Giữa đêm, trăng vằng vặc sáng trên nền trời xanh thẫm.
Mùa này vườn mai chỉ còn đôi cụm tứ quý vẫn còn nở, kết quả trên đài hoa đỏ thẫm. Trong gió nổi, cành lá rậm rạp rung rinh, in xuống nền cỏ dày những mảng tối lớn, khiến ánh sáng lọt qua càng chói rõ. Đã lâu không có người qua lại, cỏ mọc cao, đá tảng đã phủ rêu xanh, nền gỗ của căn nhà đọng sương ươn ướt. Ổ khóa hoen rỉ kêu kẽo kịt một lúc rồi mới bật mở. Trong nhà, màn cửa, chăn đệm đã được dọn, chỉ còn vài bức tranh vẽ hoa mai trên vách. Căn nhà này vốn đã đơn sơ hơn các khu đình viện khác, lúc này chỉ còn bóng trăng chiếu qua cửa sổ, lạnh lẽo rợn người.
Không vào nhà, nàng đứng ở bậc cửa, ngẩng nhìn trăng trên cao rồi đưa mắt nhìn quanh vườn mai. Ngập dưới bóng tối, tất cả những gì nàng thấy chỉ là những mảng sáng tối không ngừng lay động theo gió.
Sự yên ắng rõ ràng đến nỗi ngay cả một người không biết võ công như nàng cũng có thể nghe được sự di chuyển trong đêm. Bóng đen mặc áo dạ hành vút qua khóm trúc mà lọt vào trong viện, dừng lại trước nàng.
“Người đã tới.” Y nói, hầu như cùng lúc với tiếng ồn ào đột nhiên phát ra ngoài cửa trang viện. Thấp thoáng bóng lửa chiếu qua đỉnh bức tường trúc dày. Tiếng kim loại cùng thanh âm xôn xao ồn ào cũng vọng rõ trong đêm. Kẻ vừa tới búng tay, nói như giải thích. “Có một thuyền buôn Chà Và đi ngang, ta chặn lại gây sự. Người trong trang thể nào cũng kéo ra xem.”
“Vậy làm thôi.” Nàng gật đầu, lại phía bên kia vườn mà nhấc lên hũ rượu nho nhỏ, hất nó lên cỏ. Trong không khí đã nồng nàn mùi rượu, nàng chỉ làm để ra dấu cho kẻ kia hành động.
Nhưng y đứng yên, hơi nhíu mày nhìn quanh.
“Sao lại đốt khu này?” Y thắc mắc. Nàng nhướn mày.
“Đây là khu vực ngoài cùng chuyên dùng để tiếp khách, không đốt nó chứ chẳng lẽ chạy vào tận bên trong? Ta cũng chưa muốn ‘lạy ông tôi ở bụi này’ rõ rành rành đến thế.” Vừa nói, nàng vừa sốt ruột vẫy tay. “Làm đi!”
Nghe tiếng thở ra khe khẽ, kẻ kia rút mồi lửa, châm đám bùi nhùi mà ném vào vườn. Khi hai người rời khỏi khu viện, đã nghe tiếng lách tách khe khẽ khi mùi khói thoang thoảng bay. Giữa những bức tường trúc dày, mỗi đình viện như một thế giới riêng biệt, kẻ ở ngoài không dễ gì nhìn được động tĩnh bên trong.
E rằng đến khi khu vườn cháy hết, người ngoài mới phát hiện ra đám lửa.
Vò rượu trên tay Như Yên vẫn còn một nửa, nàng nâng nó lên, ngửa cổ uống. Đến lúc kẻ bên cạnh phải đưa tay giật lấy.
“Ta không phải ếch để cõng người về mà không bị để ý.” Y cau mày. Vò rượu bằng đất hồng, chứa thứ nước không mùi không vị, nhưng uống một hớp đã say. Đều đặn mỗi năm, hai vò rượu được đem tới cho Thương Trúc trang, cất giữ dưới hầm. Vừa rồi, nàng đã đem số rượu ấy đi rưới hết làm mồi dẫn lửa, còn lại vò này.
