Nàng vẫn cảm thấy, đáng chán nhất là những ngày mưa.
Khí trời ẩm ướt, những cơn gió lạnh lẽo và bùn nước nhơm nhớp dưới chân khiến người không muốn bước khỏi nhà. Bốn phương chỉ nghe tiếng mưa, trong cánh rừng dày, thanh âm của mưa được phụ trợ của ngàn cây lá càng trở nên sầm sập dữ dằn. Dường như những bức tường gỗ cũng rung lên với những lần sấm nổ rền vang sát trên mái. Ngay cả đàn voi cũng im tiếng. Và người làng, sau khi đã đốt nương làm rẫy, gieo trồng xong cho mùa mới, liền tận hưởng những ngày nông nhàn chờ lúa mọc êm ấm trong nhà. Những người mới tới cũng ở lại trong các lán trại của họ, khoanh chân bên các bếp lửa bàn chuyện tương lai âu sầu và nghiêm trọng. Hiện tại chỉ có một con gà rừng tránh mưa dưới sàn nhà của nàng thỉnh thoảng lại cào chân bồn chồn trên thang gỗ. Cái đàn tre đã bị đem đi, mà nàng cũng đã chán chơi với nó. Căn nhà dài rộng thênh chỉ còn một mình nàng, khi các cô gái cũng đã tụ họp với nhau đi chơi.
Hiện tại, nàng dựa lưng vào cửa mà biếng nhác ngẩng nhìn trời, thỉnh thoảng đưa mắt liếc về phía dãy chòi ở cánh đồng sau làng, như thể chờ đợi một điều gì đó xảy ra. Nhưng ngày vẫn đang trôi qua yên ổn, khiến sự chán chường của nàng tăng thêm mấy lần.
Điếu thuốc trên tay nàng cháy gần hết, nàng liền ném nó vào cái khay đồng bên cạnh. Nhắm mắt, nàng hít sâu vào hơi khói vẫn còn đang tỏa, thấy đầu óc nhẹ đi vài phần. Sấm lại nổ rền vang từng đợt kéo dài sau dãy núi. Âm thanh của cơn mưa, và có lẽ cả cơn say của thuốc, đã khiến nàng không nghe được tiếng chân người tới gần.
Đúng hơn, y vốn đi mà không phát ra một thanh âm. Nhắm mắt, nàng không thấy cánh cửa đầu nhà đã bị đẩy ra. Nàng chỉ giật mình mở mắt khi hơi mưa lạnh phả bên cạnh, xâm chiếm mất hơi ấm của khói thuốc và bếp lửa giữa nhà. Y đang nửa quỳ nửa ngồi cạnh nàng, cúi xuống chiếc khay đồng mà cầm lên tàn thuốc cháy dở. Tóc y vẫn còn ướt, hơi lạnh phả ra từ trong tay áo. Lạnh như ánh mắt y khi nhìn sang nàng.
“Thạch xương bồ?” Y hỏi qua đôi môi khẽ mím. Nàng âm thầm ngạc nhiên. Loại thuốc lá pakaw pala[1] này rất phổ biến trong vùng, y thính mũi đến mức nhận ra cả mùi của thạch xương bồ nàng đã nhét vào?
“Thế thì sao?” Nhưng nàng chỉ mỉm cười trước ánh mắt y. Thu chân vào trong sàn, nàng nghiêng người về phía y mà cười. “Ngươi nhốt ta ở đây, ta chỉ loanh quanh đi được đến bờ suối. Không có nắm cỏ này thì ta cũng chán mà chết.”
Môi y càng mím chặt. Nhưng nàng cũng không để tâm. Nàng đứng lên, đi qua y để ném thêm ít hương vào lò lửa. Vậy ra cũng đến lúc y trở về, nàng nhún vai thầm nghĩ. Nhóm người Chiêm Thành này đã ở đây mấy ngày mới thấy mặt y, hẳn y lãnh nhiệm vụ bọc hậu bảo vệ cho họ.
