếng gà gáy canh tư lẫn chìm trong mưa vọng xa xa gần gần.

Không thể ngủ lại, hắn liền ngồi dậy, kéo lại áo lên vai, đến bên cửa sổ mở toang. Bóng tối chưa qua nhưng màn đêm đã nhạt, không gian xanh lờ mờ. Nhìn lên màn mưa mù mịt một hồi lâu, hắn đóng cửa sổ. Lại góc nhà lấy nón áo tơi, hắn mở cửa ra ngoài vườn, nhảy qua tường rào ra đường chứ không đến cửa chính.

Căn nhà hắn đang ở nằm trong khu phòng trọ dành cho các thương nhân ngoại quốc ở phía bên kia cảng. Đèn đã tắt hết, thành thị chìm trong bóng đêm, mưa càng phủ lên sắc tối mù mịt. Không đem theo đèn, hắn thẳng một đường đi qua cảng chất san sát các kiện hàng cùng những căn nhà tạm, qua khoảng đất trống dành để họp chợ đến khu nhà có vẻ lụp xụp hơn của thợ thuyền. Trong buổi sáng, khu nhà này ồn ào bao nhiêu, đến đêm tối lại nhếch nhác bấy nhiêu. Nhiều nhà không đóng kín cửa, vang tiếng thở ồ ồ của đám người nằm chen nhau bên trong. Đường đi lầy lội, thoảng mùi bùn rác khăm khắm của những gì thải ra buổi sáng. Hắn dò dẫm đi để không va phải một vài thứ vứt chỏng chơ hay nằm lệch ra giữa đường, hướng mắt nhìn lên để xác định một vài ngôi nhà cao được xây tầng hiếm hoi. Ngoài sòng bạc của chủ nhân Tây Phong lầu, chỉ có một ngôi nhà khác có mái gác lửng, biển hiệu treo dọc trổ lên mái thành một đường thẳng đứng trong đêm.

Trong mưa ào ạt, hắn không khách khí mà dùng tay đập mạnh lên cửa nhà. Đợi một lúc, tấm ván cửa được đẩy hé sang bên, ngọn lửa trên ngọn đèn dầu lạc soi tỏ nửa khuôn mặt người vừa ra mở cửa. Một cô gái khó mà nhìn ra tuổi, mắt nhắm mắt mở, áo mỏng khoác xộc xệch trên vai ló đầu ra. Cô ta chưa hỏi, hắn đã nói ngay:

“Tôi đến mua rượu.” Vừa nói, hắn vừa đặt tay lên rìa cửa, ngăn cô ta đóng sập lại. Cô gái như vừa tỉnh ngủ, nhìn đến bộ dạng hắn rồi màn mưa rầm rập ngoài trời, liền nghiến răng.

“Không bán!” Cô ta có lẽ còn muốn mắng thêm vài câu, nhưng hắn đã nhẹ tay đẩy cô ta sang bên, nhanh như mèo lách qua khe cửa hẹp. Bên trong nhà là một quán rượu nhỏ, bàn đã được dựng sát vào tường. Hắn đến quầy, nghiêng người qua mà nhấc lấy một vò rượu. Cô gái kia lảo đảo quay người lại, rít lên qua kẽ răng, chỉ tay mắng. “Ngươi… Đồ ăn cướp…”

“Lưu manh.” Một tiếng nói phía trên lầu tiếp lời cô gái nọ. Người đứng trên bậc thang nghe như cười. “Nhưng có vẻ đến mua rượu chứ không định cướp. Chị Hồng, để ta tiếp vậy, chị đi ngủ đi. Chưa đủ chuyện hay sao còn gây ồn ào?”

Mấy lời cuối nghe như dỗ dành. Cô gái kia liền phất tay, trừng mắt nhìn hắn rồi đóng cửa, quay vào nhà trong. Cái đèn dầu lạc cũng theo cô ta biến mất, trả lại bóng tối đen đặc. Người trên lầu lại nói như cười.

“Trời chưa tỏ đã đi mua rượu, vậy thì lên đây mà uống.” Không đợi mời, hắn đã cởi áo tơi, đi đến chân cầu thang gỗ. Nghe tiếng loạch xoạch trước khi ánh sáng mờ hắt xuống, soi đường đi lên. Căn gác lửng thấp chỉ đủ để ngồi, bề ngang được chia làm mấy phần, ngăn bằng tường gỗ, cửa che liếp dệt bằng chiếu, mỗi vuông nhỏ hẹp lại được trải tấm chiếu mỏng. Lúc này, mỗi ô chiếu đều có tiếng thở, tiếng ngáy nhỏ như của nữ giới. Người vừa mời hắn lên để ngọn đèn dầu lạc trên cái tủ nhỏ đầu căn gác của mình, uể oải chỉ tay. “Ngồi đó đi!”

