Solitude

Cảnh như thị, nhân như thị

Hồi 21: Chao wang na
Trường An in "Nhật mộ biên thảo III" May 7th, 2012

Mùa hạ đến, đem mưa sầm sập trút xuống những vùng đất phương Nam.

Mưa mù mịt trắng trời đất, khiến nước trên ba dòng sông dâng cao, lấn vào trong bờ, làm sạt lở một số đoạn kè. Cảng Ayutthaya, thành thị nằm ở giao điểm của ba dòng sông, đông đúc đến mức hơi hỗn loạn. Dù đã dùng cờ của Okya Sombatthiban, thuyền hắn cũng phải mất hơn nửa ngày mới cập được vào cảng. Lúc ấy, mưa cũng vừa ngớt dần, chỉ còn để lại một làn nước mỏng rỉ rả buông xuống từ bầu trời. Thành phố với những ngọn prang nhọn hoắt vẫn ồn ào trong buổi chiều mưa. Mưa khiến những con đường vắng người hơn, nhưng các quán trà quán rượu lại đông đúc nhộn nhịp, ánh lửa hắt vào bóng chiều lấp loáng trên mặt nước, tiếng ca tiếng nhạc văng vẳng ngân nga.

Con đường dẫn đến cung điện cách xa cảng thị một đoạn, đi qua khu nhà của các quan viên có phần tĩnh mịch hơn. Cung điện mà Sorasak ở được xây ngay trước chính điện, nhưng hiện thời thì cậu hoàng tử không có mặt trong cung. Người đợi hắn ở bến cảng đã cho xe ngựa chạy tới ngôi nhà nằm cuối dãy nhà lớn, nhìn ra một cánh đồng rộng. Vừa đi qua cổng, hắn đã nghe tiếng nhạc ồn ã chẳng kém khu cảng thị qua những khung cửa dày lóa ánh lửa sáng rực.

Vì thứ ánh sáng hắt ra từ trong nhà, hắn mất một lúc mới nhìn thấy người đang đứng bên cửa lớn vẫn đóng, có vẻ như cũng vừa tới, đang chờ người mở cửa. Một người phụ nữ đứng quay lưng về phía hắn, chỉ nhận ra dáng người dong dỏng cao, mái tóc đen dày để hai lọn buông dài bên mặt, tóc sau vấn lên đỉnh đầu. Cô ta quàng một chiếc khăn đen qua vai, váy đen buông xuống gót chân. Một tay cầm ô, chiếc làn lớn quàng qua tay kia, cô gái vất vả nâng nó lên để gõ tay vào cửa lần nữa khi hắn đang đến gần. Có lẽ mưa lớn và sự ồn ào ở trong nhà đã khiến cô gái không nghe thấy tiếng xe vào, và giật mình khi thấy tay hắn gõ vào cửa thay cô.

“Cô đợi lâu chưa?” Hắn vừa hỏi vừa thuận tay cầm lấy cái làn nặng trịch trên tay cô gái, trước khi ngẩng đầu lên nhìn cô ta. Cô gái hơi giật tay lại, gần như ôm chiếc làn vào lòng, cau mày nhìn hắn. Đến lúc ấy, hắn mới nhận ra màu trắng bất thường của bàn tay – và khuôn mặt – cô ta. Cô ta trắng như thạch cao.

Từ khi đến đây, hắn mới thấy một người có làn da trắng tương tự là Kromluang Yothathep. Nhưng làn da Yothathep vẫn còn thoáng sắc hồng, còn cô gái này ngay cả hai gò má cũng trắng như phấn. Đôi mắt to và sâu, đen ngợp như đêm, đôi mi dày, sống mũi cao và khuôn mặt xương xương với mái tóc xoăn nhẹ, tất cả đường nét càng làm màu da của cô ta nổi bật hơn. Tất cả, đường nét và màu da, chỉ ra thân phận của cô gái: Một người lai Tây dương.

Cô gái cũng không ăn mặc hoàn toàn theo kiểu của phụ nữ nơi này. Váy không phồng lớn theo lối người Tây dương nhưng rộng hơn nhiều so với váy phụ nữ bản xứ, áo trên chỉ là một dải vải buộc ngang ngực, vai được trùm kín bằng tấm khăn rộng, cô ta không đeo lấy một món trang sức ngoài chiếc nhẫn mảnh ở ngón tay áp út. Ôm cái làn vào lòng, cô gái nghi ngờ nhìn hắn như thể sợ hắn giật mất nó.

