Solitude

Cảnh như thị, nhân như thị

Hồi 18: Trăng mờ
Trường An in "Nhật mộ biên thảo III" April 14th, 2012

Trong những năm tháng này, nàng đã học quen với một chuyện: Sự việc xảy ra luôn có điểm nằm ngoài dự tính của nàng. Ví dụ như hiện tại.

Y chưa đến tìm nàng thì phủ đệ của nữ chúa người Chiêm đã đón một vị khách vào lúc chiều tối. Dắt ngựa từ cửa đến thẳng trước nhà lớn, người thanh niên trẻ nhưng hai bên mép đã mờ nếp nhăn, để tóc dài nhưng mặc kỳ bào cổ cao bước vào phủ đệ như thể nó là nhà riêng của cậu ta. Nô tài xung quanh cũng không ai chạy vào báo trước. Đang ngồi trong hiên ăn bữa tối sớm của ngày tết đầu năm, nàng ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc cậu ta quay lại nhìn.

Nhưng sự kinh ngạc của cậu ta có lẽ lớn hơn nàng. Nàng chỉ chớp mắt, bỏ miếng dê luộc đang gắp về chén, mỉm cười với cậu thanh niên như người quen cũ lâu ngày gặp lại. Nụ cười của nàng có lẽ còn quá bừng sáng, khiến cô gái Chiêm Thành bên cạnh chẳng thể nào không nhận ra. Mà chẳng ai quanh sân lúc ấy không để ý cho được khi cậu thanh niên trừng trừng dõi mắt về phía nàng.

Nàng khẽ thở ra, chan tô canh gà luộc lá me[1] vào chén, dùng nó thay cho trà cuối bữa. Khi nàng đặt chén xuống thì cũng vừa lúc cậu thanh niên bước lên hàng hiên.

“Lê công tử, ta lại gặp nhau.” Chiếc khăn nhỏ che nửa nụ cười khi nàng lên tiếng, nhận ra ánh mắt cậu thanh niên đảo quanh khu nhà. Vẫn muốn đùa dai thêm một lúc, nàng cười nói. “Ngày trước công tử ghi nơi chốn cho ta, hẳn có lúc tái kiến.”

“Sao công… tiểu thư lại ở đây?” Mím môi, Lê Diệt bất chấp khách khí mà hỏi nàng. Cậu ta thậm chí vẫn chưa chào nữ chủ nhân của khu nhà. Nàng đưa mắt về phía cô gái mang vẻ nửa ngạc nhiên nửa giận, cười trong cổ.

“Nơi nào náo nhiệt thì ắt hẳn có ta, sao công tử trông lại sợ hãi đến thế?” Hẳn nhiên, nàng hiểu thái độ của Lê Diệt. Địa vị của cô nữ chúa này cùng liên hệ của nàng ta với triều đình Panduranga, cả những gì mà nàng ta đang làm hiện tại đều vô cùng nguy hiểm nếu bị triều đình Nam Hà phát giác ra. Sự có mặt của nàng nơi này như thể tiếng quạ kêu mang theo đàn diều hâu tới. Nàng cười với cô nữ chúa mà gương mặt đang sắt lại. “Do nữ chúa mời ta tới đấy chứ.”

“Lê công tử, xin ngồi xuống đã.” Cô gái Chiêm Thành cau mày, giọng điệu đã thoáng vẻ gắt gỏng. Lê Diệt liếc nhìn nàng lần cuối, im lặng mà ngồi xuống chiếu trải trên hiên. Sau chiếc khăn, nàng âm thầm cười trộm. Ném cho Lê Diệt một cái nhìn sắc như dao, nữ chúa Chiêm Thành quay về phía Như Yên, lại mang vẻ tươi cười gần như nàng. “Tiểu thư và Lê công tử quen biết nhau?”

“Rất quen. Ngày trước ta bị cầm chân ở Phú Xuân, công tử bất chấp gian nguy đến tìm ta.” Điềm nhiên gật đầu, nàng chờ cho nụ cười của cô gái kia tối đi. Bên kia, Lê Diệt như ngồi phải lửa, vội vàng lắc đầu.