Nghe nói rất nhiều người đã rời khỏi Panduranga, nhưng họ cũng không tới nơi này toàn bộ. Trong dãy chòi chỉ có khoảng chưa đến ngàn người. Có vẻ họ đã phân tán ra thành nhiều nhóm, phòng trường hợp bị truy đuổi. Hẳn nhiên, y sẽ hộ tống nhóm người quan trọng nhất. Nhưng mấy ngày này, nàng thậm chí không được rời khỏi căn nhà, chỉ có thể quan sát từ xa xa. Nhóm người Chiêm kia có vẻ cũng không biết sự có mặt của nàng ở đây.
Nàng rút xâu thịt khô gác bên mái, đem nướng trên lò. Không có ý định mời y ăn cùng, nàng chỉ làm khẩu phần cho một người. Gác xâu thịt lên bếp, nàng quay đầu nhìn y vẫn ngồi bên cái khay ngún khói, lại cười.
“Có việc gì gấp cần tìm ta à?” Nàng hất cằm về phía y phục vẫn còn nguyên mùi mưa của y, lại đến góc nhà cầm ra ché rượu nhỏ đưa trước mặt y. “Uống cho nhuận giọng.”
Ché rượu được bỏ trong làn tre dài, nàng cầm nó bằng mấy ngón tay, khiến cái ché đung đưa. Y im lặng đưa tay nhận, lại nghe nàng khẽ cười.
“Không biết ta bỏ thứ gì trong đấy đâu.” Buông mấy ngón tay, nàng để ché rượu rơi vào lòng bàn tay y. Y vẫn còn kịp nhận thấy cổ tay trắng như sứ sau tay áo hẹp cùng làn hương phất qua mặt. Một tháng ở nơi này, nàng hẳn đã tìm được nhiều việc để làm, trong đó có cả cách làm ra loại trang phục chẳng giống ai hiện tại. Nàng đang mặc áo đen cổ thuyền tay hẹp với những đường hoa văn sặc sỡ của người Thượng choàng ngoài áo lót trong cổ cao bằng lụa trắng, váy rộng màu huyết dụ, thắt dây lưng dài buông xuống chân. Khi nàng chuyển động, y nghe tiếng bạc lanh canh trên những chiếc vòng tay và bộ xà tích bên hông nàng. Tóc nàng cũng cài một bông hoa bằng bạc. Y không khỏi thắc mắc những vật dụng tinh xảo này đến từ đâu.
Gỡ xâu thịt đã chín trên bếp, nàng ngồi xuống bên kia phòng, nhìn về phía y như chờ đợi y lên tiếng. Thấy ánh mắt y hướng về bộ vòng trên tay, nàng liền giơ tay lắc nhẹ, cười khẽ.
“Người ở đây cũng thật là sung túc, chỉ cần đổi một cái ngà voi là đủ mua mấy bộ thế này. Nên họ thật là hào phóng, ta cần gì cũng đem cho.” Cắn ngang miếng thịt, nàng ra vẻ không nhận thấy cái nhìn của y đang tối lại.
Trước kia, y biết rõ nàng thường dùng cách nào để lấy được thứ mình muốn. Nhưng đó là chuyện trước kia, khi nàng vẫn còn đủ trẻ con để có thể giả làm một đứa trẻ, khi nàng vẫn còn bị quản thúc và biết giới hạn. Bây giờ, y nghi ngờ điều đó. Trong mùi khói cay cay nồng nồng vẫn còn đang tỏa lên từ cái khay đồng. Sau khi y đã thấy những gì nàng làm ở trang trại Linh lão đầu.
“Muốn nói gì thì nói nhanh, đừng có trừng mắt nhìn ta mãi thế!” Rốt cuộc, đến lượt nàng đâm bực. Ném cái que đã ăn hết thịt vào lửa, nàng trừng mắt nhìn lại y. Ở đây nàng là người bị giam giữ mới phải, ở đây nàng mới là kẻ đáng ra phải nôn nóng hỏi về tình hình bên ngoài. Nếu không có gì để nói, y có thể đến nhìn qua nàng rồi biến đi, chứ chẳng việc gì để y đến ngồi như phỗng đá, nhìn nàng như kẻ mắc nợ ba đời.