“Thao Thong Kip Ma[1]?” Người dẫn đường của hắn đã tới phía sau, lên tiếng gọi. Cô gái liền quay mình, cúi người chào anh ta, không tiện chắp tay vì đồ đạc lỉnh kỉnh trên người. Hắn nhìn họ trao đổi mấy câu bằng tiếng Tai, trước khi cửa mở, cô gái cúi chào họ rồi vội vã đi về phía gian nhà sau.

“Vợ của người Hy Lạp.” Thấy hắn nhìn theo, người dẫn đường nhún vai nói. “Sau khi Phaulkon bị giết, cô ta bị đưa vào làm việc trong bếp cung điện. Chao wang na chắc lại gọi cô ta đưa đồ ăn tới. Có vài món ăn lạ mà chỉ mình cô ta mới biết làm.”

“Để cho cô ta nấu ăn?” Thấy làm lạ, hắn hỏi lại. Để vợ kẻ thù vào nấu ăn trong bếp chẳng phải là chuyện rất kỳ quái?

“Thức ăn đều có người nếm trước.” Người kia liền giải thích. Nghĩ một lúc, anh ta lại cười. “Cũng nhờ mấy món ăn mà mẹ con cô ta còn ở đây.”

Lời chưa nói hết, bọn họ đã đi đến cửa gian nhà chính. Người dẫn đường đứng lại bên ngoài, cao giọng báo. Giọng Sorasak nhừa nhựa gọi hắn vào. Bên ngoài vốn đã sáng, nhưng lúc vén rèm vào trong, hắn vẫn bị lóa mắt vì ánh sáng của gần ngàn ngọn đèn trong căn phòng hẹp. Từng dãy đèn đóng trên nhiều lớp kệ liền tường, hắt sáng lại qua những chiếc gương lớn, vàng bạc và đồng san sát, trân châu bảo thạch phát sáng hơn cả đèn lửa gắn trên màn. Gần chục cô gái hầu như lõa thể đứng ngồi trong phòng, Sorasak ở giữa bọn họ trên chiếc sập trải thảm da lớn. Tiếng nhạc phát ra từ sau những tấm màn mỏng cuối phòng, để những cô gái vừa nhảy múa vừa chuốc rượu cho vị chủ nhân. Thức ăn chất đầy ứ trên đĩa vàng đĩa bạc, rượu chảy tràn như suối. Vàng ngọc lanh canh, gấm lụa muôn sắc, mỹ nữ ngát hương, gian nhà này có vẻ đã là chốn truy hoan quen thuộc của vị hoàng tử Ayutthaya.

“Mạc công tử.” Thấy hắn, Sorasak cũng chẳng nhỏm người lên, chỉ mỉm cười vẫy hắn đến gần, cho hắn ngồi sập nhỏ bên kia phòng. Thấy mấy cô gái vẫn ngồi yên, cậu ta liền đẩy họ về phía hắn. “Sang hầu Mạc công tử.”

“Ngài gọi tôi đến đây có việc gì?” Nhẹ ngón tay đẩy cánh tay quàng cổ mình sang bên, hắn nhìn Sorasak mà hỏi. Cả quãng đường dài từ Cheal Meas đến đây, hắn chẳng có lòng dạ nào cho những trò tầm hoan tác lạc của cậu ta.

Sorasak cho gọi hắn gấp rút từ Cheal Meas đến, hẳn cũng chẳng phải là ngồi rỗi buồn chán cần người chơi cùng. Anh không đi ngay, Chao wang na sẽ gọi người đến đốt làng, sứ giả của cậu ta ‘kính cẩn’ nói, nhất định không cho hắn một cơ hội thoái thác.