“Tiểu thư là bạn của người quen, tôi đến chuyển lời hộ.” Nói rồi như biết không ai tin, cậu thanh niên liền hạ giọng như thanh minh với cô gái Chiêm Thành. “Việc an nguy của thiếu gia, không thể không làm.”

“Mạc thiếu gia?” Nữ chúa chớp mắt. Như Yên thấy sự nhận biết sáng lên trong mắt nàng ta khi quay lại về phía nàng. Rồi một nụ cười cũng mờ ám chẳng kém nàng đến thay thế trên khuôn mặt nàng ta. “Hóa ra cái túi đêm đó con hầu của ta lấy trên giường thiếu gia là của tiểu thư? Cái túi có hai miếng ngãi một đỏ một trắng?”

“Xapatan!” Lần này, không đợi Như Yên trả lời, Lê Diệt lại vội lên tiếng. Đảo mắt, nữ chúa Chiêm Thành chỉnh thế ngồi, cúi xuống ra vẻ sửa riềm váy. Bắt gặp ánh mắt Như Yên, Lê Diệt liền thở dài. “Năm ấy, chúng tôi trọ ở đây…”

“Chuyện qua rồi, nhắc làm gì?” Như Yên uể oải phác tay, ngắt ngang lời Lê Diệt. “Ta đến đây vì nữ chúa có lời mời. Công tử có vẻ đi đường mệt mỏi, cứ nghỉ ngơi ăn uống trước đã.”

“Anh ăn gì chưa, hay đi tắm đã?” Như thể vừa được lời nàng nhắc cho, Xapatan chớp mắt, vội đứng lên, kéo tay áo Lê Diệt. “Để ta gọi người nấu nước, chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn một chút.”

Tiểu thư cứ thong thả dùng bữa, nữ chúa trẻ của Chiêm Thành còn nhớ ngoái đầu dặn dò nàng trước khi kéo phăng cậu thanh niên về phía nhà sau. Đã ăn xong bữa, gõ ngón tay lên lan can một lúc, không biết làm gì, nàng đứng dậy đi về phòng. Vẫn còn kịp thấy hai người kia sau một khúc quanh, đang mải mê nói chuyện với nhau. Không muốn chạm mặt họ, nàng liền vòng con đường khác. Khuôn viên nhà ở của người Chiêm không trồng cây lớn, nàng phải đi qua dãy nhà phía bên kia.

Khi biết bị đưa đến đây, nàng biết sẽ có thể gặp phải Lê Diệt, nếu cậu ta vẫn còn có mặt ở nơi này. Đã đến mùa gió nồm để thuyền đi về phương Bắc, nhưng hẳn cậu ta không kịp đi nhanh chóng đến thế nếu khởi hành từ Đại Thành. Chỉ có khả năng rằng cậu thanh niên đã có mặt ở đây suốt từ mùa gió bấc – từ lúc nàng bắt gặp cậu ta ở Nước Mặn.

Cùng với sự có mặt của y nơi này – liệu có phải là trùng hợp? Nàng sẽ nghi ngờ điều đó. Nàng được đưa đến đây, không chỉ vì Hoắc Phương yêu cầu, cũng không phải vì nữ chúa Xapatan này là thân tín của Panduranga. Nữ chúa – thông qua Lê Diệt – có vẻ còn có mối liên hệ phức tạp hơn thế, ví dụ như quan hệ với y. Thậm chí, với hắn.

Hắn đã từng đến đây vì yêu cầu của nàng. Trương lão, lại là một cái tên trong những bí mật đen tối nhất của nàng. Trước đây, Xapatan không rõ nàng là ai. Bây giờ, sau khi truy hỏi Lê Diệt, một cô gái thông minh như nàng ta lẽ nào không nhận ra chút gì?

Chầm chậm bước mà ngẩng đầu nhìn ngôi sao Hôm đang tắt dần cuối chân trời, nàng đi vòng qua gian nhà cánh đến vườn hoa đang tỏa nức hương. Chẳng cần phải đợi lâu, nàng nghe tiếng ồn ào trong gian nhà chính, rồi có ánh lửa tiến về phía nàng. Khoanh tay, nàng đứng đợi cho đến khi nhìn rõ người đang tới. Xapatan – cùng với Lê Diệt – xăm xăm bước về phía nàng đang đứng. Vẻ ôn hòa thường trực của nữ chúa này đã mất, nàng ta đang có vẻ nghiêm trang đến dường như là giận dữ.