Thái độ của y luôn luôn khiến nàng nổi nóng.
“Nàng…” Trước cách trở mặt nhanh hơn trở bàn tay này, y luôn có cảm giác đối phó không kịp. “… Ở đây thế nào?”
“Như heo trong chuồng, cám ơn.” Nàng nhướn mày đáp, câu hỏi mà nàng cho rằng hoàn toàn vô nghĩa lý. Nghĩ lại, nàng bỗng cười. “Ngươi định đưa ta đi đâu à?”
“Các người bỏ đi khỏi Panduranga thế này, quân Nam Hà sẽ phản ứng sớm thôi.” Khoanh chân dưới lớp váy rộng, nàng nghiêng đầu nhìn y. “Ầm ĩ thế này, ta ở đây đâu tiện?”
“Không có ai lọt vào đây.” Y chỉ nói như thế, không định giải thích cho nàng. Nhìn xuống cái khay đồng lần nữa, y quyết định hỏi. “Ai đưa cho nàng những thứ này?”
“Cỏ mọc ngay dưới sàn nhà.” Mềm mại, nàng mỉm cười. Nàng cười thành tiếng. Phụ nữ Đại Thanh bây giờ đang có lệ hút nha phiến, thứ này đã là gì? Nàng định nói thế, nhưng bất chợt đổi giọng. “Ngươi lo làm gì?”
Nàng thấy đôi môi y mím thành một đường mảnh, bất chợt lại có cảm giác như muốn cười. Ngả lưng tựa vào bức phên tường đan bằng tre nứa, nàng nheo mắt nhìn y, cái nhìn thẳng trực diện, không hề tránh né. Cái nhìn rốt cuộc đã khiến y cảm thấy khó chịu.
“Nàng muốn dằn vặt ta?” Rốt cuộc, câu hỏi bật ra. Điều mà y đã nghĩ suốt từ khi gặp lại nàng, cái lý do đã khiến nàng thuận lòng đi theo y. Điều mà y đã mơ hồ nghĩ tới, nhưng không hề muốn nói ra.
Quả nhiên, bên kia, nàng đã bật cười. Tiếng cười thanh thanh vọng giữa hai bức tường dài, lẫn khuất trong bóng chiều mờ nhạt.
Trong bóng lửa, đôi môi nàng vẽ thành một vòng cung mềm mại. Hai chiếc hoa tai lớn lay động, chiếu ánh sáng lấp lánh lên má nàng, trượt trên hõm cổ thanh tú. Ánh sáng nhảy múa trong mắt nàng. Màu áo đen nhung càng làm nổi bật nước da, càng khiến ánh mắt người nhìn như hút vào bóng tối vô tận trong mắt nàng.
“À, ta đã từng thấy những người như thế.” Dứt tiếng cười, nàng ho khẽ, đưa tay che miệng. Nụ cười vẫn thấp thoáng sau ngón tay. “Những cô gái và đàn bà mơ mộng, luôn mơ rằng sẽ có người yêu họ cả đời, sẽ nhớ nhung họ cả đời. Nếu người đàn ông ấy làm điều gì có lỗi, anh ta sẽ bị trừng phạt – kể cả khi họ hạnh phúc hay bất hạnh. Nếu họ hạnh phúc, thì đáng đời cái kẻ không biết trân trọng họ kia. Nếu họ bất hạnh, thì cái kẻ kia tha hồ mà dằn vặt đau thương.
