Solitude

Cảnh như thị, nhân như thị

Hồi 31: Toan tính
Trường An in "Nhật mộ biên thảo III" June 30th, 2012

Tháng tám năm Quý Dậu, triều đình Nam Hà ra lệnh đổi trấn Thuận Thành làm phủ Bình Thuận. Tả trà viên Kế Bà Tử cùng ba người con được đưa về nhận chức Khám lý, Đề đốc, Đề lãnh và Cai phủ. Họ phải ăn mặc theo lối người Kinh và tuân theo sự sai phái của triều đình Nam Hà.

Gió bấc nổi, đưa đoàn thuyền quan viên tiếp quản Panduranga về phương Nam, mang theo chiếu lệnh của chúa Nam Hà.

Vùng đất phương Nam, sau mấy tháng xáo trộn vì chiến tranh, lại trở về tình trạng yên ắng tạm thời.

Những chiếc thuyền đầu tiên từ phương Bắc đã cập bến Hội An. Thuyền hàng từ những vùng trong núi xuôi về, hàng hóa ngày ngày chất chật cảng. Các dãy nhà trọ đông hẳn lên, tấp nập không ngớt. Xe ngựa xe hàng ồn ã trên các nẻo đường.

Gia trang của Hoắc gia nằm ở ngoại đô thị thành Hội An cũng đông đúc người, từ các thương nhân phương Bắc vừa cập cảng tới người Thượng đến bàn chuyện mua bán, các nhà buôn trong vùng ghé qua chào hỏi... Hai cánh cửa luôn mở rộng cho những chuyến xe lại qua. Người trong mọi trang phục và sắc áo đi lại trước tiền viện nhà không ngớt.

Cho nên, khi ‘người đàn ông’ mặc trang phục Thượng cất đi nón và khăn che mặt, Hoắc Phương vẫn không ngạc nhiên nhìn thấy khuôn mặt phía sau.

“Dao Luật cô nương.” Vẫn ngồi, ngón tay chạm lên cằm, Hoắc Phương chỉ nheo mắt cất tiếng như chào. Nàng ta tới đây khi trời vẫn sáng, hẳn cũng đã nắm rõ hoạt động trong khoảng thời gian bận rộn nhất của Hoắc gia. Lẩn lút đến vào buổi tối càng thu hút ánh mắt kẻ theo dõi, đường đường gửi thiếp để đi bằng cửa chính quả là cách khôn khéo hơn – Nếu như nàng ta không dẫn vài cái đuôi bám theo.

Dao Luật gật đầu đáp lời Hoắc Phương, kéo lớp áo hơi rộng mà ngồi sang ghế đối diện. Nàng độn nhiều lớp dưới áo, thân hình trở nên to ngang như đàn ông. Làn da ngăm ngăm khiến phong sương không ghi dấu trên gương mặt nàng, chỉ thấy đôi chút mệt mỏi trong ánh mắt.

“Người liên lạc của Nam Hà vừa đến tìm chúng tôi.” Vừa ngồi xuống, không đợi Hoắc Phương lên tiếng hỏi, Dao Luật đã nói ngay. “Người liên lạc của dinh Bình Khang tới hỏi phu nhân của họ.”

“Thế sao?” Hoắc Phương nhướn mắt. Khi bắt Như Yên đi, bọn họ đã bắn tin tới cho dinh Bình Khang, Chưởng cơ Phò mã chồng nàng, nhưng đó là việc của Dao Luật. Dao Luật nhìn nhanh qua y, nhíu mày.

“Cô ta trốn mất rồi.” Nàng thận trọng nhấn từng tiếng, nhìn phản ứng của Hoắc Phương. Y thoáng ngạc nhiên, rồi có vẻ vỡ lẽ, rồi lại như suy tính.

Nàng đã tin phản ứng của y, nếu không sớm rõ y là kẻ diễn kịch đại tài.

