Khi Dao Luật vừa bước vào cổng làng, nàng đã nghe thấy tiếng cười. Tiếng cười vọng đến từ ngọn đồi bên kia bản, nơi vốn dành để tổ chức các buổi lễ hội. Hiện tại thì không có buổi lễ nào được tổ chức, nhưng có tiếng đàn T’rưng đang được gõ rất to theo một thứ âm điệu tán loạn. Mấy con diều cốt tre thân vải đang được thả, nghe tiếng sáo trúc vi vu. Một bầy trẻ con đang nối đuôi nhau chạy vòng quanh các gốc cây. Thấp thoáng bóng vài cô gái bản với màu váy sặc sỡ tựa một đàn bướm giữa các lùm cây, dường như đang hát múa trong tiếng sáo dặt dìu.
“Tốt nhất là cứ nên nhốt cô ta lại.” Nàng nói khi vừa chạm mặt Ngô Lãng, thậm chí không cần hỏi y về nguyên nhân sự ồn ào trên đồi. Tiếng sáo đang thổi một bản nhạc phương Bắc, dù có được phụ họa theo bởi tiếng hát lạ tai thì vẫn chẳng thể lẫn đi đâu.
Y chỉ chăm chú lau chùi lưỡi đao sáng bóng như nước, không trả lời. Hai người đang ở trong ngôi nhà giữa bản, xung quanh hoàn toàn vắng vẻ. Thanh niên trai tráng trong bản đã lên rừng từ sớm để săn bắn, kiếm củi chuẩn bị cho người đang trú tại đây bước vào cuộc hành trình dài. Những cô gái cùng bọn trẻ con đem gạo và khung cửi lên đồi vừa xay giã, dệt đan vừa cười đùa. Được ‘thả’ ra khỏi nhà, Như Yên đã nhảy như sáo theo họ, thả diều hái trái bày trò chơi. Dù không hiểu ngôn ngữ của nhau, đám trẻ cũng chẳng khó khăn để tham gia những trò chơi ồn ào của nàng.
Trước đây y đã không nói với Dao Luật về sự vui vẻ bất thường của Như Yên, và giờ đây nàng đang nhìn y với ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Dù có ở trong nhà thì cũng bày đủ trò ồn ào.” Bất đắc dĩ, y mở miệng. Rất nhanh, y đã hiểu những món trang sức của Như Yên đến từ đâu. Bị giam trong nhà, nàng làm ra những món đồ nho nhỏ, và bán chúng với giá cắt cổ mà người mua chẳng ai khác ngoài những kẻ bị nụ cười của nàng dụ dỗ. Người vùng núi vốn đơn thuần, thích những thứ lạ lẫm mà không cò kè so đo giá trị món hàng, có thể chỉ vì yêu thích mà trao đổi. Gian nhà của nàng, vào những ngày không mưa, y hệt một quán trà nhỏ. Thuốc, thịt, rượu cũng từ đó mà ra.
Những trò chơi ồn ào này còn tốt hơn là rượu và thuốc, đối với nàng.
Bên kia lò lửa vốn được đốt suốt đêm ngày, Dao Luật chỉ nhìn y, đôi mắt to đen không rõ đang biểu thị ý nghĩ gì. Nàng vốn định đến thăm dò tình trạng của Như Yên, luôn tiện bàn việc với y. Nhưng như y đã từng nói trước đây, thái độ của Như Yên hiện tại hoàn toàn đáng ngờ. Nhìn y, nàng cũng không rõ y có thể biết được gì nhiều hơn những gì đã nói.
“Nếu không bắt ép cô ta nói được…” Ngẫm nghĩ một lúc, Dao Luật chầm chậm nói. Với tính khí của Như Yên, hầu như chẳng có phương pháp đe dọa nàng tiết lộ những gì mình nghĩ. “Nếu vậy, thì dùng tình cảm thử xem.”
“Tình cảm gì?” Y liếc mắt qua Dao Luật, hỏi mà không buồn nhướng mày. Sau những gì đã xảy ra, nàng nghĩ loại tình cảm gì có thể còn giữa bọn y?
