Solitude

Cảnh như thị, nhân như thị

Hồi 15: Cái bẫy
Trường An in "Nhật mộ biên thảo III" March 29th, 2012

“Xuân giang triều thuỷ liên hải bình, Hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh. Diễm diễm tuỳ ba thiên vạn lý, Hà xứ xuân giang vô nguyệt minh.”

“Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần, Hạo hạo không trung cô nguyệt luân. Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt? Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?”

Áo thanh cát sắc vi minh nhàn nhạt được viền những đường thủy ba sặc sỡ bay lất phất theo từng bước chân. Khăn nhiễu buộc quanh trán thả đuôi về sau lẫn vào tóc. Làn da tai tái một sắc xanh có phần kỳ dị dưới ánh trăng. Y vừa đi vừa hát, chân như lướt trên cỏ, tiếng ca như gió xạc xào giữa những tán lá dày. Thấy ánh lửa, y liền nheo mắt.

Dưới triền đồi, khu phố nhỏ gần như một ngôi làng nằm bên dòng sông, những mái gỗ chen cùng ngói nhấp nhô đã gần như chìm vào bóng đêm, chỉ có lửa vẫn còn sáng trên tháp canh hai đầu con đường cắt ngang qua phố. Đêm sáng trăng, những chiếc thuyền đậu thành dãy bên bến không thắp đèn, nghe tiếng sóng nước vỗ ì oạp vào kè đá. Dòng sông đổ từ trên dãy núi cao xiên ngang qua khoảng đất rộng, dưới chân núi dường vẫn còn nghe tiếng nước ồ ồ. Bên kia bờ sông, qua khoảng đất ruộng, bóng vài ngôi nhà của dân trong vùng còn giữ nguyên lối dựng sàn cao mái lớn hiện rõ trong ánh trăng.

Phất tay áo, y chọn ngồi lên một thân cây hơi nghiêng trên triền đồi, thả chân xuống khoảng không sâu hút tràn đầy bóng tối bên dưới. Ngẩng đầu nhìn trăng vằng vặc trên cao, y lại nghêu ngao hát tuy đã hạ tông giọng xuống.

“Tạc dạ nhàn đàm mộng lạc hoa, Khả liên xuân bán bất hoàn gia. Giang thuỷ lưu xuân khứ dục tận, Giang đàm lạc nguyệt phục tây tà.” Lấy ngón tay gõ xuống thân cây thô ráp làm nhịp, y gục gặc đầu. “Tà nguyệt trầm trầm tàng hải vụ, Kiệt Thạch, Tiêu Tương vô hạn lộ. Bất tri thừa nguyệt kỷ nhân quy, Lạc nguyệt dao tình mãn giang thụ.”[1]

Khả liên lâu thượng nguyệt bồi hồi.” Câu hát mang âm điệu gần giống lại không phát ra từ y. Bóng cây ngay dưới chân y lay động, trước khi người bên dưới nói vọng lên bằng một giọng không lấy làm vui vẻ cho lắm. “Ngươi định báo cho cả người lẫn thú quanh đây biết mình có mặt?”

“Ngươi cũng biết bài này à?” Kẻ đang vắt vẻo trên cây ra vẻ không để tâm đến câu hỏi gắt gỏng của người vừa tới. Cười khanh khách trong cổ, y nghiêng đầu nhìn xuống, hỏi với sự hứng thú không che giấu. “À, mà có lẽ Tư Tư cô nương vẫn thường hát.”

Kẻ vừa tới ‘hừ’ khẽ, nhưng tiếng vang trong đêm không nhỏ. Ánh trăng soi tỏ nửa khuôn mặt đang ngẩng lên của gã cùng vết sẹo dài khiến sắc diện thêm vài phần hung tợn. Gã đã tuốt đao cầm tay, ánh thép lòe lòe sáng trong trăng hắt vào mắt y. Tặc lưỡi, biết không phải lúc để trêu chọc Lâm Phi thêm, y nhún vai. Chỉ thấy tà áo xanh phất phới như lá, y buông người rơi xuống bên Lâm Phi nhẹ đến mức gã cảm thấy như có một làn gió vừa tạt qua.

“Ta đường hoàng mà đi, có gì phải che giấu?” Quay lưng đi về phía con đường xuống đồi hướng tới khu nhà nhỏ nọ, y cười nói. “Ta chờ ngươi cả đêm, chỉ sợ ngươi trốn mất… hay đưa người trốn mất.”

“Vớ vẩn.” Như thể hiểu ý y, Lâm Phi gầm gừ trong cổ. Y hơi liếc mắt về phía sau, cười nhạt.

“Tiểu thư tin ngươi, nhưng ta không tin ngươi. Chưa nói đến chuyện đám người hành động dựa vào tình cảm thì chẳng đáng tin chút nào, ngươi lại…” Gẩy hai cái móng tay dài khác thường trước mặt, y nói mà không nhìn đến kẻ phía sau lẫn con đường đang đi. “Tình cảm với Quảng Phú cũng không tệ, nhỉ?”