“Đó quả là một mơ mộng hay ho. Nhưng mà rốt cuộc, ta chỉ thấy, toàn là thứ tự an ủi huyễn hoặc mình. Số đông người thì không bị nhốt vào chuồng heo để làm việc ai oán nhớ thương ai đó cả đời – Mà ngay cả những kẻ bị nhốt vào chuồng thì cũng chẳng đủ sức để dằn vặt mình cả đời. Rốt cuộc, chính những người mang mộng tưởng ấy mới là kẻ tự dằn vặt mình, chỉ là sớm hay trễ, nhận ra hay không nhận ra. Tự làm hại mình để hy vọng làm khổ được kẻ khác là việc thậm ngu ngốc.” Nàng lắc đầu, mái tóc xõa trên vai chuyển động, chiếu màu bạc óng ánh. “Trước đây ta đã không cầu sự thương hại của ngươi, sau này ta cũng không muốn sự hối hận của ngươi, chẳng lẽ bây giờ ta lại cần ngươi đoái hoài?”
Ngươi muốn hối hận hay dằn vặt thì cũng chẳng phải việc của ta, nàng định nói rồi lại thôi.
Trước đây, nàng đã không giữ y lại. Sau này, nàng đã chẳng níu kéo y trở về. Nàng đã chưa từng hy vọng bất cứ điều gì ở y. Bây giờ lại càng không.
Do đó, nàng có thể ném tất cả những gì thuộc về y khỏi cuộc đời mình, không một lần ngoái đầu.
“Ngươi biết mình có nhược điểm gì không?” Chầm chậm buông bàn tay xuống, nàng nói sau một lúc quan sát y. “Quá đa nghi. Thấy bóng xà tưởng là rắn, tự mình dọa mình. Rốt cuộc, nhìn thứ gì cũng méo mó hết cả.”
“Thẳng thắn thế này mới có giá trị, việc gì phải vòng vèo nói dối, đúng không?” Lần này, nàng lại bật cười. Tiếng cười vẫn trong trẻo. Tiếng cười khiến y nghĩ tới màu bạc của những giọt mưa đang vỡ tung bên ngoài.
Giá trị, nàng nói, thứ giá trị trong việc tổn thương kẻ khác. Nàng biết đích xác cách để tổn thương người.
Dù là yêu hay hận, mọi tình cảm ít ra khiến người cảm thấy mình còn chút giá trị. Dù là hận ý hay dằn vặt, ít ra khiến người cảm thấy quá khứ đã qua còn chút ý nghĩa. Dù là hy vọng hay thất vọng, ít ra khiến người cảm thấy mình còn có chút tồn tại.
Chưa từng, nàng nói, trước đó hay sau này. Thứ nàng theo đuổi chỉ là giấc mộng của chính bản thân. Không ai luyến tiếc một giấc mơ, và do đó, chẳng hề hy vọng. Có lẽ đã từng có nó, sự thật đã từng có, nhưng rồi nàng đã quên – Và rồi thứ gọi là sự thật chẳng có chút ý nghĩa nào lớn hơn một lời nói dối hoang đường.
Là y hay nàng đã tự tay phá vỡ nốt chút gì còn lại của quá khứ ấy, chẳng quan trọng. Đó là hiện thực.
“Nếu như vậy, nàng cần cái này làm gì?” Tuy vậy, y vẫn hỏi, ra dấu về phía cái khay đầy vụn than của thuốc đã đốt hết. Nàng chớp mắt. Trước khi một nụ cười là lạ đến trên môi nàng.
“Thạch xương bồ, liều cao thì tạo ảo giác, liều ít chỉ để tạo cảm giác. À, mà người như ngươi thì có hiểu không nhỉ?” Nụ cười của nàng càng lúc càng lạ lùng. “Mấy năm trước, vào những ngày mưa như thế này, ngươi biết bọn ta làm gì không?
“À phải rồi, ta nhớ, nhớ phát điên lên được, từng ngón tay, hơi thở của kẻ ấy.” Giọng nàng hạ xuống, nghe như phả qua giữa đôi môi. Nàng mỉm cười giữa hai câu nói. “Ngươi muốn nghe lý do cụ thể không?”