“Sao các người để Như Yên trốn đi được? Mà nàng ta không về Bình Khang à?” Đúng như một người không hề biết chuyện, y hỏi. Dao Luật chỉ nhẹ lắc đầu.

“Cô ta có mấy người thuộc hạ bám theo, không cần phải lo. Vả lại, cô ta hẳn đã có dự định.” Nàng thở ra, cùng diễn với y một thể. “Cô ta không về Bình Khang, cũng không thông báo cho ai, chúng ta lại mắc phải tội làm hại con tin, đã không còn có thể trao đổi với Nam Hà lại bị họ khép tội ngược.”

“Vẫn chưa nói với Chưởng cơ Phò mã, chưa đến lúc.” Ngón tay nhịp nhẹ lên thành ghế, Dao Luật nghiêng người để nhìn thẳng vào Hoắc Phương. “Hoắc bang chủ quen nhiều, có thể giúp tôi để tâm dò xét?”

“Nếu tiểu yêu có ở quanh đây thì đáng phải canh chừng chứ.” Hoắc Phương cười khẽ. “Nhưng người của Chưởng cơ Phò mã tự dưng hỏi tới thì hẳn cũng bị đánh động rồi. Nàng ta một khi đã trốn ra, núp trong bóng tối lại chẳng bày trò giật dây cho người đánh nhau? Công việc ở Quy Ninh vẫn ổn chứ?”

“Không có gì lạ.” Dao Luật qua loa trả lời, hiểu tại sao Hoắc Phương lại nhắc đến Quy Ninh. Như Yên, trong thời gian ở trang trại Linh lão đầu, đã móc nối được với một số người nơi ấy. Họ Trần lẫn nhà chồng nàng là những thế lực không nhỏ tại địa phương, chưa kể đến những ‘người quen cũ’. Hoắc Phương có rất ít ảnh hưởng ở Quy Ninh, nơi ấy cũng quá phức tạp để nàng có thể thăm dò được. Với sự quen biết kia, nếu muốn lẩn trốn, Như Yên có thể tìm đến bất cứ ai trong bọn họ.

Huống hồ, Quy Ninh đang là địa phương rất quan trọng.

“Người của Linh lão vừa tới.” Hoắc Phương đột ngột chuyển câu chuyện, ra dấu về phía hòm tiền trên bàn. Vài đồng tiền rơi ra bàn, in chữ Thái Bình theo lối triện. “Họ bảo năm nay triều đình đúc tiền, giá cả giảm xuống một ít, chỉ lợi cho đám thu mua. Nhiều kẻ lại sợ về lâu về dài Nam Hà sẽ giống như Mạc Phủ và Thanh triều, cấm dùng tiền cũ thì số tiền này chẳng biết bán đổ bán tháo cho ai.”

“Nam Hà không có đủ đồng để làm việc đó.” Dao Luật cau mày lắc đầu. Hoắc Phương nhẹ cười.

“Chỉ là kẻ nào tự tiện tung tin đồn ra thôi. Nhưng nếu làm chủ được thông thương với lò đúc Nagasaki, hoàn toàn có thể. Cho nên nhiều người mới lo lắng ra mặt.” Y nhấn mạnh chữ ‘nhiều người’. Không như các thương buôn xoay vòng số tiền vốn liên tục, có những người cất giữ số tiền rất lớn như của để dành – ví dụ như các địa chủ. Mà nơi nào tập trung ruộng đất màu mỡ nhất Nam Hà khô cằn này - là Quy Ninh. Đồng tiền mới đúc ra trước chỉ dùng ở phía Bắc Hải Vân, bây giờ dần dà phổ biến đến phương Nam. Số phú gia địa chủ vốn có nguồn tài lực dồi dào trước đây vẫn có lệ găm giữ tiền đồng để nâng hạ giá thành tùy theo ý muốn thao túng thị trường, đợt tiền đồng mới của triều đình Nam Hà phát xuống đã phá vỡ đi một số toan tính của vài nhóm người.