“Tiểu thư,” Là Lê Diệt lên tiếng, Như Yên nhìn thấy bàn tay cậu ta kéo khẽ tay áo Xapatan. “Nữ chúa có chuyện muốn hỏi người.”

“Trương lão quan hệ gì với cô?” Giật tay áo khỏi cái nắm của Lê Diệt, Xapatan nóng nảy nói. Như Yên chỉ đáp lại bằng cái nhướn mày. “Trương lão được phái đến Rạch Năn quan hệ gì với cô?”

“Trên đời có bao nhiêu người họ Trương?” Như Yên vẫn giữ thái độ lãnh đạm trầm tĩnh mà hỏi lại. Dù biết câu chuyện này đang hướng về đâu, thừa nhận thẳng thắn không phải là bản tính của nàng.

“Người họ Trương quê ở Bắc Kinh, từng cung cấp tài vật cho quân Long Môn thì chỉ có một.” Xapatan nghiến răng. Như Yên nhíu mày. Nhưng nàng chưa kịp lên tiếng hỏi, cô nữ chúa đã chỉ tay. “Kẻ mạo danh thân phận như vậy xuất hiện ở Rạch Năn, là do kẻ nào cử tới? Kẻ nào biết rõ có một người như thế? Kẻ nào liên lạc được tới tận Bắc Kinh mà dò la ra ông ta?”

“Dường như nữ chúa đã quên, rằng triều đình có thể làm tất cả những điều đó. Và chính triều đình phá lũy Rạch Năn, dĩ nhiên.” Nhún vai, Như Yên nhàn nhạt trả lời. Nhìn lên những vì sao trên mái nhà lớn, nàng mỉm cười. “Ý nữ chúa hẳn muốn hỏi, kẻ nào đã nắm được tất cả thông tin và sử dụng nó?”

“Là ta.” Chầm chậm buông từng lời, nàng lắng tai nghe tiếng gió xạc xào trong khu rừng xa. Nàng không nhìn đến vẻ kinh ngạc của Lê Diệt lẫn ánh mắt phẫn nộ của Xapatan. Ngay cả tiếng va chạm lạnh người của kim khí và thanh âm gió rít đến, nàng cũng không ngạc nhiên khi nghe thấy.

Nhưng thanh dao ngắn của Xapatan dừng lại trước cổ nàng. Ở khoảng cách này, nàng dường như thấy được tia máu vằn đỏ trong mắt nữ chúa.

“Xapatan!” Lê Diệt hoảng hốt níu tay cô gái đang giận dữ cực độ về. Đáp lại cậu ta là tiếng quát nghèn nghẹn của Xapatan.

“Ả giết chết Tuyết Nhi! Tại sao các anh còn để ả sống đến giờ này?” Mũi dao vẫn rung động cách cổ nàng một quãng đầy nguy hiểm khi Xapatan cố vùng khỏi tay Lê Diệt. Như Yên nhìn lưỡi dao rồi nhìn lên chủ nhân của nó, ánh mắt vẫn lạnh băng như lời nói.

“Nếu ta chết bây giờ, sẽ có rất nhiều người phải chết theo đấy.” Giọng nói của nàng còn thoáng vẻ uể oải. “Cô vốn biết ta đâu phải tự nhiên mà bị bắt đến đây.”

Mũi dao trước cổ nàng rung động. Nhận thấy thoáng chùng lòng của Xapatan, Lê Diệt liền kéo hẳn tay nàng ta xuống, cẩn thận tước đi con dao. Trừng trừng nhìn nàng một hồi lâu, môi Xapatan run lên.

“Ngày mai dẫn cô ta đi! Ta không cho phép kẻ này ở đây.” Nữ chúa quát trước khi quay người bỏ đi, chẳng rõ là nói với ai trong số họ. Bối rối nhìn nàng rồi Lê Diệt cũng vội bước theo sau Xapatan.

Khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, sao Hôm đã biến mất tự lúc nào.

Thầm nghĩ có nên trở về phòng, rồi nàng lại nhún vai. Đồ đạc của nàng vốn không được đem đến đây, tất cả đều sắm sửa mới. Nếu có rời đi, thiếu gì thì sắm lại là được. Mà lúc này, Xapatan làm ầm ĩ thu hút sự chú ý của mọi người, nàng không muốn bị phiền hà hơn. Nghĩ thế, nàng liền đi về phía mỏm đất cao sau phủ đệ, nơi có thể quan sát mảnh đất phía dưới mà vẫn được bóng tầng nhà cao che chắn. Nơi này vốn dành cho Xapatan hóng gió, trong ngày lễ tết đã được dựng một cái chòi nhỏ, nàng cứ thế đi vào, ngồi xuống chiếc chiếu trải sẵn, lấy bọc kẹo đường mà Hoắc Phương vừa đưa sáng này mà lắt nhắt ăn. Ở xóm làng phía dưới, lửa đã được thắp sáng trong các bữa ăn mừng lễ. Tiếng kèn trống vang vọng cả ngày đã tạm ngớt. Nàng có thể nhìn thấy gió cuốn lật mảnh vải trắng phủ trên nhà lễ trống bay lật phật. Vẫn còn vài bóng người nép dưới các lùm cây rậm. Nàng nghe giọng hát khe khẽ theo gió thoảng tới tiếng được tiếng mất.

  “Pakei đik limưn trun nau
Dahlak thauw di aw pacei oh nit
Limưn tơl takai darak
Riyak pauh klak gơm ngauk Pakei
Limưn trun takai tathik
Riyak ppok balik pauh Xah Pakei”

“Hôm nay sao lại hát những bài thế này chứ?” Nhíu mày, khoanh tay trên gối, nàng nghiêng người về phía tiếng hát mà lẩm bẩm. Dù nàng nghe không rõ, âm điệu não nề của bài hát thì chẳng thể là những bài tụng ca cho ngày lễ.

“Nghe hiểu?” Phía sau lưng nàng chợt vang lên tiếng nói. Không biết từ lúc nào, y đã đến sau chòi. Thậm chí, với vẻ bất động của y khi tựa lưng vào cột chống lớn của chòi, nơi đã bị che khuất bởi tấm chiếu mây che nắng, nàng có cảm giác như y đã tới nơi này còn trước cả nàng.

Không biết từ lúc nào, nàng thầm nghĩ. Như thể y đã học được cách giấu mình đi trên thế gian.

“Không nghe rõ nên không hiểu lắm.” Tuy vậy, nàng vẫn bình đạm trả lời câu y vừa hỏi. Tiếng nói nghe lạ lùng ngay cả với nàng. Trong bóng tối lờ mờ, nàng vẫn còn thấy được mắt y nhìn về phía mình. Hai năm này, nàng đã học tiếng Chiêm Thành, tuy không phải là chuyên tâm cho lắm, đủ để hiểu được câu chuyện giao tiếp thông thường.

“Ariya Xah Pakei[2].” Sau hồi lâu im lặng, y chợt lên tiếng. Giọng điệu của y gần giống hệt như nàng. “Lời của đoạn này là: ‘Chàng cưỡi voi xuống biển. Tôi vịn áo, chàng không thương. Voi xuống bờ biển, sóng biển vỗ úp lên Xah Pakei. Voi xuống bờ biển, sóng biển vỗ cuộn lấy Xah Pakei.’ Mô tả cái chết của Xah Pakei.”

Ồ, nàng chỉ thốt khẽ trong lồng ngực, như thể chờ đợi y nói tiếp. Cuộc trò chuyện có vẻ lạ kỳ này lại phảng phất giống hệt như ngày xưa, khi y dỗ dành nàng bằng những câu chuyện, bài hát lạ lùng từ mọi vùng đất y đã đi qua. Y không bao giờ nói về bản thân, những câu chuyện y kể luôn là của những người xa lạ. Và nàng đã luôn kiên nhẫn chờ đợi lắng nghe.