“Vậy ngươi uống đi.” Như Yên liền đưa vò rượu sang, bật cười khi thấy vẻ mặt y. “Năm nào ta cũng giữ người ở lại uống rượu, nhưng không ai ở cả.”
“Đằng nào người cũng phải đi, nên tiểu thư muốn mượn cớ để xem như chính mình xua họ đi. Cười nhạt còn hơn khóc thầm.” Chắp tay sau lưng, kẻ kia đều đều nói bằng giọng không rõ cảm thái. Như Yên nhìn y, rồi lại mỉm cười.
“Thật sự, ra đi thì tốt hơn chứ, phải không? Kẻ cứ nhất quyết ở lại nhưng nếu đã không giữ được thì chỉ phiền muộn cả ta lẫn người. Đi hay ở chỉ quan trọng ở cách thức thôi.” Nàng nhẹ gật đầu với trăng trên trời. Nghe tiếng cười mảnh như lá trúc bên vai.
“Đi hay ở thì quan trọng gì? Kẻ bên cạnh mà không nhìn thấy nhau thì cũng như không, kẻ ở xa mà lại nhung nhớ thì chia tay chẳng lẽ để tự hành hạ mình?” Nheo mắt, y nhìn theo nàng đến vầng trăng trên cao, âm điệu chợt có đôi vần ngân nga như hát. “Muốn bỏ hay muốn giữ, cũng chỉ là ý muốn của bản thân.”
“À…” Như Yên thốt khẽ, như định nói nhưng lại thôi. Nàng dường đã có thể nghe tiếng lách tách sau lưng trong muôn vàn thanh âm lá cây rào rào lay động. Nàng ngoặt vào một khoảng trúc đã được vạt trước, len qua mà đi tắt đến khu viện phía trong. Trời vẫn còn quang tuy gió đang ngày càng mạnh. Vào gian viện thơm nồng hương hoa, hai người vòng ra sau vườn, nơi có một cái giếng nhỏ. Kẻ bên cạnh cúi người mở cửa giếng trong khi Như Yên vẫn khoanh tay nhìn trăng vằng vặc giữa trời.
“Diêu,” Nàng gọi, y chỉ gật đầu chứ không ngẩng lên. “Mai là Trung thu, đi chơi với ta không?”
“Tiểu thư cần người hóa trang?” Diêu cười khẽ, mở rộng miệng giếng dẫn sâu hút xuống đất. Đường hầm này ăn thông ra ngoài trang, chìa chỉ có một người giữ. Như Yên quay người nhảy xuống giếng, cười trong cổ.
“Không có ngươi thì ta có thể đi đâu?” Trong bóng tối, vì y cúi đầu, nàng đã không thấy hàng mi y khẽ chớp vì câu nói của nàng.
Quay nhìn một lần nữa con đường trúc, ánh lửa đã tan nhòa dưới trăng, y nhè nhẹ thở dài trước khi nhảy theo nàng.
Trăng, vẫn vằng vặc sáng.