Nếu để quyền lực phân phối tiền nằm trong tay triều đình, thị trường này cũng sẽ nằm hẳn dưới sự chi phối của Phú Xuân.

Một thứ quyền lực vô hình, mạnh hơn tất cả các đạo quân.

“Nhiều người bất mãn thì đúng hơn.” Dao Luật mỉm cười, hơi hạ sự phòng vệ của mình xuống để đưa ra nhận xét. Trước mắt là việc buôn bán trong mùa gió bấc này ảnh hưởng, về lâu về dài là các thế gia địa phương mất đi cả quyền lực với thị trường về tay triều đình Phú Xuân; kẻ bất mãn với những đồng tiền mới hẳn không chỉ có một, hai người. Dù Nam Hà có đủ khả năng thay thế hoàn toàn những đồng tiền cũ thành tiền riêng hay không, số tiền đúc tại Cựu dinh ngày càng nhiều hơn đã chiếm phần không nhỏ trong thị trường. Rồi sẽ đến lúc, nhất định sẽ đến lúc, chỉ cần một động thái trong lò đúc tiền của triều đình Phú Xuân sẽ ảnh hưởng toàn bộ vùng đất này. “Nôn nóng quá.”

Câu nhận xét sau này thì nàng không thật lòng nghĩ thế. Chúa Nam Hà còn rất trẻ, quá trẻ, và do đó những hành động của cậu ta vẫn thường được gắn với những từ như ‘nôn nóng’, ‘dại dột’, ‘liều lĩnh’, ‘ngông cuồng’, thậm chí là ‘ngang ngược’, ‘bá quyền’. Một cậu chúa trẻ làm ra những việc sai lầm do hoàn toàn không nắm được tình hình thực tế ngoài sách vở là chuyện không lạ. Nhất là khi cậu ta được bảo bọc và ve vuốt bởi những chiến thắng trên chiến trường, nền hòa bình lẫn quyền lực mà cha ông cậu ta đã giành được. Nhưng vẫn có một linh cảm nào đó trong nàng còn cảnh giác. Cậu bé mà nàng từng nhìn thấy trước đây không có vẻ giống một đứa trẻ nôn nóng ngông cuồng. Tuy vậy, nàng hiểu gì về cậu ta?

Chiến thắng ở Bình Khang không đủ để đem lại cho Nam Hà sự yên bình cần thiết, nhất là khi vị chúa trẻ không ngừng khuấy động mọi người lên với những thứ ‘mới mẻ’ cậu ta đặt ra.

Đã ba năm kể từ khi cậu ta lên ngôi, đồng tiền này cũng đã lưu hành được ba năm. Bây giờ lại có người nhắc nhở về nó, hẳn không phải là thời điểm trùng hợp.

“Bất cứ nhà nước nào cũng phải có tiền riêng.” Hoắc Phương nhún vai, dùng giọng trung hòa nhất mà nói. “Chẳng lẽ cứ không vua không chủ hỗn độn mãi được?”

Đây lại là câu mớm mồi của y. Do đó, Dao Luật không trả lời.

“Thứ gọi là triều đình, thực chất cũng chỉ là một nhóm người. Một nhóm người thì cũng chẳng phải thần thánh để cai quản thiên hạ, cũng biết đục khoét móc nối lẫn vơ vét cho bản thân. Đưa quyền lực của nhóm người này cho nhóm người khác, tất có tranh giành. Mà ôm quá nhiều về mình không quản lý được, thì Nam Hà cũng tự giết mình chứ chẳng cần ai làm hại.” Thay vào đó, nàng chỉ cười. Hoắc Phương nhíu mày, gẩy ngón tay dưới cằm.