“Truyện này kể về hai người là Xah Pakei và Mưh Rat.” Vẫn bằng giọng đều đều lành lạnh có phần cứng nhắc, y nói khi hướng ánh mắt đến rừng núi đen thẫm phía xa. “Xah Pakei đi trên đường, thấy Mưh Rat dưới ruộng liền ngỏ ý muốn xin nắm gạo. Mưh Rat bảo, anh xuống ruộng mà lấy. Xah Pakei nghe thế thì cưỡi voi bỏ đi, Mưh Rat vội chạy theo. Một người cưỡi voi, một người đi bộ, người đi người đuổi khắp Panduranga, ròng rã vài năm dài. Lần cuối Mưh Rat tìm thấy Xah Pakei, được Xah mời vào nhà thiết cơm, rồi Xah lại bỏ đi. Khi Mưh Rat đuổi theo, voi đưa Xah Pakei thẳng xuống biển, vĩnh viễn không trở lại.”

Ồ, lần này thì tiếng nói bật ra trong tâm trí nàng, khi sự im lặng đã trùm xuống y. Vẫn khoanh tay như nhập làm một với bóng tối, y như đã quên cả sự có mặt của nàng, ngay khi tiếng vang cuối cùng của âm thanh đã bị gió cuốn đi.

Quả thật, y đã học được cách biến mất khỏi thế gian. Nàng nghĩ thầm, trong tiếng rì rào của gió núi tràn đến thay thế.

Nàng không định hỏi thêm về câu chuyện y vừa kể, như nàng đã luôn luôn không để tâm. Nàng không biết phải nói gì về nó, bây giờ.

Cũng như y, có lẽ nàng đã học được cách để biến mất. Biến mất khỏi chính bản thân. Đến mức nói về quá khứ cũng chỉ tựa như một giấc mơ xa lắc. Nàng cảm thấy mình chẳng có gì để nói về , hiện tại.

Y không nhìn nàng, nàng cũng chẳng nhìn y. Phía bên kia là biển, nàng nghĩ khi hướng mắt về bóng đêm ken dày phía chân trời xa. Nàng nghĩ về những gì nàng dự tính sẽ nói với y, dự định của nàng, với sự bình tĩnh lạ lùng. Cô gái ở dưới làng vẫn đang hát, lần này nàng nghe rõ.

Tóc đứt vướng cây rừng, mảnh áo rách trên mình.

Y vẫn im lặng. Và nàng có cảm giác mình không bao giờ là đối thủ của y trong trò chơi này. Sự im lặng của y có thể đánh bẫy kẻ khác hơn cả trăm vạn lời nói.

“Định đưa ta đi đâu?” Cuối cùng, nàng bỏ cuộc. Trò chơi này không có một chút nghĩa lý. “Đến Phan Rang?”

“Không.” Y chỉ ngắn gọn trả lời. Y không định đưa nàng về trung tâm xáo trộn bây giờ là Panduranga, nhưng cũng không định báo trước cho nàng biết nơi đến. Dù ở đây chỉ là người của y, y cũng không tin nàng. Nàng và Hoắc Phương. Chiêm Dao Luật đã quá liều lĩnh khi cho rằng có thể sử dụng được hai kẻ này. Và sự dâng nộp lẫn ngoan ngoãn chấp nhận dễ dàng của Hoắc Phương và nàng đều không hề là một điềm lành. Đến lượt mình, Hoắc Phương – và cả nàng – biết con bài trong tay mình là gì, để chẳng ai trong hai kẻ ấy tỏ ý lo sợ. Tính mạng nàng không hề quan trọng, cái chết của nàng là hoàn toàn vô dụng – Chỉ có thể sử dụng nàng trong sự sống.

Như y đã từng đưa nàng qua con lạch băng rừng đi về Phú Xuân.

Và nàng đang hoàn toàn bình thản nói về điều đó, bây giờ. Nàng đối mặt với y, như thể đêm ấy chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Như thể bọn y chỉ là hai người quen cũ lâu ngày không gặp, mà tình cảm lẫn oán giận trước đây đã hóa thành khói tan vào quá khứ.