“Xem ngươi kìa,” Nhưng Sorasak chẳng có vẻ vội trả lời hắn. Hơi trở mình, cậu ta mở miệng đón quả nho do cô gái đưa lại, ngậm cả đầu ngón tay cô ta. Đôi mắt mèo lại thấp thoáng vẻ chế giễu. “Người không biết lại nghĩ ngươi hóa thành Phật thật rồi. Ngươi tu hành ở dưới mấy gốc dừa cũng thành chính quả đấy nhỉ? Hay bị quả dừa nào rơi vào đầu?”

“Đêm nay ai cởi được áo Mạc công tử, ta thưởng cho ngàn đồng vàng.” Cười lớn, Sorasak cao giọng nói. Hắn thở dài, tự cởi áo khoác ném sang bên, dựa lưng vào tấm thảm da mà đối mặt với cậu ta.

“Có việc gì thì nói nhanh cho tôi đi ngủ. Bằng không đợi mai ngài tỉnh táo thì tôi đến.” Trò đùa dai của Sorasak, hắn ứng phó mãi thành quen. Và cũng hiểu rõ rằng thứ gì cậu ta đã muốn thì nhất định phải làm, hắn liệu nhanh chân mà thoát khỏi trước khi cậu ta ra lệnh cả thành đến lột sạch hắn.

“Này, ngươi có… bình thường thật không?” Ra vẻ không thèm nghe câu nói của hắn, Sorasak chớp mắt. Cậu ta gần như thực tình tò mò. “Ngươi không phải đang tu thành Phật thật đấy hả?”

Thao Thong Kip Ma vào đúng lúc hắn đã nghĩ đến chuyện đứng lên bỏ về. Cúi thấp đầu, nâng đĩa thức ăn ngang trán, thiếu phụ lai Tây dương qùy từ cửa lết vào, đặt đĩa lên mâm rồi vừa quỳ vừa lui ngược trở ra. Được mấy bước, Sorasak liền giật giọng gọi lại.

“Maria.” Cậu ta gọi cái tên Tây dương của thiếu phụ, vẫy bàn tay cầm ly rượu. “Lại rót rượu cho ta.”

“Tôi là nô lệ trong bếp, không phải người hầu rượu.” Vẫn cúi đầu gần sát đất, thiếu phụ nói mà không đưa mắt nhìn lên. Sorasak mím môi. Trong thoáng chốc, hắn đã nghĩ rằng cậu ta nổi giận. Nhưng cậu hoàng tử lại mỉm cười.

“Vậy thì cứ ngồi đó.” Rất nhẹ nhàng, cậu ta ra lệnh. Thiếu phụ chậm chạp thẳng người ngồi lên, gương mặt như đá. Sorasak phất tay. Tiếng nhạc từ sau phòng lớn thêm gấp đôi, gần như hỗn loạn. Lầm lỳ, cậu ta lôi một cô gái bên cạnh vào lòng, xé nát trang phục ít ỏi của cô.

Tiếng cười vang trong phòng khi cậu hoàng tử ngấu nghiến cô gái ngay trước mắt mọi kẻ. Hắn đưa mắt nhìn thiếu phụ. Vẫn thẳng lưng, cao đầu, cô nhìn cảnh tượng hoan lạc đang diễn ra với gương mặt lạnh như đá. Sorasak cất tiếng gọi, vài nhạc công và hộ vệ từ sau rèm bước ra. Khi tất cả người trong phòng đồng loạt cởi áo, hắn liền đứng dậy bước ra ngoài.

Thiếu phụ Tây dương vẫn ngồi sát cạnh cửa, một ngón tay cũng không động.

Cửa lớn lẫn cổng ngoài đều đã đóng, hắn đành phải ở lại trong gian nhà. Tiếng đàn sáo đã dứt, nghe rõ tiếng mưa trút xuống ầm ào. Hắn ngồi xuống chiếc sập kê cạnh cửa lớn, mệt mỏi dựa lưng vào tường, nhắm mắt. Khi sứ giả của Sorasak đến Cheal Meas, hắn đang phải đối phó với một toán cướp từ miền Bắc xuống thoắt ẩn thoắt hiện mà lẩn lút cướp phá, nhiều đêm không chợp mắt. Vì sự đe dọa của Sorasak, hắn phải nhờ lại công việc cho Lý lão rồi vội vã rời đi. Lúc này, mi mắt vừa nhắm, hắn đã muốn ngay lập tức lăn ra ngủ.