Ngày rằm tháng tám, thị thành Hội An huyên náo với ánh đèn muôn sắc đủ làm nhòa cả ánh trăng. Đám cháy ở gia trang ngoại ô đêm trước mới được báo về dinh phủ, khiến một toán lính được phái đến canh chừng cổng lũy trước phố thị, nhưng vẫn chẳng khiến sự ồn ào nhộn nhịp này bị ảnh hưởng. Ngày rằm may mắn trời quang mây tạnh, những vòng nhang treo dưới mái nhà tỏa hương trầm thơm ngát đọ cùng hoa. Trên lối đi giữa hai dãy nhà phố, đèn được chăng giăng giăng, những chuỗi giấy ngũ sắc dài bay lật phật. Những chuỗi đèn lớn nhỏ khác được treo trước cửa nhà, dưới những tàng cây, trên các cột cao, chăng qua cả mặt sông. Theo thông lệ, nhà đèn giữa sông ngày Trung thu do tất cả thế gia trong vùng cùng tạo lập, lung linh sáng chói hơn hẳn những buổi lễ thường. Đám trẻ đã đem đèn nối đuôi nhau chạy khắp các ngõ. Mùi bánh thơm quẩn quanh lẫn hơi khói sáp. Hương rượu nồng thoảng giữa gió sông. Tiếng hát điệu ca vang lẫn tiếng cười. Sau lễ cúng trăng, càng về khuya thị thành càng ồn ã.
Mà sự hiện diện của toán lính từ phủ tới hầu như chẳng được ai để tâm, bọn họ dường cũng chẳng hứng thú với công việc đang được giao. Khi nàng cầm chiếc đèn con cá đi ngang qua, bọn họ chẳng nhìn nàng lấy một cái liếc mắt.
“Lính tráng thế này thì hỏng bét.” Nghiêng đầu, nàng lẩm bẩm với mình. Dù gương mặt đã được hóa trang đổi khác, nàng đang mặc một bộ váy áo của người Thượng – bọn họ thế nào cũng phải cẩn thận để tâm đến kẻ bên ngoài chứ?
Nhưng cũng có thể không phải do nàng không đủ gây chú ý – khi tiếng chiêng trống bất chợt vang lên từ ngôi nhà lớn bên sông, tập trung tất cả ánh mắt người trong thành. Đám trẻ lẫn thanh thiếu niên từ xung quanh chạy về bờ sông chờ đợi xem chiếc đèn lớn cùng pháo hoa sắp bắn. Nàng nhanh chân bước theo bọn họ, nhưng nửa đường lẩn vào một góc khuất dưới lùm cây. Chuỗi đèn đang được treo quanh cây lại rất thích hợp che đi nàng cùng trang phục Thượng với sắc đen đỏ và hoa văn sặc sỡ. Một chiếu rượu được trải dưới gốc cây, vẫn còn nửa bình rượu, nàng liền nhấc lên uống cạn. Nghe tiếng ‘viu’ nho nhỏ trước khi tiếng pháo nổ giòn, kéo theo thanh âm hò reo huyên náo của lễ mở đèn sau lưng.
Nhón tay bốc lấy miếng bánh trên đĩa, gió thổi bóng đèn lay động bất chợt khiến nàng giật mình ngẩng đầu nhìn lên. Ngoài nàng, vẫn còn có kẻ không đến bờ sông xem lễ. Nhìn thoáng qua nàng, kẻ ấy bước đi, bóng dáng chẳng mấy chốc đã gần như bị muôn ánh đèn che khuất.
Chớp mắt, ngẩn người trong khoảnh khắc, trước khi kẻ ấy khuất sau khúc quanh ngập ánh sáng, nàng vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Đường giữa hai lối phố chợt vắng tanh, chỉ còn vài ông lão ngồi dưới hiên nhà đối ẩm. Lối đi dài, kẻ ấy chầm chậm bước, nàng ngập ngừng theo sau. Hết con đường, kẻ kia quành về phía cầu ngói dẫn sang khu phố Nhật Bản. Đèn hoa sen đã được thả kín dày mặt nước dưới cầu, chầm chậm trôi về phía dòng sông lớn. Khói nhang chợt nhòa trong bóng tối như sương giăng. Khi nàng ngẩng đầu nhìn lên, chợt phát hiện ra kẻ ấy đã đứng lại trên cầu, quay người nhìn xuống nàng.
“Cô nương, theo ta làm gì?” Kẻ trên cầu cười. Tiếng nói khiến tim nàng nảy lên một nhịp. Mi mắt khẽ rung, nàng mím môi, chỉ tay về phía khu phố bên kia cầu.