“Dao Luật cô nương rành rẽ chuyện thương trường hơn vài người tôi biết.” Y mỉm cười, không khỏi cảm thấy mấy phần kỳ lạ. Dù qua lại Nam Hà luôn, Dao Luật vốn lớn lên trên đất Chân Lạp. Người trong núi thuần hậu chất phác, suy tính đến cả những ngõ ngách hậu quả chính trị là việc khó khăn.

“Nhiều người nói như vậy.” Một lần nữa, Dao Luật lại trở về vẻ phòng ngự, lơ đãng trả lời. Hoắc Phương chỉ gật đầu, không hỏi thêm.

“Ngoài việc của Như Yên, Dao Luật cô nương còn có chuyện gì cần đến tại hạ?” Liếc mắt nhìn qua bóng nắng bên cửa, y hỏi. Dao Luật im lặng rút trong tay nải ra một cuộn giấy, đưa cho y.

“Có chút việc cần nhờ đến Hoắc bang chủ, xin bang chủ định liệu.”

Khi Dao Luật đã rời khỏi phòng, cuộn giấy vẫn ở yên trên bàn, chưa được mở ra. Nếu bang chủ muốn thì làm, chúng tôi không gò ép, Dao Luật nói khi vẫn cầm cuộn giấy trong tay. Nàng ta ra vẻ như y hoàn toàn có sự lựa chọn – hoặc chỉ là tay sai không có quyền lựa chọn.

Cánh cửa đã đóng, gọi người đưa khách về phòng bên nghỉ trưa, Hoắc Phương gỡ niêm phong, đọc lướt qua cuộn giấy, đoạn thu nó vào trong tay, mở cửa sau mà bước ra phía hậu viện.

Vừa đến hành lang gian nhà trong, y đã ngửi được mùi thức ăn thơm nức mũi. Cánh cửa gian nhà bên hồ vừa mở, y đã thấy trên bàn giữa phòng là một con gà quay bóng mỡ. Đang xếp rau quanh đĩa gà, cô gái mặc áo xô trắng ngẩng đầu lên nhìn y, cười tươi như hoa.

“Chiêm Dao Luật không ở lại ăn trưa à?” Nàng ta hỏi, đưa đầu ngón tay trỏ dính mỡ vào miệng mút. Y khép cửa sau lưng, khoanh tay bước về phía bàn trà.

“Ta nghĩ ngươi sau này khó lòng rời khỏi đây được.” Vẻ mặt lạnh như tiền, y liếc mắt qua cô gái và con gà quay khổng lồ của nàng ta. “Hết ăn rồi ngủ, ngươi sẽ đi không lọt cửa nữa.”

“Kẻ ốm yếu hom hem, kén cá chọn canh như ngươi thì đừng có ganh tị với ta.” Không thèm để tâm đến lời y, cô gái lăm lăm con dao dài trong tay cắt gà ra từng miếng. “Có ăn chung với ta không, không phải thịt vịt đâu mà sợ.”

Ta không kiêng thịt vịt, y định nói rồi chợt nghĩ ra. Im một lúc, thấy Như Yên chỉ bận tâm đến con gà trên đĩa, y đành đằng hắng.

“Ngươi không cần biết Chiêm Dao Luật muốn làm gì sao?” Nếu không phải việc cần kíp và y không có thời gian rảnh để cù cưa đến hết ngày, y đã bỏ mặc tiểu yêu này với con gà quay. Nhón cái đùi gà mà gặm, Như Yên nhún nhún vai.

“Ta mới đến đây mấy ngày, chưa có ai phát hiện kề kiếm vào cổ đâu mà sợ.” May mà nàng ta chỉ ăn và ngủ thế này có mấy ngày, nếu không sẽ đi không lọt cửa, y nghĩ thầm. Có vẻ nàng đã học được cả cách ăn uống của người phương Nam, cứ dùng tay mà bốc, chẳng còn chút tiểu thư lễ giáo nào.

“Ai muốn giết ngươi?” Y đảo mắt. “Người ta chỉ muốn đốt Thương Trúc trang của ngươi.”