Sau này, y biết điều đó có thể xảy ra – sự tan biến của yêu thương và oán giận. Dẫu có đau đớn mỗi khi nhớ lại, cũng chỉ là cảm xúc cho một thứ ký ức đã hoàn toàn cách rời với hiện tại, không liên quan tới con người hiện tại. Thứ khiến người ta đau đớn, cuối cùng cũng chỉ là nỗi đau của chính bản thân mình.

Nhưng nàng đang nói một cách hoàn toàn dửng dưng. Y đã nghe thấy điều đó, nàng nhắc về quá khứ, về những gì mình đã làm, hoàn toàn dửng dưng. Nàng có thể thanh minh, có thể kể lể hay đổ lỗi, nhưng nàng chỉ đơn giản là thừa nhận. Rồi y không biết mình có nên oán hận nàng vì điều đó.

Đáng lẽ y nên oán hận nàng. Như xưa kia. Như khi y còn chưa nghe chính miệng nàng thừa nhận. Như y đã oán hận nàng trước đó và sau này.

Nghe câu trả lời cụt ngủn của y, Như Yên nhíu mày. Nàng quay nhìn y, chợt mỉm cười.

“Ngươi đưa ta đi?” Nàng hỏi, nói tiếp ngay sau đó. “Còn Lê Diệt kia ở đây làm gì vậy?”

“Xapatan chủ trương ôn hòa, không định tham chiến, triều đình Nam Hà cũng không nghi ngờ cô ta, chúng ta chỉ nhờ được vài việc nhỏ.” Hiểu ý nàng, y trả lời. Biết sự qua lại của Lê Diệt với nữ chúa này, y cũng không định kéo cậu ta lún sâu vào. Một đoàn thương buôn nho nhỏ ở tận Đại Thành thì cũng làm được gì nơi đây? Lê Diệt ở lại chỉ vì Xapatan, lo việc lặt vặt trong phủ đệ và vùng đất của nàng ta, âu chỉ vì tình cảm cá nhân.

Bên kia, nụ cười của Như Yên chợt thoáng mấy phần kỳ lạ.

“Thật à?” Nàng hỏi lại. Nhưng rồi cũng không định nói thêm. “Vậy thì chúng ta cũng nên nói rõ với nhau vài điều trước khi làm bạn đường chứ?”

“Đã nghe câu chuyện hồi chiều rồi, phải không?” Xapatan làm ầm ĩ đến thế, nàng sẽ cực kỳ ngạc nhiên nếu y không để ý. Gạt tóc trên vai sang bên, nàng đứng dậy, xoay người về phía y. Trong một khoảng thời gian dài, y đã không cử động dù chỉ một ngón tay. “Dù sao, ngươi hẳn chẳng cần nghe ta giải thích, cũng như ta sẽ không yêu cầu ngươi giải thích bất cứ điều gì. Một người của ngươi, một người của ta hay hai người của ngươi, hai người của ta; thậm chí, tương lai của ngươi hay tương lai của ta; tất cả đều đã trao đổi xong hết cả rồi.

“Nói như thế hẳn là nhẫn tâm, phải không? Chắc chắn.” Nhẹ mỉm cười, nàng sửa lại lọn tóc mai trong gió ào ạt thổi lên từ dưới đồi. “Nhưng ta cũng cần lý do để giải thích tại sao lại không oán hận ngươi.

“Chẳng phải vì ngươi, không đâu, cũng chẳng phải vì những người mà ngươi đã giết. Anh trai ta hay Thanh không đáng để ta đem làm lý do cho sự oán hận một ai đó. Trong khi, suy cho cùng, tất cả là lỗi của ta.

“Ha, phải rồi, ta đau lòng chết đi được.” Ngẩng đầu, nàng cười với vành trăng non đang lên ngang trời. “Phải rồi, ngươi hẳn cũng đã từng như vậy. Có phải là cảm giác gần như muốn phát điên? Có phải là ý nghĩ thà mình là người chết đi cho rồi? Nhưng ta vẫn cứ sống, mặt trời vẫn cứ mọc. Rồi dường như, trong đau đớn cùng cực nhất, ta tưởng như ta đã tha thứ cho ngươi.