“Thật ra chuyện tình cảm đâu thể tính toán quá. Chuyện của hai người, có cả ngoài dự liệu lẫn bất đắc dĩ, xét ra thì cũng chẳng thể đổ hết lỗi cho ai.” Dao Luật khoanh tay, dùng chất giọng thuyết khách của nàng mà rủ rỉ, bất chấp y đã lại ngoảnh đi. “Ngày trước, tôi hầu hạ công nữ Nam Hà, người An Nam bên cạnh cũng nhiều, họ kể rất nhiều chuyện về người phương Bắc. Chẳng phải những chuyện tình kinh tâm động phách lẫn những mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành của người phương Bắc hầu hết đều không toàn bích sao?
“Tây Thi, Điêu Thuyền, Ngọc Hoàn, Văn Quân đều chẳng phải nữ nhân toàn bích; những kỹ nữ như Trần Viên Viên càng chẳng thanh cao trong sạch. Có thể họ còn chẳng tốt đẹp gì cho cam. Nhưng người vì họ mà đánh đổi có khi cả sinh mệnh lẫn đất nước đều là bậc vua chúa hào kiệt nhân sĩ trong thiên hạ. Mà những người có tất cả mọi thứ như vậy lại chỉ yêu thích phụ nữ như thế, chẳng phải là lạ sao? Lại chẳng phải vì họ đã có tất cả, cả trinh tiết hay thân xác đều có thể mua được, rồi những thứ ấy chẳng còn quan trọng. Chẳng có ý nghĩa gì hết, cái tiêu chuẩn được đặt ra y như người ta đánh giá một món hàng còn mới hay cũ. Đến lúc ấy, thứ mà họ quan tâm chỉ là những gì người kia đem đến cho mình, cái cảm giác hiện tại đối với chính con người ấy chứ chẳng phải vì tiêu chuẩn hay mục đích nào, đó lại chẳng phải là mối quan hệ chân thực thuần khiết nhất mà người ta có được? Người ở bên người chẳng qua cũng chỉ vì thế thôi – vì những gì mà bản thân muốn có. Đem những định kiến lẫn tập tục bên ngoài để tự mình ngăn mình, tự làm khổ bản thân, chỉ là kẻ khờ khạo tin cái gì cũng là thật cả.” Ngừng một lát như để đánh giá thái độ của y, Dao Luật nhún vai nói tiếp. “Mà cô ta cũng vậy, tự cao tự đại, chẳng qua vì không thế ra thì không sống được. Cô ta chỉ yêu được kẻ nào coi trọng cô ta như thế mà thôi.”
“Coi trọng?” Đã ra vẻ như không nghe những câu nói trước của Dao Luật, lần này y lơ đãng vừa lau đao vừa hỏi. Dao Luật đan những ngón tay đặt trên gối, gật đầu.
“Cô ta lớn lên như thế, vốn chẳng có gì ngoài bản thân, ngoài tự mình coi trọng mình thì chẳng có cách nào khác mà tồn tại, đâm ra kiểu duy ngã độc tôn làm vậy. Cho nên cô ta bị thu hút bởi những người không để ý đến mình, mà lại chỉ cho mình yêu được kẻ coi trọng cô ta.” Hai điều kiện trái ngược ấy chỉ có một người làm được, nàng nhủ thầm nhưng không nói ra.
Y liếc nhìn nàng, chợt thoáng cười.
“Dao Luật cô nương quả là… rất để tâm.” Y biết hắn không phải là kẻ đem chuyện riêng của mình kể lể với người ngoài, mà Dao Luật lại đang biết quá rõ về mối quan hệ của bọn y. Như thể nàng ta đã theo dõi bọn y – hoặc riêng Như Yên – không phải chỉ mới một hai ngày.
“Việc bình thường mà.” Nhận ra ý phòng vệ của y, nụ cười của Dao Luật vẫn vô cùng mềm mại. Y và nàng đã quen biết nhau từ khi đụng độ ở Kẻ Mọi, đương nhiên hiểu rõ nàng đã theo dõi bọn họ trước đó. Bây giờ y đang nhìn nàng, sự tò mò ánh lên trong mắt.
“Trước kia, cô là người của ai?” Y thận trọng hỏi. Nghe lời nàng nói khi ấy, có vẻ nàng làm việc cho Đại vương Chân Lạp, nhưng thời gian đó, công nữ Ngọc Vạn của Nam Hà mới là chủ nhân của nàng.