Câu nói này thành công khiến Như Yên ngoảnh đầu lại. Rút trong tay áo ra cuộn giấy, Hoắc Phương ném nó cho nàng.

“Ngươi làm gì chọc giận người ta đến mức này?” Chờ Như Yên đọc xong, Hoắc Phương nhướn mày. Như Yên không vội lên tiếng, cau có quẹt mấy ngón tay đầy mỡ lên mặt giấy, ném nó lại phía sau. Hoắc Phương chống tay nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch. “Hình như ngươi đang làm mọi thứ bung bét hết cả.”

“Lắm lời.” Như Yên làu bàu. Nhịp tay lên môi, nàng quay về phía y. “Ngươi có định đi đốt nhà ta thật không đấy?”

“Chuyện đó ta không biết.” Hoắc Phương thở ra. Trong một khoảnh khắc, nàng muốn thò tay sang bẻ cổ y. “Ta đang ‘hợp tác’ với bọn họ, mà Thương Trúc trang rõ ràng là cái gai trong mắt, tuy nhiên lại chả có thực quyền gì, chỉ là mấy gian nhà trống. Trong thời điểm này, ngươi lại sổng ra, chúng chẳng tin ta. Muốn thu được lòng tin thì phải chứng tỏ, đúng không? Một gia trang lớn như thế thì giấu đi đâu được?”

“Cho nên ta mới cần hỏi ý ngươi.” Khoanh tay, y nghiêm túc gật đầu. Như Yên cắn môi, không lên tiếng.

Ngươi làm gì chọc giận kẻ khác, y hỏi, đương nhiên có lý do. Đốt Thương Trúc trang chẳng có ảnh hưởng gì đến ai, ngay cả nhóm người của nàng – khi trang viện đã hầu như bỏ trống trong những ngày này. Muốn thử Hoắc Phương đương nhiên có nhiều cách – và phải lường trước cả việc nàng sẵn sàng hy sinh trang viện kia. Kẻ ra lệnh nhắm vào Thương Trúc trang, một nơi không có nhiều ý nghĩa thực tế nào, thậm chí chẳng để làm gì, chẳng qua chỉ là đang nhắm vào nàng.

“Hay là…” Một lúc sau, Hoắc Phương lên tiếng. Như Yên ném cái xương gà vào đĩa, ngắt lời y.

“Đặt ngươi ở địa vị chúng, hẳn nhiên hiểu rõ ‘Hoắc bang chủ’ sẽ không làm.” Nàng liếc mắt qua y, cười nhạt. “Người như ngươi chẳng lẽ chịu bỏ ‘cái hang’ to tướng là chúa công Nam Hà sao? Ngươi cũng hiểu Thương Trúc trang là gì. Nếu nó bị đốt, người tới đây điều tra sẽ chẳng kém cạnh Chiêm dinh bị đốt là bao, ngươi có dại để chui đầu vào rọ không? Ngược lại, nếu ngươi lăm lăm đi đốt hay làm phương hại đến Thương Trúc trang, thì rõ ràng ngươi đã được bảo lãnh để làm việc đó, còn lâu chúng mới tin ngươi.”

“Chúng đặt ra điều kiện chỉ để xem phản ứng của ngươi đấy thôi. Chiêm Dao Luật về luôn rồi à?” Lại xắn tay áo bẻ thêm cái cánh gà, Như Yên ngồi xuống ghế mà nhịp chân ra điều ngẫm nghĩ. “Ả không muốn ngươi chèo kéo đàm đạo thương lượng gì, thì hẳn chỉ là điều kiện đặt ra làm cớ, miễn sao ngươi không thể thực hiện. Có thể đám người ở Quy Ninh lại có tịch rục rịch, phao tin ngươi nửa đường quay lưng lúc này không chừng cũng có cái lợi.”

“Ai lợi?” Hoắc Phương mềm mại mỉm cười khi Như Yên cúi đầu cắn xé cái cánh gà.