“Ta chỉ đang muốn đi đến đó.” Hơi hất cằm, nàng nói, bước lên cầu mà đi qua. Đã bước sang phía bên kia cầu, nàng chợt ngoảnh đầu nhìn lại. “Ngươi… anh không định sang?”
“Có.” Kẻ ấy lại mỉm cười, bước đi mà tấm ván gỗ trên cầu hầu như không động. Nàng quay lưng đi trước, đến lượt kẻ ấy lại chầm chậm bước sau nàng.
Từ sau ngày Mạc Phủ bế quan tỏa cảng, khu phố Nhật Bản đã không còn nhộn nhịp như xưa, chỉ còn vài gia đình nhỏ của người Nhật ở lại. Trong ngày Trung thu, bọn họ cũng chuộng tổ chức lễ nhỏ trong gia đình hơn là tham gia đám đông ồn ào. Những chiếc đèn cá chép treo trên cột trước nhà đang vẫy chiếc đuôi mềm mại trong gió cùng tiếng ca líu lo của bọn trẻ trong vườn sau bức tường cao. Một quán rượu vẫn còn mở cửa, nàng liền vén rèm đi vào. Tiếng cửa gỗ rung động sau nàng như người kia vẫn đi theo.
Quán nhỏ, chỉ có đôi ba chiếc bàn thấp trong căn phòng he hé cửa nhìn ra khoảng vườn phía sau, lúc này không còn vị khách nào. Ngồi xuống bên bàn cuối phòng, đẩy cánh cửa gỗ mở rộng để gió trong vườn lùa vào, nàng ngẩng nhìn người vẫn đứng cạnh cửa ra vào, mỉm cười.
“Uống rượu không?” Vừa nói, nàng vừa ra dấu về vị trí đối diện. Người chủ quán lơ mơ sau quầy chợt tỉnh, vội đứng dậy. Gọi vài món ăn cùng rượu, nàng nhìn kẻ kia chầm chậm bước tới phía bên kia bàn, kéo vạt áo mà ngồi xuống. Nàng nhìn khuôn mặt kẻ ấy qua những bông cỏ lau thay cho cỏ bông bạc và những chùm hoa sao được cắm trên bàn. Trong quán chỉ có một ngọn đèn lù mù sau quầy, ánh sáng từ chiếc đèn con cá của nàng không đủ soi sáng gương mặt bị che khuất sau mái tóc dày rối nọ. Nàng không để tâm đến gương mặt, chỉ chú tâm đến đôi mắt kẻ đối diện, nhưng cũng tuyệt không nhìn được.
Người chủ quán bê mâm rượu đến, nàng vén tay áo, rót rượu ra hai chiếc ly nhỏ, đẩy đĩa bánh tròn trăng trắng đến phía bên kia bàn. Không đợi mời, kẻ kia cầm ly uống cạn. Đẩy bình rượu cho khách, nàng chỉ chống tay ngồi nhìn, ý cười trong mắt càng lúc càng sâu.
Tiếng pháo hoa nổ vẫn đều đặn vang đến góc quán vắng. Trăng in bóng chiếc đèn hình con cá trên thảm cỏ ngoài hiên. Tay nâng ly lên rồi hạ xuống, kẻ kia đã uống đến ly rượu thứ mười, nàng mới chậm rãi lên tiếng.
“Anh đến đây để làm gì?” Vẫn tựa cằm lên tay, nàng cười hỏi. Nghe tiếng hò reo đầu sông bùng vỡ trong một loạt pháo hoa đặc biệt ồn ào. Khi tiếng ồn dịu xuống, người đối diện mới trả lời, bằng giọng gần giống như nàng.
“Ta đi theo một người.”
“Ồ,” Nàng khẽ khàng thốt, nghiêng đầu. “Thế đã tìm được chưa?”