“Mấy chục năm trước, cha mẹ tôi chạy sang Chân Lạp, đến sống ở gần Phnom Penh. Rồi Nam Hà đánh Chân Lạp, mẹ đưa tôi chạy đến Oudong trong khi cha tôi bị sung vào quân đội. Mẹ tôi mất trong hoàng cung Oudong, cha tôi mất tích không tìm được xác. Khi ấy, Đại vương trở về, cứu sống tôi.” Dao Luật giản dị nói, đôi mắt nàng hoàn toàn an tĩnh. “Trong tình thế phải phân chia đất nước, Đại vương liền phái tôi đến hầu hạ công nữ Nam Hà trong cung của Nhị vương. Không ai nghi ngờ một đứa trẻ như tôi.
“Hoặc là có, bà ấy biết. Nhưng bà ấy còn tính toán gì đó nên cứ giữ tôi lại.” Dao Luật mơ hồ cười, nhẹ nhún vai. “Thật ra với Nam Hà, khi nắm được Nhị vương trong tay, vai trò của bà ấy thế là xong rồi. Bà ấy lui vào chùa ở, tôi cũng phải đi theo. Đến khi tôi cùng các người hầu cùng lứa trưởng thành, bà ấy cho chúng tôi tự do. Cũng vì có danh nghĩa của bà ấy, tôi có thể đi lại bất cứ nơi nào ở Nam Hà. Rồi… quen biết với Tư Tư ở Tây Phong lầu.
“Lúc đó, tôi còn không biết anh là chủ nhân của Tư Tư, cũng chẳng biết Thương Trúc trang là gì.” Dao Luật cười khẽ. “Tư Tư bị đưa về Thương Trúc trang, tôi tò mò lần theo. Rồi từ đó quen được Oc-nha That và… nhiều người nữa. Ở Kẻ Mọi, tôi vốn chỉ định lợi dụng tình thế dọa cô ta một mẻ, ai ngờ cuối cùng tình hình xáo trộn nháo nhào.”
À, y thốt khẽ trong ngực. Vậy ra, Dao Luật có mặt ở Thương Trúc trang hầu như cùng lúc với hắn, ngay từ ngày Tư Tư bị Như Yên lôi về trang viện. Sự chú tâm đặc biệt đột ngột của Oc-nha That với Như Yên và những việc xảy ra trong thời gian ấy, chợt sáng rõ nguyên do.
Cũng có thể đều là do nàng ta, ánh mắt y lướt qua chấm chu sa trên trán Dao Luật, nơi mà Như Yên đã đâm mũi dao vào chẳng chút thương tình. Có thể, nàng đã mượn việc để trả thù tiểu yêu tinh tai quái kia, cũng khó mà rõ.
Chỉ là, ngay sau ngày ấy, Như Yên đột nhiên trở thành mục tiêu bị truy sát của nhiều phe phái, buộc nàng phải tạm thời biến mất. Để rồi, có thể Như Yên đã phản công lầm người khi đến tận Quy Ninh. Việc như xoáy nước cứ thế dần dà lan rộng.
Cô gái này, thật ra nàng ta còn biết được bao nhiêu?
“Nam Hà đã vào Panduranga chưa?” Nhưng rồi y đổi hướng câu chuyện, không muốn hỏi sâu thêm. Những việc khác, y vẫn còn Tư Tư để tìm hiểu.
“Thống binh Nam Hà đã cắt người đến canh ngoài Panduranga, nhưng chưa vội tiến vào thành, e ngại có phục kích hay sự biến.” Dao Luật lại nhẹ cười. “Sắp có toán quân đuổi theo đến đây. Chúng phải thấy tận mắt tình hình người đã rút đi cả thì mới tin tưởng được.”
“Cũng có thể, là ‘Nhổ cỏ tận gốc’.” Dao Luật rùng vai nói thêm. Đã nắm trong tay thân thuộc của nhà vua Bà Tranh, có thể kẻ địch vẫn còn muốn trừ khử tất cả các quý tộc cao cấp của Chiêm Thành, đề phòng họ xách động biến loạn.
Bản làng này nằm rất sâu trong núi cao, hầu như người bên ngoài không thể tìm vào. Nhưng còn gần vạn người đang hướng về phương Nam cần phải được bảo vệ. Những trạm canh phòng phía sau họ đã được lập, tuy vậy cũng không thể quá đánh động toán quân đuổi theo. Nếu nghi ngờ Chiêm Thành tập trung quân lực trong núi, Nam Hà sẽ chẳng ngại ngần mà đưa toán quân đang ở Kauthara đến truy diệt.