Hắn lơ mơ ngủ thiếp đi chẳng biết bao lâu, giật mình thức dậy vì tiếng lao xao từ phòng kín. Thay vì tiếng cười trước đó, tiếng động phát ra như thể có người đang ú ớ, dù không hiểu ngôn ngữ, hắn nghe rõ ràng sự sợ hãi. Tiếng Sorasak quát lớn, trước khi cánh cửa mở, vài người đưa một thân thể thiếu nữ mềm nhũn ra ngoài. Vẫn gần như trần trụi, trên cổ cô ta hằn rõ năm dấu ngón tay đỏ bầm, nhưng cô gái vẫn còn thoi thóp thở.

Sorasak lại quát, lần này người trong phòng sợ hãi chạy ra. Khi hắn vội đẩy cửa vào, chỉ còn thiếu phụ Tây dương cùng Sorasak trong phòng. Vẫn ngồi nguyên chỗ cũ từ hồi chập tối, thiếu phụ ngẩng nhìn Sorasak đang đứng trước mặt trừng trừng dõi xuống. Vốn đã quen với những cơn giận dữ của Sorasak, hắn vẫn thấy lạnh người trước ánh mắt rừng rực lửa của cậu ta.

“Cút!” Cuối cùng, Sorasak phun ra một chữ duy nhất qua hàm răng nghiến chặt. Người thiếu phụ chậm rãi cúi đầu gần chạm sàn nhà.

“Tạ ơn Chao wang na.” Giọng cô vẫn lành lạnh điềm tĩnh. Giữ nguyên tư thế cúi đầu, cô bò ngược ra cửa.

Bóng cô vừa khuất, ly rượu bằng vàng đã bị Sorasak ném vào cánh cửa đá, tiếng động vang rền suốt dãy nhà.

Sorasak ngồi phịch xuống sàn, ôm lấy cổ. Không còn sức để gọi người, cậu ta vớ lấy cái thau đồng gần đó mà nôn thốc nôn tháo. Đến chừng không còn gì để nôn, cậu ta nằm vật ra sàn. Hắn cầm bình nước lạnh đến dội vào mặt cậu ta.

“Điên rồi à?” Hắn hỏi khi Sorasak mở choàng mắt, chuẩn bị mắng chửi lần nữa. Nhưng chỉ giật lấy bình nước trên tay hắn, cậu thanh niên ngửa cổ uống ừng ực, hết rồi liền ném cái bình đi. Hắn nhìn cậu ta ợ lên trong cổ, thừ người ngồi trên sàn rồi đưa tay ôm đầu. Căn phòng lỏng chỏng đồ đạc đổ vỡ, thức ăn vung vãi, vải bị xé rách tứ tung. Vài cái đèn trên tường cũng đã rơi xuống đất, dầu đổ ra gạch. Mùi dầu cùng mùi rượu nồng nặc khó thở.

Sorasak thu chân sát ngực, gục đầu xuống gối mà nặng nề thở như hớp từng ngụm không khí. Hắn xốc tay cậu ta lên, đẩy ra ngoài, gọi người mở cửa. Gió đem hơi nước lạnh thổi vào hiên, khiến Sorasak khẽ run rẩy. Tống cho cậu ta một tấm khăn lớn choàng lên, hắn quay đầu định gọi người nấu món giã rượu, đã thấy Maria đứng phía sau. Im lặng đặt vào tay hắn ly thuốc, cô lại im lặng đi về phía bếp.

“Uống vừa vừa thôi.” Khi Sorasak uống hết ly thuốc giã rượu, hắn phải lên tiếng. Cậu hoàng tử này tính nóng đã khó kiềm chế, rượu vào chỉ càng khiến cậu ta điên điên khùng khùng. Ở đây chẳng ai dám trái ý cậu ta, quyền sinh quyền sát trong tay, cậu ta dễ dàng làm những chuyện không thể lường.

Vẫn cúi đầu, Sorasak phát ra thanh âm như tiếng cười khàn trong cổ. Người trong nhà đã lặng lẽ rút đi, tránh càng xa cậu hoàng tử càng tốt. Đêm đã về khuya, chỉ nghe mưa sầm sập đổ xuống những ngôi nhà, khoảng sân bằng đá. Sấm chớp nổ, soi rõ những mái prang nhọn hoắt như đâm vào bầu trời.