“Có lẽ.” Bên mép ly rượu, dường như kẻ ấy loáng thoáng mỉm cười. “Nhưng không biết có nên gặp hay không.”
“À…” Lần này, nàng chỉ khẽ gật đầu, hướng ánh mắt về phía cửa đang mở rộng. Mành trúc mỏng lay động trong gió, để mùi hương của hoa đêm phả vào phòng. “Ta cũng từng muốn gặp một người, nhưng khi ở cạnh bên rồi thì nghĩ rằng không gặp lại hơn. Thế mà hễ thấy bóng là lại đuổi theo, hễ thấy người là lại không đừng được chạy đến. Dù ta không muốn gặp kẻ ấy chút nào, thật đấy.”
“Rồi ta lại nghĩ tới ngày xưa, khi chúng ta có thể ở bên nhau rất bình thường. Không là gì, chỉ ở bên nhau thế thôi. Ta có nói gì, làm gì; kẻ ấy có làm nên chuyện ngốc nghếch điên rồ gì; chúng ta cãi nhau ra sao, rốt cuộc vẫn có thể làm hòa, chẳng cần nghĩ ngợi. Mối quan hệ như vậy chẳng phải là tốt hơn sao?” Xoay ly rượu giữa những ngón tay khi ánh mắt vẫn dõi theo chiếc bóng mỏng mảnh của dải lụa bay trên chiếc đèn con cá, nàng mơ hồ cười. “Có thể ta đuổi theo kẻ ấy chỉ vì những ảo ảnh của ngày xưa đó thôi. Ta bao giờ cũng muốn níu kéo những thứ không thuộc về mình, ngay cả mối quan hệ với kẻ ấy. Vì muốn có điều này, ta lại làm ra việc khác, cuối cùng chẳng có được thứ gì. Cuối cùng, thứ gì cũng trật chìa lỡ dở cả. Không muốn gặp, có thể cũng chỉ vì không biết phải sắp xếp những sai lầm như thế ra sao.”
“Cô ấy cũng từng bảo, vốn chưa bao giờ yêu ta.” Người đối diện nàng nói, sau khi nàng im lặng một lúc lâu. Nàng đưa mắt nhìn kẻ ấy, vuốt sợi tóc rơi lên mắt, hạ mi nhìn xuống đĩa bánh trên bàn.
“Yêu hay không yêu, rốt cuộc nghĩa là thế nào? Khi còn nhỏ tuổi, ta đã nghĩ, yêu đương hẳn giống như trong các sách truyện, ca kịch, bài hát – Người gặp gỡ nhau, yêu thích nhau, rồi muốn ở bên nhau trọn đời. Nhưng rồi không hẳn thế. Không ai có thể yêu được một mình cả. Thứ mà họ nhìn thấy ở người khác, cũng chỉ là ý muốn của bản thân mình. Có kẻ muốn tình cảm, có kẻ muốn yên bình, có kẻ muốn chỗ dựa, cũng có kẻ muốn phiêu lưu… tất cả những điều đó, họ đặt vào đối tượng mà mình nhắm tới. Người ta yêu rốt cuộc cũng chỉ là chính bản thân mình.” Cười hắt ra rất nhẹ, nàng nhìn bóng ngón tay mình trên mặt bàn gỗ, nghe tiếng pháo hoa rời rạc rồi lặng dần. “Đi ngược lại thì chỉ dẫn đến hủy hoại cả mình lẫn người, tình cũng chẳng còn, việc gì mà phải cố chấp như thế?”
Khoảng yên lặng tràn đến theo làn gió, trước khi tiếng ồn ào trở lại từ đầu sông sau khi tiếng pháo đã dứt. Một hồi chiêng trống vang động báo hiệu cho buổi tiệc đêm đến hồi náo nhiệt nhất, người xem tản về các chiếu rượu mà họ đã bày.