Dù không thể tự nhìn thấy khuôn mặt mình, y vẫn cảm nhận được làn gió lạnh hơi mưa đang phả qua gò má rần rật. Lấy làm may mắn vì bóng chiều và màu khói đã che khuất sắc diện y khỏi ánh mắt nàng. Nhưng nàng cũng chẳng nhìn đến y. Nhấc lên cái hộp trong góc nhà, nàng lấy ra cái thắt lưng đang thêu dở - có vẻ đây là trò tiêu khiển hàng ngày của nàng. Thái độ như đã lại quên phắt y vẫn còn hiện diện.
Khi y đã đứng dậy, quay người đặt chân xuống bậc thang, giọng nàng lại vang theo.
“Sau này, nhẹ nhàng nhất cho cả ta và ngươi là mặc kệ việc của người khác đi.” Nàng nói mà mắt không rời khỏi lỗ kim đang xâu chỉ. “Không có việc thì đừng phiền nhiễu ta.”
Đi đến nửa đường, y mới nhớ là mình không mang theo ô, nón đã để lại trước cửa nhà nàng. Không muốn quay lại, y liền lật mũ trên áo khoác đi đường để che đầu. Đến gian nhà của mình, y đã ướt từ đầu đến chân. Thay quần áo, lau sơ sài mái tóc, ném thêm vài cành cây vào lò lửa, y nằm xuống sàn mà chẳng cần trải chăn chiếu. Gió thổi dưới sàn nhà, luồn qua các khe hẹp, hơi lạnh thấm trong thớ gỗ lan theo nước vẫn còn âm ẩm trên da, khiến sống lưng y gai gai nhưng thân thể lại nóng bừng. Những cơn nóng lạnh luân chuyển như từng đợt sóng, hợp cùng sự mệt mỏi khiến ý thức y bỗng chốc trở nên mập mờ.
Y lần tay vào thắt lưng định tìm hộp thuốc Huyền Khê đã đưa - mà sau này y đã theo công thức bào chế lại – mới nhớ rằng đã để nó trong hành lý chưa lấy vào. Thở dài, y hơi cuộn mình lại, trân người chờ cơn lạnh trong thân dịu xuống.
Thứ thuốc quái quỷ của nàng ta, nghiến răng, y lại thầm nghĩ. Ở trên bờ sông đêm ấy, nàng đã phục thuốc y với hy vọng cản y hành động. Nhưng loại thuốc ấy cùng với thuốc của Huyền Khê đã tạo thành một thứ hỗn hợp gần như khiến đầu óc y nổ tung. Từ ngày ấy đến bây giờ, thi thoảng những cơn nóng lạnh bùng lên từ đan điền, lan khắp châu thân, những cơn đau nhói trên đỉnh đầu vẫn trở lại. Không như trước kia, y càng ngày càng cảm thấy khó khống chế nó.
Trước kia, từ khi bắt đầu tập Vô Âm đao, y vẫn có những cơn râm ran tê buốt mà chỉ cái đau của vết thương trên thân thể mới có thể lấn át nổi. Hồng Trần Túy đã góp sức đắc lực đẩy lui dần chúng. Và dần dà, y đã quen với cả những vết thương lẫn cách để khống chế cơn bộc phát: Lãng quên. Y nhận ra nguyên nhân kinh mạch trong thân thể phản ứng đến từ đâu, và Hồng Trần Túy dành để làm gì. Và cách tốt nhất y có thể làm là khống chế ngay chính tâm tưởng mình.
Rồi từ đó, y trượt đi giữa những cơn quên lãng, những ý thức mập mờ và tình cảm không bao giờ chạm đến được đáy lòng. Y trượt đi trong những cơn mơ lẫn lộn với hiện thực, những ý nghĩ lẫn lộn với cơn mơ.
Như ngày và như đêm, như nắng mưa luân phiên đổi chỗ trên bầu trời, thứ ánh sáng loang loáng trên mặt nước. Chỉ có những cơn đau là hiện thực. Rồi ngay cả chúng, những cơn đau, cũng chỉ là một thói quen của cảm giác, một thứ lặp lại đều đặn như thiếp ngủ và thức tỉnh.
Rồi tất cả, những cơn đau cùng những giấc mơ, thứ cảm giác của thân thể lẫn với tâm thức, ý nghĩ và mộng tưởng, đều đã trở thành không còn quan trọng.