“Tôi đã dặn mọi người ở yên trong bản làng, hạn chế di chuyển. Nếu quân Nam Hà có đến thì ứng phó sao cho ổn, hẳn chúng cũng không đụng chạm đến thường dân chạy loạn làm gì.” Dao Luật gật đầu, miết ngón tay lên vòng vàng đeo trên cổ tay kia. “Ta tốt nhất nên chờ người từ phương Nam đến đón. Họ ra mặt tiện hơn.”
Nếu cần đụng độ với toán quân đặc phái của Nam Hà để đưa nhóm người này đi, quân đội của Chân Lạp hay Đại Thành ra mặt sẽ tiện hơn. Thấy có quân đội láng giềng trợ lực, Nam Hà sẽ tin chắc rằng nhóm người này đã quyết định di cư hẳn, sẽ có ít rối loạn xảy ra hơn.
“Chim đưa tin của Đại vương đã tới, bảo họ trong ít ngày nữa sẽ đến.” Dao Luật lấy trong túi đeo ra một tờ giấy nhỏ, nhưng hiểu rằng y không thể đọc được chữ ghi trên đó mà không đưa nó cho y. Nàng lại lấy ra một tờ giấy khác lớn hơn, hơi nhíu mày nhìn nó. “Người liên lạc khẩn của Đại Thành cũng tìm tới, bảo họ muốn đón ta về.”
“Ai ở Đại Thành?” Y nhướn mày. Thái độ của Dao Luật như thể nàng đang còn phân vân điều gì.
“Hoàng thái tử của Đại Thành – Dù sao anh ta cũng đang có quyền thay mặt nhà vua làm một số công chuyện.” Nàng nói như giải thích cho y cơ cấu quyền lực đặc biệt của đất nước phương Nam. “Đến Đại Thành cũng rất tốt, tôi chỉ đang nghĩ, nên chia người đi hay để cho họ tự chọn?”
Nếu được chọn, hẳn phần đông sẽ chọn Đại Thành giàu có đông đúc hơn là đất Chân Lạp đầy biến loạn. Nhưng trong dự tính của họ, liên hệ với Chân Lạp quan trọng hơn. Đại Thành có thể cung cấp vũ khí, nhưng đất Chân Lạp gần sát Panduranga vẫn có vị trí chiến lược. Họ cần sự ủng hộ không chỉ của nhà vua mà còn là cả triều đình Chân Lạp, các quý tộc của đất nước ấy.
“Cứ để người đến đây rồi tính.” Y nói sau một lúc trầm ngâm. Việc cần làm trước mắt là cắt đuôi toán quân đuổi theo của Nam Hà. Sau đó, tùy theo tình hình và sự lựa chọn của mọi người để tính toán. Kể cả ‘cái giá’ mà Chân Lạp cùng Đại Thành sẽ trả để có được họ.
“À…” Dao Luật nói, nhưng lời nàng chợt bị cắt ngang bởi thanh âm từ cửa ngoài vọng vào. Một đám trẻ vừa chạy ào vào cổng làng, thấy người lạ trong nhà liền đu cửa lên nghiêng ngó. Nàng quay người định cười với chúng, lại chợt nhận ra bóng người phía sau, nụ cười nở được nửa chừng liền biến mất.
Cô gái váy đỏ huyết dụ cũng dừng chân ngoài nhà, chớp mắt nhìn lại. Có thể vì ánh nắng, Dao Luật đã thầm nghĩ nàng ta không nhận ra nàng. Nhưng sau mấy cái chớp mắt, Như Yên cười khẩy, quay lưng đi.
Nụ cười của nàng ta, dường như không dành cho Dao Luật.
“Tôi về xem công chuyện thì hơn.” Quay về phía y, Dao Luật chỉ cười, nghiêng mình trước khi đứng lên. “Chỉ sợ ở đây lâu thêm, cả nhà cũng bị đốt mất.”
“Canh phòng cẩn thận.” Y chỉ dặn theo nàng.
Khi Dao Luật bước xuống thang, quả nhiên đã thấy một con rắn lục được thả dưới sàn ngóc đầu lên, thè ra cái lưỡi đỏ lòm. Nàng còn bắt thêm được một đàn sâu thả mình xuống từ cành cây là đà vắt ngang cổng tre, suýt bước hụt chân vào một bãi phân voi to sụ dưới đám cỏ khi còn mải ngẩng đầu nhìn. Bước thêm vài bước, nàng nhận ra quả gai đã dính đầy váy, hẳn được tung từ đám trẻ vừa chạy vụt qua.