“Cô ấy bảo, cũng chưa từng hiểu thế nào là yêu hận.” Sau hồi lâu, người đối diện nàng chợt nói. Trong bóng tối, nàng dường cảm thấy ánh mắt ấy dõi vào mình, đăm đăm không chớp.
Nàng cười.
“Con người thay đổi trong chớp mắt, thứ mình cảm thấy trong quá khứ có thể nào phải là điều mình thấy trong hiện tại. Chuyện yêu đương nhiều khi cũng chỉ là si mê thoáng chốc, càng không thể áp đặt cảm xúc nhất thời làm vĩnh cửu. Ta cũng đâu phải chỉ từng yêu có mỗi một người. Nếu kẻ nào cũng đến kéo áo ta đòi món nợ ấy, ta biết phân thân làm bao nhiêu mà trả?” Uống cạn rượu trong ly, nàng lắc bình rượu đã cạn sạch, đặt nó xuống bàn. “Anh đuổi theo cô ta đến tận đây, định để làm gì?”
Tay nàng vừa rời khỏi thân bình, đã bị bàn tay khác nắm lấy.
Nàng cau mày, dường như giật mình vì nhiệt độ bất thường của bàn tay nọ. Làn da lạnh như nước dưới đáy biển khơi, như sương trên mặt đá. Nhưng nàng không rút tay về, chỉ đưa mắt nhìn lên. Khuôn mặt nàng đã được hóa trang cẩn thận, màu da tối sắc đồng, hơi ram ráp thô, mày đậm, một vết sẹo ở đuôi kéo một bên mắt xuống, môi tai tái. Nhưng bóng tối nhập nhoạng phủ mờ mọi sắc màu lẫn hình khối, để lại ánh mắt nàng dõi vào đêm, sáng như mặt hồ đông đặc ánh trăng.
Nàng không nhìn được khuôn mặt người ngồi quay lưng về ánh sáng, khuất trong hốc tường tối. Nàng chỉ đưa mắt nhìn lên như thể quan sát bóng đêm lay động.
Bàn tay kia cũng nhè nhẹ buông tay nàng. Nhẹ như tiếng thở trong bóng tối.
“Ta…” Kẻ kia hơi cúi đầu, lại cười khẽ. Tiếng cười cũng nhẹ như tiếng thở. “Đêm hôm đó, khi bị bỏ lại trong rừng, báo lại cho người làm việc xong, ta đã chạy theo cô ấy. Không biết đường hướng, không biết thủy thổ, ta chỉ nhắm giao điểm mà thuộc hạ của cô ấy thúc ngựa đi và tiếng ngựa ta đã nghe được mà chạy tới. Ta trước nay quen thuộc với núi rừng, rồi cũng đâm chủ quan như thế. Có lẽ là ta cũng chẳng kịp nghĩ nhiều. Đúng như cô nói, hễ thấy bóng là chạy theo, vậy thôi.
“Tất nhiên rồi, làm sao ta có thể tìm được bọn họ giữa rừng? Thế là ta phải quay về. Ta về phương Nam, nhưng rồi ngay lập tức quay trở lại, tìm đến đây trước khi mùa gió nồm kết thúc. Cũng chỉ vì không tìm được cô ấy trong rừng, ta không thể yên lòng. Ta chỉ muốn tìm thấy cô ấy, thế thôi.” Thu tay về, lùa những ngón tay vào tóc bên trán, người đối diện nàng nói khi nghiêng mặt nhìn qua nàng ra khoảng sáng trăng trắng mờ ngoài cửa. “Trước nay vẫn vậy, chỉ là ta cứ lẽo đẽo theo cô ấy, không cách nào bỏ được.”
“Đã bỏ rồi đó thôi.” Có thể nàng không cố tình, lời nói tự nhiên bật ra. Nàng không nghĩ mình sẽ nói điều đó, liền khỏa lấp bằng tiếng cười mỏng tang. “Lo lắng cũng chỉ là tưởng tượng quá nhiều, tự rước phiền vào mình, người ta chưa chắc đã cần.”