Chỉ là, những cơn đau đang trở nên ngày càng nhiều, càng khó kiểm soát, kể từ cái đêm ấy. Đêm ấy, khi lưỡi đao chém sượt qua hắn, ánh sáng hắt trên nó phản chiếu trong mắt y thành một vầng quang hoa sáng rực như ngàn mặt trăng, ngàn con nước. Ý thức y đã bị che nhòa bởi sự giận dữ đến lạnh toát từng mạch máu, mà sau này, y nhận ra đó là một cơn đau khó tả được thành lời. Một cơn đau dữ dội hơn cả cái chết. Thứ ánh sáng tràn ngập trong mắt y lúc ấy như thể những mảnh vỡ sập xuống từ bầu trời. Toàn thân y lạnh toát trong nỗi đau đớn bùng nổ trong từng thớ thịt, giết chết tất cả những gì còn sống.
Y đã ra tay, trong nỗi giận dữ lẫn đau đớn mù quáng bùng phát không rõ nguyên do.
Và rồi, như dư âm của ký ức hay những cơn đau vẫn còn tồn tại trong thân thể, ý thức y đã không còn có thể kiểm soát bản thân như trước kia. Khiến cả một kẻ đã hoàn toàn lẫn lộn giữa tâm thức và cảm giác như y cũng đôi lúc bị những giấc mơ nhấn chìm.
Lúc này, trong bóng tối sau đôi mắt nhắm nghiền, y nghe âm vang tiếng mưa. Mưa trong rừng núi phương Nam rào rạt cuồn cuộn ầm ào như bão lũ từ bốn phương dội về. Lò lửa giữa gian nhà dài rần rật cháy, cành khô tí tách gãy nổ trong lửa. Mùi khói hăng hăng nồng. Trong tâm thức đang chìm dần vào cơn mê man sâu hút, y lại tưởng như loáng thoáng có mùi cỏ hăng. Mùi cỏ quen thuộc của miền đất phương Nam. Thạch xương bồ mọc đầu dòng nước, trôi chảy theo dòng nước, đem hương thơm đăng đắng tràn mộng mị phả thành sương trắng ngàn non.
Bóng người thướt tha đi qua bờ cỏ mấp mé sông. Hải đồng[2] nở thành từng chùm lửa đỏ đốt cháy bầu trời. Nắng lộng giữa bầu trời và mặt đất. Đó không phải là Như Yên, y cảm thấy hơn là nhìn rõ được diện mạo của nàng ta. Trong cái nắng đầu mùa hạ và trên dòng nước, thân ảnh nhuộm sắc đỏ tan thành ngàn đóa hoa, rơi thành ngàn đóa hoa, biến mất giữa khói mù.
Mùi cỏ cháy ngày càng rõ, y mở mắt, nhận ra cả gian nhà đã mù trong khói trắng. Cạnh lò lửa, cô gái váy đỏ màu huyết dụ ngồi chống tay nhìn xuống y. Cái nhìn trong mắt nàng vẫn nửa lạnh lùng nửa cợt nhạo như hồi chiều tối.
“Ngươi để quên cái này.” Nàng lắc cổ tay cho y thấy thứ nằm trong tay nàng. Hộp thuốc mà y nghĩ đã để trong gói hành lý bên ngoài. Không đưa nó cho y, nàng chỉ nheo mắt mỉm cười. “Ngươi làm ta nhớ tới một chuyện.”
“Hồi bé, lúc không có gì ăn, ta thường đi ăn cắp.” Nàng thẩn thơ nói, cái cười kỳ lạ vẫn thấp thoáng bên môi. “Cho nên ta hay để ý đến mấy con chó giữ nhà. Những nhà quyền quý thường có loại chó giữ nhà cực kỳ hung dữ, chúng không lớn hơn chó thường đâu, nhưng cực kỳ hung dữ, gần như điên cuồng. Nếu kẻ nào chẳng may lọt vào tầm răng của chúng, dễ dàng bị chúng xâu xé đến chết. Đúng ra chúng cũng chỉ là loại chó bình thường thôi, ngoại trừ bản tính cuồng dại đó.