“À, Quảng Phú… Tiểu thư lại nhặt được cái loại gì về? Tiểu thư quả là có biệt tài nhặt về toàn những thứ khó dạy.” Y khùng khục cười. “Gã có nói cho ngươi, gã kể cũng coi như là dân gộc ở xứ này không?

“Từ xưa lắm rồi. Gã cứ bảo mình cùng quê với ngươi hay Linh lão đầu, thật ra cũng chẳng phải. Từ mấy trăm năm trước, tổ tiên gã đến đây, tên tuổi vẫn còn được lưu trong sổ - mà là sổ ở Đông Kinh cơ.” Liếc mắt qua mấy rặng cây rậm bên đường, y nhếch môi. “Đám tù nhân của Minh triều bị đày đến vùng này.[2] Cùng nguồn gốc với Linh lão đầu, quả thế thật. Toàn những kẻ chống đối từ trong máu.”

“Sao ngươi biết?” Sau một lúc im lặng, Lâm Phi không thể ngăn được tò mò mà hỏi. Gốc gác của Linh lão đầu thì họ có thể tra ra, nhưng Quảng Phú có vẻ là kẻ mà ngay cả cha mẹ là ai gã cũng không biết.

“Ngươi nghĩ Linh lão đầu có thể gả con gái cho một kẻ không rõ gốc gác sao?” Dường như chỉ chờ đợi câu hỏi, y cười dài. “Chỉ cần gã nhớ mình lớn lên ở xó xỉnh nào, sẽ tra ra ngay được nguồn gốc. Đó là sức mạnh của các thủ lĩnh vùng này. Họ kiểm soát tất cả.”

“Từ lâu, lâu lắm rồi, trước cả người Việt, trước cả Chiêm Thành.” Đánh lưỡi, giọng y lại hơi ngân nga. “Ta không thích xứ sở này.”

Quảng Phú cũng thường nói thế, Lâm Phi thầm nghĩ, nhưng nhớ đến thân phận của kẻ đi trước mà im lặng. Ta không thích xứ sở này, Quảng Phú thường nói, nhưng có lẽ với một ý nghĩa hơi khác với điều gã đã nghĩ.

“Chẳng biết là kẻ nào đang lợi dụng kẻ nào.” Như thể đọc được ý nghĩ của Lâm Phi, Diêu khoanh tay cười nhạt. Y lim dim mắt nhìn về phía đầu dòng sông. “Mà như vậy, ta chẳng thể tin được bất cứ ai trong các ngươi. Ái tình đáng sợ, nhưng thứ mang tên ái tình còn đáng sợ hơn nhiều lần.”

Lâm Phi cau mày, nhưng không lên tiếng. Bọn gã đã xuống tới chân đồi. Và trăng sáng đang soi tỏ những cái bóng xuất hiện không một thanh âm ở phía đầu dòng sông. Tất cả đang đi về khu phố nhỏ dưới chân núi. Không cần phải đoán, gã đã có thể hình dung ra rằng trong tay mỗi kẻ đều cầm theo một mồi lửa.

Ở vùng đất này, người Thượng vẫn thường tràn xuống đốt phá cướp lấy của cải của dân buôn – tương tự như người vùng thấp tấn công vào buôn làng cướp voi, trâu ngựa… Những xung đột vẫn xảy ra luôn luôn, mà đôi khi – hay thường xuyên – chỉ nhờ vào quyền lực đôi ba người thủ lĩnh của bọn họ mới có thể dẹp yên.

Vậy thì, một cuộc tấn công vào đêm trăng như thế này, có gì là lạ?

Diêu đưa hai ngón tay vào miệng, huýt lên một tiếng lảnh lót. Trong đêm vắng lặng, tiếng huýt như vang đến cả những ngọn núi xa. Nhận được tín hiệu, những kẻ mai phục đầu dòng sông nhanh như cắt tràn đến khu phố. Chỉ trong một cái chớp mắt, ánh lửa đã lóe lên trong tay bọn chúng, trước khi mồi lửa được ném vào ngôi nhà gần nhất, bắt lấy mảnh gỗ mùa khô cong giòn mà cháy rừng rực.

Lửa bốc cao cùng với tiếng động bùng phát lan qua các ngôi nhà. Nhiều bóng người xông ra, đao kiếm trong tay, bắt đầu loạn đả với bọn người tấn công bôi hắc ín từ đầu đến chân. Nhiều kẻ khác, xao xác hơn và hoảng hốt hơn, tìm cách cứu lấy những thứ nằm trong các ngôi nhà đang bốc cháy. Đôi kẻ tấn công đã nhảy lên thuyền, chặt dây cột mà chèo ra giữa sông, kéo cuộc chiến loang ra cả khoảng sông rộng.

Trong lúc hỗn loạn, êm nhẹ như một cái bóng, y men theo bìa rừng mà tới ngôi nhà ở đầu bên kia khu phố, nơi ngọn lửa vẫn chưa kịp lan tới. Cửa ngôi nhà đã mở, nhưng chỉ có bóng vài người ăn mặc theo lối gia nhân đứng trước nhà, nháo nhác báo vào trong. Đợi thêm một lúc, y thấy thêm chừng chục kẻ từ gian nhà bên cạnh chạy sang, đao kiếm trong tay sáng loáng, tạo thành một vòng vây bảo vệ trước cửa nhà.