Người kia mím môi, như định nói rồi lại thôi. Nàng gọi thêm một bình rượu nữa, rót cho cả hai cùng uống. Ngồi thêm một lúc, tiếng ồn bên ngoài thưa thớt dần, chỉ còn nghe đôi tiếng đàn ca khe khẽ vẳng. Người chủ quán bắt đầu thu dọn quán, đóng mấy tấm ván cửa chỉ để một khoảng đủ đi qua. Thấy vậy, nàng liền đứng dậy trả tiền, rời khỏi quán.
Trở về phía cầu ngói để đến bến sông, nàng dừng chân trên cầu, khoanh tay nhìn vài chiếc đèn hoa sen còn sót lại đang chầm chậm trôi về nơi ánh trăng đang loang rộng. Trăng loang loáng sáng trên đầu sóng lăn tăn, viền lên bóng của những chiếc thuyền. Ngọn đèn hình long phượng kết trên chiếc bằng giữa sông vẫn lung linh sáng. Thị thành đã yên ả, chỉ còn những chuỗi đèn đủ sắc tỏa sáng giữa những căn nhà san sát. Những vòng nhang vẫn còn đang cháy, mùi trầm dìu dịu quện lấy hương hoa. Vài nhóm người vẫn còn tụ tập bên bờ sông rì rầm khe khẽ. Trên lầu cao, rèm lụa phất phơ, tiếng đàn ca thưa thớt vọng.
Nhanh đến thế, nàng nghĩ với đôi chút ngạc nhiên quen thuộc. Phồn hoa huyên náo của phố thị tan nhanh đến thế, khi màn vừa khép, cửa vừa đóng, người vừa quay lưng, ánh đèn chưa kịp động. Chỉ cách vài bước chân, đã thấy mình đứng giữa ánh sáng muôn màu quạnh quẽ.
Nàng nghĩ đến căn nhà nằm giữa những bức tường trúc hẳn đã thành tro bụi, bất chợt lại cảm thấy không đành lòng. Loại cảm xúc này tựa như ánh trăng rơi trên mặt nước, loáng thoáng lướt qua mà không chạm được đến đáy sâu.
“Dạo này, ta thường ít khi cảm thấy buồn, cũng không nghĩ nhiều. Cũng cảm thấy, nếu cứ sống như thế này mãi thật tốt.” Nhìn theo bóng tối nằm phía bên kia dòng sông, nàng nói. Sàn gỗ không rung, chẳng có một âm thanh, nhưng nàng biết người kia đã dừng lại sau mình. “Lúc trước, ta vẫn thỉnh thoảng tự hỏi, ngày đó mình có sai không? Khi ta bảo hắn đi, nói không muốn gặp nữa, ta có sai không? Nhưng rồi cứ thế, thời gian trôi đi, sai hay đúng cũng chẳng còn cần thiết. Người ấy chắc cũng thế khi quay lưng bỏ đi. Anh có thể về phương Nam rồi quay lại đây mà chẳng cần nghĩ ngợi, cũng không ngại ngần. Kẻ ấy một khi đã đi rồi thì vẫn có thể trở lại, nhưng rốt cuộc không trở lại. Nếu có trở lại, hẳn cũng chỉ vì vài câu hỏi vẫn muốn được trả lời.”
“Ngày hôm qua, ta đã đốt đi một thứ từng rất quan trọng, nhưng ta không đau xót gì vì nó hết. Đau thương quyến luyến, khắc cốt ghi tâm, không nỡ buông bỏ, rốt cuộc chỉ là chuyện trong sách vở, chẳng thật chút nào.” Khóe miệng cong cong, nàng cười với vầng trăng vằng vặc sáng như trong đêm đó và mãi mãi sau này. “Câu trả lời của ta, rốt cuộc chỉ là vậy thôi.”