Dao Luật quyết định đứng chờ. Một lúc sau, nàng thấy Như Yên từ trên đồi bước xuống, trên tay cầm theo một chùm cỏ lau. Nàng ta liếc mắt qua Dao Luật, rồi ra vẻ như định quay vào trong bản.
“Này!” Dao Luật lên tiếng gọi, hơi phân vân cách gọi cô gái kia. Gọi tên thì quá thân thiện, gọi ‘cô nương’ thì lại quá trịnh trọng. Nàng vẫn còn nhớ lần cuối cùng họ chạm mặt nhau. Như Yên liếc mắt nhìn lại, Dao Luật liền khoanh tay cười. “Ta là Chiêm Dao Luật.”
“Đại danh như sấm nổ bên tai.” Chút ngạc nhiên thoáng qua ánh mắt, rồi Như Yên cũng chỉ cười. Nàng ngạc nhiên vì đã từng gặp người mang cái tên ấy chứ không phải vì bản thân cái tên. Dĩ nhiên thôi, nàng lại nhủ thầm. Y hẳn phải thông đồng với một kẻ không hề tầm thường. Kẻ truy đuổi nàng ở Ngãi Lãnh càng không có vị trí tầm thường, sau này thì nàng nhận ra.
“Ta không định tính toán với cô.” Tự cho rằng mình hiểu ý nghĩa trong ánh mắt Như Yên – nàng ta đang có ánh nhìn y hệt Ngô Lãng vừa rồi khi nghe nàng kể chuyện, Dao Luật hạ giọng, vẫn đứng cách vài bước chân mà nói sang. “Vừa rồi ta định nói với A Ban một chuyện, nhưng nghĩ rằng nói cho cô thì tốt hơn.
“Đại Thành sắp cử người đến đây. Ta nghe nói, đó là một người quen cũ của Po Chongchan.” Ngừng một thoáng để đánh giá phản ứng của người trước mặt, Dao Luật mím môi. “Ta cho rằng cô biết trước thì tốt hơn.”
Nàng đã định nói với Ngô Lãng, nhưng lại bị ngắt ngang, để rồi nhớ ra sự có mặt của cô gái này ở đây. Nàng có thể chỉ báo cho Ngô Lãng, để y bí mật đem nàng ta chuyển đi nơi khác. Nhưng nàng lại nghĩ rằng báo trước cho người đứng giữa bọn họ vẫn là tốt nhất.
Như Yên chậm chạp chớp mắt. Phản ứng của nàng chậm hơn hẳn liệu định của Dao Luật. Nàng nhíu mày nhìn Dao Luật, như thể hoàn toàn không hiểu ý câu nói.
“Ai cơ?” Như Yên ngơ ngác hỏi lại. Đến lượt Dao Luật thoáng ngạc nhiên, nhưng nàng lại cười hắt ra.
“Ta và công tử rất thân nhau ở Chân Lạp.” Cô gái này quen tránh bị nắm thóp đến thành bản năng, không đời nào tự nhận ý mập mờ của người khác. Nếu muốn tỏ ý chân thành, nàng nên nghiêm túc. Gật đầu, Dao Luật nói thêm. “Ở hoàng cung Chân Lạp.”
“Lần này có vẻ Thái tử Đại Thành nhờ người quen của Po Chongchan đến đón người, cũng không nhất thiết phải đến đây. Nhưng ta muốn hỏi ý cô thế nào?” Dao Luật nói, lại thấy Như Yên nhíu mày như thể không hiểu.
“Sao phải hỏi ý ta?” Nàng hỏi lại, chợt đưa mắt về phía người đã bước xuống thang nhà trong bản. Nhìn theo ánh mắt Như Yên, Dao Luật hiểu rằng không tiện nói thêm, đành quay người bỏ đi.
Khi y ra đến nơi Như Yên đang đứng, Dao Luật đã lên ngựa đi vào rừng. Vẫn đứng dưới chân đồi, Như Yên cúi đầu ra vẻ đang vặt mấy bông cỏ lau cầm trên tay, khiến những cụm bông bay tứ tán trắng xóa đám cỏ dưới chân, bám cả trên váy áo nàng.
“Chuyện gì thế?” Y thận trọng lên tiếng hỏi. Y vốn không nghĩ Như Yên dám chặn đường Dao Luật gây sự trong hoàn cảnh này, và Dao Luật lại nói điều gì khiến Như Yên tức giận. Nàng rõ ràng đang giận dữ - và ‘nạn nhân’ là đám cỏ đang bị xé tơi bời.