“Tưởng như, chỉ thế thôi, người ta thường lầm tưởng những điều tốt đẹp, như là ta có thể thông cảm cho ngươi để tha thứ, chẳng hạn. Nỗi đau của chúng ta đều như nhau, sai lầm, oán hận của chúng ta đều như nhau, vậy thì ta lại không phải là kẻ hiểu nhau nhất thế gian?” Khi nàng nghiêng đầu, y không thấy được đôi mắt nàng trong bóng tối mà trăng tạo thành. Nàng không lắc đầu, y chỉ thấy những sợi tóc mảnh bay qua những ngón tay nàng. Những ngón tay mỏng mềm như ngọn cỏ. “Nhưng ta không tha thứ cho ngươi, rồi ta nhận ra điều đó. ‘Tha thứ’ là một thái độ khác hơn ‘bỏ mặc’. Từ bé đến giờ, ta chưa từng biết tha thứ cho bất cứ ai, chẳng qua ta cứ coi sự tồi tệ xảy ra với mình là đương nhiên. Chẳng ai có nghĩa vụ phải tốt với ta, tại sao ta lại có thể oán trách khi họ làm điều xấu cho ta? Phải, ta cũng rất ít khi oán hận. Người duy nhất mà ta oán hận, cho đến lúc này, là ngươi.

“Dù có phá nát hết tất cả, phá cả bản thân mình, ta cũng bắt ngươi phải trả giá. Ta đã nghĩ như vậy, vẫn luôn nghĩ như vậy. Chỉ có điều, ta quên đi thôi.” Giọng nàng chợt hạ xuống mềm nhẹ như nước, y nghe như có tiếng cười quẩn quanh trong bóng tối. “Rồi khi đã phá cuộc đời mình đến tận cùng, ngươi nghĩ, ta còn lại cái gì?”

Lại chỉ có bóng tối cùng sự lặng yên vằng vặc của trăng trả lời nàng. Y đang nhìn nàng. Nhìn nàng giữ mái tóc bay rối trong gió cuộn. Nhìn nàng sửa lại mép váy đã cuốn lên trước khi quay người rời khỏi chòi. Nàng đến đứng dưới ánh trăng lam bạc nhưng nhức mắt, nhìn thẳng vào y với đôi mắt trong suốt điềm nhiên đến mức y cảm thấy cơn lạnh ẩn ẩn dâng lên trong lồng ngực.

Ánh mắt nàng, trong một cái giật mình âm thầm, đã khiến y nhớ đến một đôi mắt khác. Vẻ trong suốt dửng dưng bình lặng như bầu trời trên mặt biển, thứ ánh sáng chiếu qua bầu trời trên mặt biển.

“Thôi vậy, chúng ta cứ thử thi với Trời xem sao.” Nàng cười. Nụ cười mềm mại, rạng rỡ và gần như dịu dàng. Dịu dàng như thanh âm của nàng. Như những ngón tay và bờ môi mềm lướt qua nhau. “Ta thật lòng rất muốn được thấy Trời diệt ngươi như thế nào.”

 

 

 

Chú thích:

[1] Me là một loại “rau” chủ yếu của người Chăm, hầu như nhà nào cũng trồng một cây để ăn suốt 4 mùa. Họ dùng lá, trái me để nấu canh, luộc súp…

[2] Ariya Xah Pakei là trường ca Chăm có thể được viết vào thế kỷ XVII, gồm 149 câu. Trường ca này kể về cuộc truy đuổi của cô gái là Mưh Rat với chàng trai Xah Pakei qua khắp các nẻo đường Panduranga, kết thúc bằng cái chết của Xah Pakei ở Ia Trang (Nha Trang).




Leave a Reply

(required)

(required)

:) :blush: :D :( :(( ;)) :banh: ;) ::) =)) :)) b-) :meo1: :meo2: :meo3: :meo4: :meo5: :meo6: :meo7: :meo8: :meo9: :meo10: :meo11: more »

Bộ gõ tiếng Việt đã được bật. Bạn có thể gõ tiếng Việt không cần phần mềm trong máy.
RSS feed for comments on this post.


Copyright © Trường An. All rights reserved.