“Người thì đã chết rồi, ngài còn định hành cả mình lẫn người khác đến bao giờ?” Im lặng hồi lâu, hắn chợt lên tiếng. Chẳng khó để nhận biết cơn điên của Sorasak đêm nay đến từ đâu. Hắn hiểu rõ sự oán giận của cậu ta với người Hy Lạp kia, nhưng hành hạ đến cả vợ con của ông ta hẳn là việc làm hơi quá mức. Giữ cô ta lại làm nô lệ để hành hạ cho thỏa chí đến độ chính mình cũng điên điên dại dại thật là việc hại mình hại người.

“Ta hành mình bao giờ?” Chẳng biết nghe lời hắn thành nghĩa thế nào, Sorasak cau mày, hầm hừ trong cổ. “Đàn bà Tây dương…”

Hắn nhướng mày.

Nghĩ lại, Sorasak liền im lặng. Ngồi yên một lúc, cơn buồn ngủ trở lại, hắn ngáp khẽ, nghĩ đến chuyện từ giã cậu thanh niên say mềm này, đợi ngày mai nói chuyện. Hắn vừa dợm xoay người qua, Sorasak bỗng nhiên nói.

“Đàn bà của ngươi như thế nào vậy?” Vẫn quấn tròn trong cái khăn lớn, cằm tựa lên gối, Sorasak nói mà không nhìn hắn. Mất đi ánh sáng thường ngày, mắt cậu ta dõi vào bóng tối cũng tối tăm như đêm đen.

“Rất ngang ngạnh, rất hay chọc giận người khác.” Hắn chỉ mỉm cười. “Nhiều lúc đáng yêu, cũng nhiều lúc đáng giận, mà cũng nhiều lúc không biết nên yêu hay nên ghét.”

“Hà,” Sorasak thở hắt ra, ngẩng nhìn trời. Nhìn như đếm những hạt mưa hồi lâu, cậu ta chậm chạp thở ra lần nữa. “Ngươi vẫn muốn tìm cô ta, hả?”

“Ngươi ở cái bờ biển đó, mỗi ngày gom góp từng đồng làm gì vậy? Ngươi ở đây tuân theo ý ta chẳng lẽ chỉ vì anh trai ngươi, ông ấy mà cần ngươi bảo vệ? Ngươi sống như con sứa, gạt tất cả sang bên vì cái gì vậy?” Sorasak cười khẽ. “Miệng cứ bảo là hết rồi, xong rồi, nhưng bản thân chẳng phải cứ muốn thử đến cùng?

“Mà dù ngươi nghĩ thế thật, thì điều ngươi nghĩ có phải là điều ngươi muốn không?” Sorasak nói chặn khi hắn vừa mở miệng. “Nghĩ nhiều quá chỉ tổ tự hại mình, rồi chẳng làm nên tích sự gì, lần lữa mãi rồi đời trôi đi mất hết. Mà ta nói rồi, ngươi có khổ một mình thì thế giới cũng chẳng vui hơn, dù ngươi có đâm đầu vào chuồng heo mà chết.”

Hắn định nói, rồi lại im lặng. Những lời này đến từ Sorasak thì quả thật là kỳ quặc. Cậu ta đang nói như mộng du, mắt lờ đờ, môi hầu như không động, đầu lắc lư nhè nhẹ. Giải thích hay tranh cãi với người say đều là việc vô ích, hắn nghĩ thầm.

“Ngươi tìm cô ta đi.” Bên kia, Sorasak lại nói, gật gật đầu. “Lần này ta gọi ngươi đến định nhờ ngươi đi làm việc.

“Có một toán người Champa vừa chạy khỏi Panduranga, ta cần người đi đón họ.” Lần này, câu nói của Sorasak thu hút sự chú ý của hắn, cơn buồn ngủ gần như tan biến. “Po Chongchan dẫn đầu toán người đó, ta nghĩ phái ngươi đi thì tốt nhất.”