Trong ô gác nhỏ hẹp này, chỉ duỗi tay đã chạm phải người đối diện. Hắn đặt vò rượu lên chiếu, khoanh chân ngồi xuống trong khi cô gái mặc áo người Thượng vo tròn cái chăn nhét vào góc. Hắn nhìn khuôn mặt nàng chẳng thay đổi kể từ khi gặp hắn đêm trước, hơi nhướn mày.

Trong mấy ngày này, lính tráng tràn ngập Hội An, kiểm soát gắt gao người qua lại. Dù đã lẩn ở đây, nàng vẫn còn cẩn thận mang lớp mặt nạ này ngày cũng như đêm.

Hoặc giả nàng cũng chỉ vừa trở về hay đang làm việc gì đó. Nàng không có vẻ ngái ngủ, chỉ bực bội. Hắn có thể thấy rõ vẻ bực bội trong mắt nàng khi quay lại.

“Đến đây làm gì?” Nàng hỏi trỏng. Câu hỏi cùng giọng điệu đột nhiên khiến hắn mỉm cười.

“Cô dẫn ta tới đây.” Đúng ra, đêm trước hắn cứ lẽo đẽo đi theo nàng đến tận đầu khu nhà này, cho đến khi nàng lên tiếng đuổi. Nhưng nhìn qua nhìn lại khu nhà một lúc, hắn cũng có thể đoán ra nàng đang ở đâu. Ngừng một thoáng, hắn nhún vai. “Nhà này chẳng phải lúc nào cũng tiếp khách sao?”

Phía dưới là quán rượu, nhưng các phòng lại ngăn ô làm chỗ trọ, thực chất là nơi ở của các cô gái ăn sương. Chẳng sang trọng giàu có được như các tửu lầu, nơi tầm hoan của bọn người bến bãi chỉ đơn giản có vậy. Trong tình hình này, muốn tìm nơi ẩn trốn, nàng quả tình cũng có thể trà trộn vào tận đây, để rồi mỗi tối lại viện cớ ra ngoài tìm khách mà lang thang khắp nơi đến đêm mới trở về. Cũng có thể, đội lốt gái ăn sương, nàng có thể gặp gỡ nhiều kẻ mà chẳng lo sợ bị nghi ngờ.

“À…” Nàng liếc mắt qua hắn, nhếch môi. “Hóa ra là tìm hoa vấn rượu. Không ngờ cũng thật có nhã hứng.”

“Thì sao?” Nhấc vò rượu lên, ngả lưng vào góc tường, hắn mở nắp mà uống. Nhìn lại nàng mím môi cau mày, khóe môi hắn tự động cong lên. “Cô biết gì về ta chứ?”

“Tất nhiên ta không biết.” Nàng trừng mắt, đổi giọng. “Vậy quan khách làm ơn nói rõ ngài thích dạng nào, cao thấp mập ốm ra sao, để ta cho gọi người bồi tiếp.”

“Cô đã nói sẽ tiếp ta.” Hắn chỉ cười. Đổi lại là cái trừng mắt ác liệt hơn.

“Ta đổi ý, giờ ta đi ngủ. Ngươi xuống dưới gọi người, mặc sức làm gì thì làm.” Lôi cái chăn trong góc ra, nàng dùng chân đá hắn. “Hay để ta gọi mấy cô bên cạnh lôi ngươi sang?”

“Ta đến tìm cô.” Biết không thể đùa dai hơn, hắn đành hạ giọng. Trong ánh sáng lù mù, hắn thấy bóng của mọi loại cảm xúc kéo qua mắt nàng như đèn kéo quân. Cơn giận đợt sau lớn hơn đợt trước.

“Xéo!” Nàng gằn giọng, chỉ tay ra phía cửa thang. Hắn khoác lại bộ mặt tươi cười thản nhiên, lắc đầu.