Nghe tiếng hỏi, Như Yên vẫn không ngẩng đầu lên. Vò nốt đám bông cỏ giữa mấy ngón tay, nàng chợt cười nhạt.
“Cô ta nói, cô ta là Chiêm Dao Luật. Chiêm Dao Luật của Chân Lạp.” Nàng ngẫm nghĩ cười. Càng nghĩ, nụ cười của nàng càng xán lạn. Khiến mấy sợi tóc sau gáy y cũng phải lạnh đi. Nàng nhấn từng chữ cái tên của cô gái nọ, đưa mắt nhìn lại hướng nàng ta vừa rời đi rồi ngước mắt nhìn y. “Có phải cô ta đã từng đến Rạch Năn? Trước khi sứ giả Nam Hà tới?”
“Ha.” Nàng bật cười khi y nhẹ gật đầu. Nàng chỉ cười, lắc đầu mà đi qua y. Vừa được mấy bước, y giữ tay nàng lại.
“Có chuyện gì?” Y lặp lại câu hỏi. Một dự cảm đen tối như cơn bão chợt cuộn trong lòng y. Như Yên xác định nó bằng ánh mắt nửa thương hại nửa chế nhạo ngập tràn tăm tối, hoàn toàn không ăn nhập với nụ cười mà nàng đang mang.
“Ngươi còn không hiểu?” Không dứt tay khỏi cái nắm của y, Như Yên hạ giọng, nghe lời nói của nàng như lẫn giữa tiếng lá rừng rì rào. “Lúc ấy, tại sao quân của Mai Vạn Long quyết diệt bọn ngươi cho bằng được, dù các ngươi đã tình nguyện đầu hàng?
“Bởi vì các ngươi một dạ hai lòng, chân đạp hai thuyền, đằng nào cũng muốn. Chiêm Dao Luật đến doanh trại, các người đã nói gì với cô ta? ‘Quyết không phụ Đại vương Chân Lạp’, có phải? Rồi lời nói đó, do ai truyền ra ngoài?” Nàng khúc khích cười trong cổ, tiếng cười hóa thành khàn khàn khi y nghe từng lời của nàng như tiếng roi quất. “Đại vương Chân Lạp thật cao tay.”
Hơn mười lăm năm trước, hai toán quân Long Môn đến trú đóng tại Trấn Biên và Mỹ Tho – ngoài ý muốn của Đại vương Chân Lạp.
Năm năm trước, Phấn Dũng tướng quân Hoàng Tiến chiếm giữ Mỹ Tho, Đại vương Chân Lạp phải chăng xích sắt cố thủ các cửa sông.
Dao Luật đến Rạch Năn gần như cùng lúc với sự xuất hiện của quân đội Nam Hà. Nàng ta chỉ nhận được một lời hứa mơ hồ của Hoàng Tiến – khi vị tướng quân này chẳng hề có ý chống lại đội quân từ Trấn Biên.
Nhưng đội quân phương Bắc lại ‘biết rõ’ kết quả cuộc đàm phán ấy. Để không thể tha thứ.
Chiêm Dao Luật, nàng ta biết rõ tất cả - Ngay từ lúc khởi đầu. Có thể, ngay cả vị ‘Mạc tướng quân’ đã được giữ lại trong hoàng cung Vũng Long cũng nằm trong dự liệu của nàng ta – bọn họ.
“Thật là…” Như Yên có vẻ định nói thêm rồi lại thôi. Dứt tay khỏi bàn tay y, nàng nhẹ lắc đầu trước khi quay bước. “Chúng ta thật là khờ khạo.”
Những ngón tay y như đã đông cứng giữa khoảng không. Trong khoảng không, những cụm bông cỏ trắng vẫn còn luẩn quẩn bay.
Y vẫn muốn hỏi Như Yên về những gì nàng đã không nói ra, nhưng lại e rằng không cần thiết. Nàng có thể nói thật và không thật, nàng có thể đơm đặt và dối trá, có thể dối trá ngay cả bằng sự im lặng.
Chỉ có sự chua xót trong tiếng cười của nàng là thành thực. Y nghe tiếng vọng của nó trong từng bước chân nàng rời đi. Nàng không muốn ở lại. Đối mặt với sự thật nhiều khi là điều vô cùng đáng sợ.
Như khi ngẩng lên thấy bầu trời. Khoảng huyền không chẳng đổi thay, vĩnh viễn.