“Họ đã định đi đến đâu chưa?” Hắn cân nhắc hỏi. Chiến cuộc ở Panduranga, hắn vẫn thường để ý nghe, nhưng chuyện người Chiêm Thành bỏ nước mà đi thì vẫn là chuyện bí mật. Nghe Sorasak nói thì như thể cậu ta chưa lôi kéo được họ.

“Đại vương Kampuchea lên tiếng lôi kéo.” Sorasak gật đầu, xác nhận ý nghĩ của hắn. “Đoàn người lần này, ngoài Po Chongchan còn có bà con xa gần của vương Champa, sau này nếu có việc thì dùng người cũng dễ.”

Sau này, nếu như Nam Hà hạ sát những con tin đang cầm giữ trong tay, thì vương quyền hợp pháp của Chiêm Thành sẽ thuộc về những người đang rút chạy bây giờ. Sau này, nếu như phát động chiến tranh, cũng dễ dàng dùng họ để làm danh nghĩa.

Huống hồ, đất Ayutthaya luôn rộng mở với đủ mọi loại người. Như năm nào, khi đoàn thuyền Dương Ngạn Địch tướng quân đến Đông Phố, nhà vua Narai đã ngay lập tức gửi thư mời bọn họ về sống ở Ayutthaya. Con người là nhân lực và cũng là sức mạnh của Ayutthaya, trên con đường chinh phục bốn phương. Nam Hà tràn xuống phương Nam, khống chế một phần Chân Lạp, Ayutthaya cũng đã nghĩ đến việc vươn tay đến Chiêm Thành.

Sau này, nếu chiến sự xảy ra ở Panduranga. Chiến sự chắc chắn sẽ xảy ra ở Panduranga. Chiêm Thành chỉ còn một mảnh đất duy nhất, một cái tên duy nhất. Và sẽ nhất quyết không dễ dàng để mất.

“Ngươi có nghe được tin gì từ vùng Thượng không?” Sorasak liếc mắt nhìn hắn, cân nhắc một lúc rồi quyết định nói. “Vùng Thượng hiện giờ rất phức tạp. Hỏi Đại vương Kampuchea chắc rõ đấy.”

“Ngài muốn đưa họ về làm gì?” Dù đã mơ hồ đoán ra, hắn vẫn hỏi. Sorasak gục gặc đầu nhìn lên trời.

“Dù sao cũng chẳng có hại cho ngươi. Khống chế cục diện trong tay mình bao giờ cũng có lợi hơn.” Cậu ta lại hiểu câu hỏi của hắn thành một nghĩa khác. “Đưa họ về đây rồi ta sẽ trả công cho.”

“Ngài trả bằng gì?” Hắn cười. Những món ‘thưởng công’ mà Sorasak từng hứa hẹn đều là thứ trên trời. Ví dụ như ‘vịnh Xiêm La’ hay đại loại thế.

“Ta cho ngươi miễn tử bài.” Sorasak nhận ra ý hắn, liền cười nhạt. “Người phương Bắc có món ấy, phải không? Rồi sau này ngươi có phạm tội tày đình gì, ta cũng sẽ tha. Chỉ cần ta có mặt thì ta sẽ bảo vệ ngươi.”

“Ta ở đây thực sự không có cái gì hết, ngươi thấy mà.” Ngả người ra sau, dựa lưng vào tường, Sorasak nhắm mắt, nói như thở. “Ta chỉ có mỗi cái mạng này, vậy thì ta cũng chỉ có thể đem nó bảo đảm với ngươi.”

“Những người Chiêm Thành ấy đi về đâu?” Im lặng hồi lâu, hắn hỏi. Sorasak mỉm cười, phất tay.

“Đi về phía Tây, vượt núi đến Kampuchea, hẳn là mới khởi hành, bây giờ đến đón đầu vẫn còn kịp. Nhiều người như thế, không thể đi nhanh được đâu.” Nghiêng đầu nhìn sang hắn, cậu hoàng tử cười. “Ngươi quyết định đi đón Po Chongchan?”

Hắn gật đầu. Sorasak cười khùng khục trong cổ. Mai ta cho người chuẩn bị, cậu ta vỗ vai hắn, đứng dậy đi vào nhà trong. Đôi vai nghiêng ngả cho thấy cậu ta vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng hẳn rất cao hứng.