“Nếu biết khách bị một cô nương ở đây đuổi đi lúc trời đang mưa, cô nghĩ người ta sẽ xôn xao chú ý thế nào?” Việc bị người chửi mắng, hắn nghe mãi thành quen, ứng phó mãi thành lệ. Đôi mày cong cong của cô gái trước mặt xếch ngược trên đôi mắt như bốc hỏa. Nàng co chân như định đá hắn lần nữa, nhưng cuối cùng thu chân về, quàng cái chăn lên người lùi ra sau.

“Bao nhiêu năm, sao chỉ có thói lưu manh không biết xấu hổ là tăng tiến?” Nàng lầm bầm trong cổ. Nhưng khoảng không hẹp yên ắng khiến hắn nghe không sót một lời.

“Muốn ta kể cho nghe lý do không?” Hắn cười. Chuyện hắn lập một khu đánh bạc uống rượu bên bờ biển, ngày ngày tróc tiền của người, đến kẻ ‘bằng hữu’ đế vương tính tình cuồng dị nọ, nếu đem kể hết phải mất cả tháng.

“Ngươi muốn làm gì thì làm, ta đi ngủ. Cứ ngồi đây cho đến khi họ dậy mà lôi ngươi xuống.” Nàng trừng mắt thêm lần nữa, tung chăn qua đầu mà quay người nằm sát vào tường, quyết không để ý đến kẻ phiền nhiễu nọ. Tức giận mắng chửi hắn là việc hoàn toàn tốn công vô ích.

Từ ngày đầu tiên cho đến bây giờ, có bao giờ hắn không làm phiền nàng?

Sau mấy ngày biến mất, có vẻ đã thu đủ dũng khí, trát da mặt đủ dày, hắn đủ hứng khởi để nửa đêm về sáng mò tới, quyết tâm làm ruồi nhặng đập không chết, đuổi không đi. Mà tất cả lời nàng nói ra đều hóa thành nước đổ lá khoai, không lọt nổi vào đầu hắn một chữ.

Có kẻ này lẵng nhẵng bám theo, làm gì cũng không tiện. Đáng lẽ nàng nên lường trước tình hình ngay khi vừa thấy mặt hắn. Nên xông hương hay đánh ngất hắn ném xuống thuyền về Chân Lạp? Hay phòng xa hơn nữa, tìm người thích sát Đại vương Chân Lạp rồi đổ tội cho hắn để kẻ này không thể rời khỏi Đại Thành nửa bước? Hay bắn tin cho anh trai hắn, bắt giữ hắn lại?

Khi nàng vừa nghĩ đến việc xích cổ hắn rồi giao khóa cho Mạc Cửu, bên kia ô phòng chợt nghe tiếng ‘kịch’ khe khẽ như vò rượu được đặt xuống sàn. Tiếng cười mỏng như tiếng thở dài vọng trước khi hắn cất tiếng nho nhỏ thì thầm.

“Đêm trước, ta thấy lính vào soát Hoắc gia trang.” Ngả người dựa vai vào góc tường, hắn nhìn nàng cuộn tròn trong chăn, cười nói với giọng hoàn toàn nghiêm túc. “Việc hẳn chỉ vừa mới báo đến Chiêm dinh, chưa thể về phủ chúa ngay được. Hoắc gia bị lục soát đầu tiên trong vùng, âu cũng là sự lạ. Dù có danh thế của chúa trước che chở hay không, một thế gia như họ Hoắc hẳn không phải là mục tiêu nghi ngờ đầu tiên khi xảy ra chuyện. Ngay cả khi có mật báo cũng phải chờ lệnh thượng cấp. Trấn thủ Chiêm dinh làm thế này khiến cho mọi người đều ngạc nhiên.”

“Mà nghe nói, ngay khi vừa lên ngôi, chúa đã ban cho Trấn thủ Chiêm dinh ấn đồng, kiệu son, mặc nhiên như chủ một cõi, toàn quyền sắp đặt.” Ngừng hồi lâu, không nghe nàng lên tiếng, hắn gật đầu nói tiếp. “Ta cũng nghe phong thanh rằng tiền đồ Hoắc gia dạo này rất mong manh, có lẽ là thật rồi. Nếu muốn xử lý bất cứ ai, chỉ cần xảy ra chuyện là có thể tùy nghi vu vạ. Ngay cả khi không làm được, việc bắt bớ khám xét nghi kỵ cũng đủ làm người hoang mang, danh tiếng dựng xây bao lâu sứt mẻ tổn hại không ít.