Xáo động ở Quy Ninh rốt cuộc cũng chỉ là cái cớ, dù rằng chẳng phải không có nguyên do. Cuộc chiến của Linh lão và Ngụy lão tranh chấp vùng Nước Mặn đã kéo dài chẳng kém mâu thuẫn của Thanh Hải bang và Hồng Thiên hội năm nào. Trong cuộc chiến này, vũ lực chỉ là phương thức cuối cùng để chính thức tiêu diệt đối thủ, việc chính yếu là kết bè lập nhóm mà khuếch trương thế lực. Đến khi có thể nắm được sự ủng hộ tương đối, mới là lúc ra tay.

Mà đồng tiền mới từ Phú Xuân lại chẳng phải là cái cớ tốt biết bao? Y chỉ đang tự hỏi, cái lưỡi câu này móc mồi nhử gì?

“Bọn thương lái mối manh chuyên ép giá người như ngươi lại chẳng bị ghét hắt nước đổ đi?” Như Yên cười. Nàng đột ngột chuyển hướng câu chuyện. “Không cần đám thuộc hạ bị thịt của ngươi, ta đã biết Chiêm Dao Luật lần mò tới đây làm gì. Để tiếp tục công việc cũ của Oc-nha That.

“Ngươi còn nhớ chuyện lão già ấy ép chết ta lúc trước?” Rút khăn lau tay, Như Yên gật đầu, lại bàn bên mà lôi trong hộc ra một tập giấy mỏng đã ngả sắc vàng. “Chuyện theo dõi cái làng bên sông Túy Loan, thuộc hạ Thương Trúc trang vẫn để tâm đến.”

“Cái làng ấy nhìn bên ngoài chỉ là làng làm đồ gốm bình thường thôi. Nhưng có lúc thuộc hạ của ta lại thấy có người múa Mai Hoa quyền trên đống đồ gốm đang hong trong sân.” Cười khẽ, Như Yên đưa cho y xấp giấy, xua tay. “Kể cũng khó mà xác minh lý lịch đám dân tứ xứ đó, nhưng theo dõi lâu ngày thì có kẻ cũng lòi đuôi cáo. Toàn là người quen của ngươi.”

“Chúng quan hệ với Chiêm Thành?” Nhìn lướt qua xấp giấy, đôi mày cau lại, Hoắc Phương hạ giọng hỏi. Như Yên nhún vai, lấy cọng rau khẩy con gà trong đĩa.

“Không chỉ Chiêm Thành, có lẽ thế.” Nàng nhàn nhạt trả lời, ngẫm nghĩ rồi nói thêm. “Mỗi kẻ đều có mục đích của mình, rồi chia phe ra mà đánh nhau, vậy thôi.

“Mà ngươi bị Chiêm Dao Luật đá sang bên lề cũng có lý do đấy nhỉ?” Tặc lưỡi, nàng nói với bóng nắng bên cửa sổ. Nghe tiếng giấy loạt soạt như Hoắc Phương đang lần giở xấp giấy mà chăm chú đọc. Khi y đã buông xấp giấy xuống, Như Yên mới quay đầu lại mỉm cười. “Tuy vậy, ả ta đặt điều kiện thế này là vẫn cho ngươi đường lui, hay cho mình đường lui. Ngươi đằng nào cũng là Hoắc bang chủ, thuyền bè Đường nhân qua đây còn phải ghé vào chào ngươi một tiếng. Đám người kia không ưa ngươi, nhưng chúng thì có thực quyền gì? Nếu có việc cần kíp, ả ta vẫn cho ngươi ‘cơ hội thanh minh cái khó’, quay lại làm đồng minh.”

“Ngươi bảo ta cứ việc bám theo Chiêm Dao Luật?” Đoán ra ý Như Yên, Hoắc Phương nhẹ cười, chống cằm lên tay nhìn lại nàng. “Bằng cách nào?”