Từ sau khi hắn đưa Sorasak ‘thị sát’ vùng đất phía Tây Nam trở về, cậu ta dường như đã mặc định hắn là bè phái của mình để sai gọi. Trong bùn lầy sao tránh khỏi lấm chân, Trương Tuần nói, hắn cũng hiểu ý nghĩa đó bây giờ. Đem toán người Chiêm Thành về Ayutthaya, chưa biết sẽ ảnh hưởng đến chiến trường Panduranga thế nào, với cá nhân Sorasak đã rõ ràng có lợi. Cậu ta đang cần xây dựng bè phái cho mình. Cộng đồng người Champa cũ cùng với đoàn người mới tới sẽ là một lực lượng ủng hộ đáng kể - không chỉ ở trong phạm vi Ayutthaya.

Nhưng cậu ta cũng nói đúng, khống chế được những gì có thể trong tay thì vẫn tốt hơn, hắn nghĩ thầm khi đứng dậy đi vào nhà trong. Ngô Lãng ở Panduranga, trận chiến của Chiêm Thành và Nam Hà vẫn không thể lường được kết quả, kẻ ở bên ngoài càng thu gom được càng nhiều ảnh hưởng thì càng tốt. Những quân bài phát huy tác dụng khi được sử dụng đúng chứ không chỉ nhờ vào sức mạnh của chúng.

Thấy Sorasak đã đi, nhiều người trong nhà mới dám trở ra ngoài, thu xếp phòng nghỉ cho hắn. Vừa định rời khỏi gian nhà trước, hắn chợt thấy bóng áo đen thoáng qua đuôi mắt. Thiếu phụ tên Maria đang đứng trên bậc cửa, bung mở chiếc ô che đầu rồi bước ra ngoài màn đêm mưa dầm.

“Đêm khuya thế này, sao không bảo cô ấy nghỉ lại?” Hắn chỉ tay về phía người thiếu phụ vừa rời đi, quay hỏi người hầu bên cạnh. Anh ta lắc đầu.

“Cô ấy lo cho mấy đứa con, bảo khuya mấy cũng phải về.” Anh ta chép miệng. “Chồng chết như thế, con còn nhỏ như vậy, lúc nào cũng như ngồi trên đống lửa. Chao wang na yêu sách là một lẽ, người trong cung cũng chẳng thích, chỉ sơ suất là mất mạng. Về sớm để còn lo bữa sáng.”

À, hắn thốt trong cổ khi nhìn lại phía bóng áo đen đã khuất hẳn vào màn đêm. Nghĩ tới Sorasak, trong lòng lại chẳng rõ có vị gì.

Ngươi thấy mà, ở đây ta không có cái gì hết. Ngươi thấy mà.

 

 

Chú thích:

[1] Tên đầy đủ là Maria Guyomar de Pinha, sinh năm 1664 tại Ayutthaya, là người lai Nhật Bản – Bồ Đào Nha – Ấn Độ. Mẹ bà là người Nhật Bản di cư sang Thái Lan sau khi Mạc Phủ ra lệnh cấm đạo Thiên Chúa, cha bà là người Bồ Đào Nha lai Ấn. Bà lấy Phaulkon năm 18 tuổi, có 3 người con, sau một người đã chết trong tù. Sau khi Phaulkon bị giết, Maria bị hạ làm nô lệ phục vụ trong nhà bếp hoàng cung Ayutthaya. Sau khi vua Phetracha qua đời, bà trở thành người quản lý nhà bếp hoàng cung. Hai người con của bà cũng giữ chức vụ cao trong triều đình Ayutthaya sau này.

Bà nổi tiếng trong sử sách Thái Lan vì những món ăn có nguồn gốc Bồ Đào Nha do bà sáng tạo đưa vào ẩm thực Thái Lan.

 




Leave a Reply

(required)

(required)

:) :blush: :D :( :(( ;)) :banh: ;) ::) =)) :)) b-) :meo1: :meo2: :meo3: :meo4: :meo5: :meo6: :meo7: :meo8: :meo9: :meo10: :meo11: more »

Bộ gõ tiếng Việt đã được bật. Bạn có thể gõ tiếng Việt không cần phần mềm trong máy.
RSS feed for comments on this post.


Copyright © Trường An. All rights reserved.