“Mà việc này, ta không nghĩ là không có sự đồng ý của nàng.” Hạ mắt nhìn xuống, nghiêng người đến tấm chăn, hắn trầm giọng nói để người ô bên không thể nghe. “Nàng ở đây trốn kẻ nào thế?”

Đúng ra, hắn định nói: Việc xảy ra hẳn nằm trong dự định của nàng. Nàng không có sức ảnh hưởng tới một vị quan lớn như Trấn thủ Quảng Nam, nàng cũng đã không xuất hiện để trấn an đám thuộc hạ còn lại ở Thương Trúc trang đang rối loạn sau vụ cháy Mai Lâm viện – mà hắn nghi ngờ rằng thậm chí họ không biết sự trở về của nàng. Nhưng chính vì nàng không xuất đầu lộ diện, đầu mối nghi ngờ lại bị đẩy cho Hoắc gia, hắn chẳng thể nghĩ khác hơn.

Nàng vẫn tiếp tục im lặng, chỉ nghe tiếng thở nhè nhẹ đều đặn. Nhìn nàng một lúc lâu, hắn nhếch môi, hướng ánh mắt về phía ngọn đèn đang cháy gần cạn dầu. Nghe tiếng mưa rải rác lẫn trong mùi của ban mai.

“Chuyện xưa chuyện nay, quả đều cùng một dạng.” Dầu hết, ngọn lửa chuệch choạc nghiêng đổ, ‘xèo’ một tiếng rồi lịm tắt. “Người bảo đế vương vô tình, kẻ ở cạnh đế vương lại càng vô tình.”

“Trước đây, có một câu chuyện xưa.” Khi hắn đã nghĩ nàng nhất quyết im lặng, tiếng nói nhẹ tênh lại chợt vọng trong bóng tối. “Một vị đế vương vung gươm lập quốc, đánh đuổi kẻ thù xâm lấn, lập thành triều đại mới, rồi giết đi vài cận thần, phế người này người khác. Vài năm sau, đế vương qua đời, con trai ông lên kế vị khi còn rất nhỏ. Trong triều đình lúc này, quyền bính thuộc về một vị quyền thần cùng bè phái của ông ta, những người đã được vị đế vương lập quốc kia tin dùng. Vị vua trẻ đến tuổi trưởng thành, trong nỗ lực giành lại quyền hạn, đã vời một cựu thần xưa về triều. Rồi nhiều việc xảy ra, vị quyền thần kia bị giết chết, gia đình bị biếm truất, bè phái bị truy diệt. Năm năm sau, nhà vua trẻ chết một cách bí ẩn, đến lượt vị cựu thần giúp đỡ vua phải lên đầu đài, cả ba họ bị xử trảm. Ai cũng thương xót vị cựu thần kia, nói ông ấy bị oan mất rồi. Người ta trách cả vua, cả triều đình, cả những người đối nghịch với viên cựu thần ấy, coi đó là nỗi oan khiên nhất đời.

“Nhưng mà, trong dân gian có truyền một câu hát về thời đại ấy, là thế này: ‘Đời vua Thái Tổ, Thái Tông, Lúa gạo đầy đồng trâu chẳng buồn ăn’. Nghe hệt như thời Nghiêu Thuấn.” Nghe tiếng cười mảnh như chỉ vương qua khoảng trống hẹp, lành lạnh như tiếng mưa. “Đất nước bình yên, dân chúng sung túc như thế, là bởi vì ai? Trong những năm tháng ấy, là ai nắm giữ quyền hành, quản lý đất nước để có thành quả kia? Hay sau khi vị quyền thần nọ chết đi, triều đình loạn đến mức vua chẳng ra vua, hậu chẳng ra hậu, bề tôi chẳng ra bề tôi, cuối cùng trở thành một cuộc đại biến chẳng ra gì? Đế vương kia làm sai cái gì? Quyền thần nọ làm sai cái gì? Việc làm của vị cựu thần ấy có phải là đúng không? Đạo đức nói suông hay tranh chấp quyền lực nơi cửa ngọc đền vàng có làm ra gạo cho dân được không, có giữ đất giữ nước được không, thậm chí có giữ thân được không?

“Kẻ bên trong không biết thức thời là hại, kẻ bên ngoài chỉ biết nói chuyện đạo đức suông, thương tâm hão nghe lại càng giả dối.” Tiếng cười mỏng mảnh lại vang lên, nghe tiếng chăn loạt soạt khi nàng dụi mắt. “Chỉ giỏi nói đế vương vô tình, trong khi cả thiên hạ này đều là vô tình bậc nhất. Kẻ đọc sách đầy bụng càng thở ra giọng không ngửi được. Người hiểu chuyện không nói, kẻ chẳng biết gì lại giỏi ba hoa.”