“Không, chúng không bị dại.” Nàng nhún vai, xoắn lọn tóc mai bên má. “Chúng chỉ bị thiến đi thôi. Và kẻ thực hiện việc này đã không để chúng thành bọn chó lừ đừ mập ú quanh quẩn trong nhà – bằng cách trộn mạt cưa rắc vào vết thương của chúng. Bọn chó này, bị hành hạ triền miên bằng sự đau đớn đến mụ mị, thống khổ đến điên cuồng, liền hóa thành hung dữ hơn cả quái vật.
“Ngươi xem, ngươi cũng sắp biến thành như thế.” Tiếng cười trong lanh lảnh lại nghe như băng thấu tâm can, nàng nghiêng người nhìn xuống y. Nụ cười trên đôi môi đỏ như câu hồn đoạt phách lại tựa hồ quỷ dị. “Đao pháp trấn Giang Nam, võ công giết người đệ nhất. Chính là tạo ra quái vật.”
Khi nàng nghiêng xuống, y có thể nhìn rõ bóng mình phản chiếu trong mắt nàng. Ở khoảng cách này, y thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương trên tóc và làn da nàng. Nàng chạm tay lên ngực y, vị trí của trái tim đang đập.
“Ngay từ ngày đầu tiên, ta đã muốn moi tim ngươi ra để xem trong đó có gì.” Ở khoảng cách này, y nghe tiếng thì thầm của nàng – nàng nói không lớn hơn tiếng thì thầm – tựa như tiếng gió thổi giữa cánh đồng trống, âm âm thành từng hồi trong ngực. Tiếng nói của nàng lan qua ngón tay truyền đến tim y. “Một xác chết thì trông như thế nào?”
“Nàng…” Dùng hết sức bình sinh, y nâng cánh tay đã tê cứng chụp lấy tay nàng. Không định tránh, nàng nhìn lại y bằng sự bình thản hệt như nhìn vào bóng tối.
Nàng tan vào bóng tối.
Y chớp mắt, nhận ra đêm đã buông dày, lò lửa gần tắt, chỉ còn vài hòn than ngún khói lập lòe cháy. Mưa đã tạnh, chỉ còn nước nhỏ lách tách. Cánh tay y tê tê, nhưng cơn đau đớn đã lui dần. Y cử động những khớp ngón tay, thấy mạch máu đầu ngón giần giật, lan đến khuỷu.
Nằm yên trong bóng tối, y nghe từng nhịp tim đập chậm dần lại. Một lúc sau, y trở dậy, bước ra ngoài.
Bước chân dẫn y đến căn nhà mà y vừa rời khỏi lúc chiều. Cửa nhà vẫn mở, từ xa, y đã thấy bóng người sau ô cửa.
Có vẻ nàng đã chuyển sang may một quả còn màu xanh có đuôi dài. Lúc này, nàng đang tung quả còn vừa may xong lên, đem nó thành cầu để đá. Trên quả còn có treo một cái lục lạc, nghe ‘đinh đinh’ liên hồi.
Y đứng lại trong bóng tối, nhìn nàng xoay tròn trong ô cửa đỏ ánh lửa. Váy đỏ huyết dụ và những đường viền sặc sỡ xoay tròn như một đóa hoa. Nàng bao giờ cũng ưa thích sự rực rỡ. Rực rỡ đến lóa mắt.
Còn ngươi, ngươi sẽ hóa thành quái vật. Trong giấc mơ, y nghe tiếng nàng cười. Một xác chết thì trông như thế nào?
Một kẻ chết rồi thì sống như thế nào?
Chú thích:
[1] Pakaw pala là một loại thuốc lá dùng để hút của người Chăm. Pakaw pala được hái phơi khô, xắt bằng dụng cụ riêng và được quấn hình sâu kèn trong vỏ bắp địa phương rất mỏng.
[2] Hải đồng: Cây vông.