“Đốt Thương Trúc trang đi.” Như Yên bình thản trả lời. Bất chấp vẻ mặt Hoắc Phương, nàng nhịp tay tính toán. “Mùa này gió lớn, lửa dễ bốc lan nhanh. Nhưng mưa lớn có khi lại dập được lửa. Nếu ta có thể kềm hãm lửa trong một khoảng nhất định không cho cháy to, đợi cho mưa xuống thì có thể không phải cháy hết. Những gia viện nối với nhau bằng đường trúc, có lẽ chỉ cần hạ bớt trúc để trống một khoảng là có thể cô lập được đám cháy?”

“Ngươi…” Hoắc Phương hé môi, nhưng không thốt thêm được lời nào. Ngẩn người hồi lâu, y mím môi. “Nếu ta không đồng ý?”

“Đốt Thương Trúc trang thì cũng phải tự tay ta đốt, can gì đến ngươi?” Như Yên vẫn lạnh lùng đáp. “Nếu có ai phát hiện, ta chịu trách nhiệm.”

“Ngươi không nghĩ đến rằng Chiêm Dao Luật dụ ta làm việc này là muốn hại ta?” Bám lấy câu nói của Như Yên, Hoắc Phương lắc đầu. “Khi lính tráng của phủ ập đến, phát hiện trong nhà ta có cả thư tạo phản lẫn chứng cứ âm mưu đốt nhà, hất cẳng ta chẳng dễ hơn là phải lao tâm khổ tứ tìm cách gạt ta sang bên?”

“Đã bảo ta chịu trách nhiệm.” Như Yên nói. Bên kia, khuôn mặt Hoắc Phương hiện rõ một thái độ ‘Tin ngươi thì đến xác cũng chẳng còn’. Nàng liền cáu kỉnh tiếp. “Ngươi không cần phải động tay tới, thư từ chứng cứ gì hủy cả đi, phủi tay cho sạch. Nếu Chiêm Dao Luật có hỏi đến thì chỉ cần gật đầu tâng công là được.”

“Ngươi không phải bị người ta chọc điên nên muốn đốt cả Thương Trúc trang?” Không còn cách nào, Hoắc Phương thở dài. Như Yên liếc mắt qua y, rồi quay lại hành hạ con gà trong đĩa.

“Kẻ nào ra cái lệnh quái gở này, ta sẽ bắt chúng trả đủ!” Nàng lầm bầm như chỉ nói cho mình nghe, vặt gãy đôi cái cánh còn lại của con gà quay. “Việc lần này không thể thất bại, không thể để lỡ một sơ hở nào, một bước cũng không. Nếu không, ngay cả chúng ta cũng chẳng còn ngồi đây mà bàn chuyện đốt hay không được đâu.”

Hoắc Phương vẫn còn toan nói, nhưng nhìn thấy ánh mắt Như Yên liền im lặng.

Mắt nàng càng ngày càng tối, càng ngày càng ẩn chứa một thứ ánh sáng dị kỳ. Từ bao giờ nàng có ánh mắt này? Với ánh mắt này, việc đốt một ngôi nhà thiết thân có khi cũng chẳng phải là quan trọng.

Dù cả thế gian này có bốc thành lửa cháy, cũng chẳng quan trọng.

Nàng không thấy thế gian, cũng không thấy lửa, khi mắt nàng tràn ngập bóng tối nằm dưới bầu trời.




Leave a Reply

(required)

(required)

:) :blush: :D :( :(( ;)) :banh: ;) ::) =)) :)) b-) :meo1: :meo2: :meo3: :meo4: :meo5: :meo6: :meo7: :meo8: :meo9: :meo10: :meo11: more »

Bộ gõ tiếng Việt đã được bật. Bạn có thể gõ tiếng Việt không cần phần mềm trong máy.
RSS feed for comments on this post.


Copyright © Trường An. All rights reserved.