Các người đều chỉ biết đến mình rồi lại bảo kẻ khác vô tình, nực cười. Có lẽ nàng đã nói câu ấy, cũng có thể không, khi tâm trí đột nhiên bị bóng tối ám mùi khói che phủ. Trong cơn mơ màng, nàng nghe tiếng trống điểm canh xa xa. Người bên kia không trả lời, mà nàng cũng không để ý.

Khi nàng thức dậy, ánh nắng đã chói chang bên ngoài. Căn gác hoàn toàn trống trải.

Nếu không có tấm chiếu thay liếp che ô cửa đã được cẩn thận hạ xuống, nàng còn ngỡ đêm qua đã nằm mơ.

Khi hắn rời khỏi khu nhà bên cảng, nắng đã rực trên những mái nhà ướt nước, nhưng hắn chỉ trở về khu nhà trọ khi nắng đã gần tắt. Gian nhà nhỏ đã đóng cửa, hắn không gọi mà trèo cửa leo vào. Vừa đặt chân sang bên kia, đã nghe tiếng bật đánh ‘tách’ trong đám cỏ dưới rào, hắn vội rút chân lên, tránh được một cặp bẫy lởm chởm răng nhọn bật lên từ mặt đất dưới cửa.

“Anh không biết mở cửa à?” Trong cửa sổ, một người đàn ông nghiêng đầu nhìn ra, nhưng giọng nói lại là của nữ giới.

“Quên chìa khóa.” Hắn thận trọng nhảy xuống khoảng đất có vẻ an toàn xa xa cánh cửa, hàm hồ đáp. Thật ra thì hắn cũng không nhớ đã nhét chìa khóa ấy vào đâu, khi hầu như không đụng đến ổ khóa của ngôi nhà này.

“Nửa đêm bỏ đi…” Hắn đẩy cửa vào nhà, người đàn ông có giọng nói của phụ nữ quay lại, một bên khóe môi chợt cong, nửa như cười nửa như cau mày. Hắn gật đầu, lại bên bàn rót trà mà uống.

“Thèm rượu.” Hắn nghĩ không cần giải thích, nhưng vẫn nói. Một lý do hầu như là đương nhiên. Dù sao khu nhà này với khu nhân công bên cảng không xa nhau lắm, hắn tìm đến quán rượu nơi hỗn tạp như thế vẫn tiện hơn là nghênh ngang ra vào quấy rối trung tâm phố thị. Nếu nàng ta đã biết hắn nửa đêm mò dậy bỏ đi, hẳn cũng chẳng khó khăn gì tìm ra nơi hắn đến.

Nhưng có trời mới nghĩ ra rằng Như Yên dám đến ở tại một nơi như thế. Mà có khi, bị hắn quấy rầy hôm nay, nàng đã sớm khăn gói rời đi ngay lúc vừa thức dậy.

Cô gái đội lốt nam nhân vẫn đứng bên cửa sổ, khoanh tay quan sát hắn bằng đôi mắt không rõ tâm tình. Khuôn mặt nàng ta đã được một hàm râu che giấu những đường cong mềm mại, làn da nâu rám nắng được trát thêm càng đen, nàng đã hoàn toàn có vẻ là một thương nhân Nam Dương. Mối quan hệ của nàng và triều đình Chân Lạp dễ dàng nhờ vả một chiếc thuyền cùng thủy thủ đoàn từ Nam Đảo có thư tín đóng dấu thông thương của Nam Hà, thành công lọt qua vòng vây tra xét gắt gao ngoài cửa Đại Chiêm. Ngôi nhà này đã được đoàn thương nhân Nam Đảo bao trọn, nàng cũng không ngại dùng thân phận thật nói chuyện với hắn.

Với thân phận hắn bây giờ, nếu không nhờ vả nàng ta, nữ quan Chiêm Dao Luật của nhà vua Chân Lạp, hoàn toàn không có khả năng bước vào một nơi như Hội An.

Mà một khi đã đồng ý cho phép hắn đi theo, nàng ta cũng đã đặt không ít điều kiện cùng sự kiểm soát – có thể cả những mưu tính riêng của mình. Hắn không nghĩ mình có một khắc nào lọt qua khỏi sự theo dõi của nàng, nên đã không tìm đến Như Yên ngay khi bắt gặp nàng ở Thương Trúc trang. Đúng hơn là ở ngoài Thương Trúc trang. Trong đêm trang viện bị cháy, khi đám đánh nhau ồn ào vừa bắt đầu trên sông, hắn đã nhanh chân rời xa hiện trường, đi về phía trung tâm phố chợ. Thấy đám cháy, mọi người chạy đến bao vây lùng sục trang viện, hắn đã rời đi rất xa. Từ lâu, hắn đã biết có một con đường bí mật từ trang viện này ra ngoài, liền chạy đến hướng ấy chờ đợi. Đến gần sáng, Như Yên mới xuất hiện – với dáng vẻ của một thôn nữ gánh hàng ra chợ, ‘lão nông phu’ bên cạnh nàng có một cái phất tay áo đầy vẻ quen thuộc.

Nhưng hắn không xuất hiện, cũng không đi theo hai người ấy, chỉ ngửa cổ nhìn lên đám mây sáng rực hồng phía chân trời.

Hắn thậm chí không lùng tìm bọn họ, tin rằng nàng sẽ lại xuất hiện. Chỉ cần ở bên Chiêm Dao Luật, đứng xa xa mà quan sát diễn tiến trong thị thành này, hắn sẽ lại gặp nàng. Nàng sẽ không ở xa bọn họ.

Trong những ngày lang thang trong ngoài thành thị này, hắn cũng gặp gỡ tiếp xúc bao nhiêu người, đủ để Dao Luật không thể nghi ngờ cuộc nói chuyện của hắn với ‘cô gái ăn sương’ nọ. Nàng ta cũng có bao nhiêu việc để quan tâm hơn là từng bước chân của hắn. Hắn có đi tìm rượu hay tầm hoa vấn liễu cũng chẳng phải là việc của nàng ta. Chuyện vạ vật đầu đường xó chợ của hắn cũng bình thường như ăn với ngủ.

“Hôm nọ, Hoắc gia bị lục soát.” Im lặng một lúc, Dao Luật liền đổi hướng câu chuyện. Nàng chầm chậm nói khi thấy hắn quay đầu. “Nghe đâu, không tìm được chứng cứ gây rối hay tạo phản, nhưng quân của Chiêm dinh cũng bắt được cái gì đó.”

“Hoắc Phương phản ứng thế nào?” Hắn không có lấy một cái chớp mắt, cũng không hỏi đến thứ đã bị tìm ra. Rốt cuộc, chỉ cần có một sự việc, rồi sẽ có lý do. Quan trường cũng như thương trường, đều là chốn minh tranh ám đấu. Bất cứ thứ nào tìm được trong Hoắc gia, dù là khế cầm mượn bất minh hay tiền tài không rõ nguồn gốc, đều có thể châm ngòi cho một bất lợi lớn hơn. Với địa vị cùng mối quan hệ như của Hoắc gia, có tẩu tán cũng không thể hết những ‘chứng cứ mờ ám’ họ có trong nhà.

Quan Trấn thủ Chiêm dinh đã đánh một đòn bất ngờ, có lẽ thu về cũng chẳng ít.

“Anh ta mà lại không lường được tình huống này? Chỉ là nó xảy ra nhanh quá thôi.” Dao Luật phảng phất cười, nhưng đôi mắt đầy đăm chiêu. “Hoắc Phương có lẽ cũng không nghĩ quan Trấn thủ lại không hề nể mặt cả Hoắc gia lẫn Thương Trúc trang? Nếu lần này Chiêm dinh không bỏ qua, đến Phú Xuân cũng chẳng can thiệp được.

“Mà cũng có thể, Chiêm dinh không bỏ qua, thì Phú Xuân cũng chẳng nương tay đâu.” Ngừng một khắc, Dao Luật nhẹ gật đầu.




Leave a Reply

(required)

(required)

:) :blush: :D :( :(( ;)) :banh: ;) ::) =)) :)) b-) :meo1: :meo2: :meo3: :meo4: :meo5: :meo6: :meo7: :meo8: :meo9: :meo10: :meo11: more »

Bộ gõ tiếng Việt đã được bật. Bạn có thể gõ tiếng Việt không cần phần mềm trong máy.
RSS feed for comments on this post.


Copyright © Trường An. All rights reserved.