Bằng một cái lắc mình nhẹ như lông hồng, y đạp vào hàng rào phía sau nhà, tung người lên lan can tầng trên. Người trong nhà có vẻ cũng đã bị hút sự chú ý về phía đám cháy đầu phố, cửa lan can he hé mở nhưng không ai phát hiện ra cái bóng của y đã chắn ánh trăng hắt vào phòng.

Phòng trên không có người. Căn nhà xây theo lối nửa Chiêm nửa Tàu, chống trên bốn chân thấp, chiều ngang khá dài để phân làm nhiều phòng, nhưng phần trên thay vì xây mái dốc lớn lại thiết kế thành một căn gác nho nhỏ gồm ba phòng cạnh nhau, nối bởi hai dãy lan can trước sau. Đẩy hé cửa nhìn ra lan can trước, y nhận ra đôi ba người trang phục vẫn chưa tề chỉnh. Ánh mắt y dừng ở một cô gái mặc áo màu lục.

Tặc lưỡi một cái không thanh âm, y rút thanh liễu diệp kiếm từ trong thắt lưng, lùi về phía sau, cắt đôi khóa trên cánh cửa. Tiếng động trong phòng khiến những kẻ ngoài lan can giật mình. Y nghe tiếng người gọi nhau, liền lùi hẳn về lan can sau nhà.

Khi đám người ngoài cửa – gồm cả những bảo vệ được gọi lên – tông cửa vào phòng, họ không nhìn thấy gì ngoài cái khóa đã bị chém làm đôi.

Bên ngoài, bỗng nhiên nghe tiếng vun vút như roi quật, những bảo vệ vừa mới chạy tới vây ngoài căn nhà kêu thét lên được vài tiếng ngắn ngủi. Khi cô gái áo lục ngoái đầu nhìn lại, vừa kịp thấy bóng của một mũi tên nhỏ ngắn chỉ bằng nửa bàn tay lao vút qua từ trên mái nhà.

“Đứng lại!” Khi kẻ đầu tiên vừa kịp qua cơn ngơ ngác định phóng ra ngoài phòng xem xét tình hình, cô gái áo lục vội vàng gọi giật lại. Vừa đúng lúc một mũi tên nhỏ bắn xuyên qua mái nhà, cắm phập xuống đầu mũi chân kẻ vừa định lao ra.

Liền sau đó, một tiếng cười ngắn thanh thúy vọng vào. Lẫn trong tiếng ồn ã của người và lửa, tiếng cười có âm vực cao bất thường trở nên kỳ dị đến rợn gáy.

“Tư Tư cô nương, lâu không gặp. Cô vẫn tinh như thế.” Kẻ ở trên mái nhà nói, kèm với vài tiếng lắc xắc nho nhỏ như kim loại chà xát nhau. Ngừng một thoáng, y lại cười. “Còn có cả Lưu tiêu chủ, lâu ngày không gặp. À, ta lại gặp nhau, Vinh trưởng lão, Mai Điềm tiêu chủ, Trình lão lão, à, Mặc Huyền lão gia dạo này thế nào? A, có cả người quen ta đã gặp ở đâu rồi, có phải ở trong nhà Triệu lão gia?”

Y cứ nhẩn nha đọc tên từng người trong nhà, mỗi cái tên kèm theo một tiếng cười lạnh sắc như dao. Đến chừng tất cả đã phải ngẩng đầu nhìn lên mái, nơi tiếng nói phát ra, y lại khúc khích cười.

“Tư Tư cô nương quả là mỹ nhân đáng sợ, bao nhiêu người phải vượt ngàn dặm đến gặp cô nương. Do mãnh lực mỹ nhân quá lớn hay còn lý do nào khác, nếu có người hỏi đến, quý vị trả lời làm sao?” Tiếng lách cách đều đặn vẫn vang trên mái thành một vòng tròn, như thể y vừa nói vừa di chuyển quanh mái nhà. Cô gái được gọi là Tư Tư sau một thoáng ngạc nhiên liền đưa tay ra hiệu cho những người trong phòng im lặng, ngẩng đầu lên mà cao giọng.

“Vị cao nhân nào trên mái, nếu có chuyện muốn gặp, sao lại không ra mặt?” Nàng vừa dứt lời, được tiếp ngay bằng một tiếng cười chẳng khác trước.

“Ta không có ý định gặp cô nương, cũng không có ý định gặp ai trong các vị. Chỉ là…” Mấy cái tặc lưỡi nữa vang xuống từ mái nhà, y đập mũi chân lên mái gỗ, nhìn về phía chòi canh bên kia sông. “Họ đốt phong hỏa rồi.”

Quả thật, lửa cũng đã chiếu sáng trên đỉnh chòi canh của lính tuần phòng – Một hành động thậm chí không cần thiết khi lửa đã nuốt chửng chừng chục ngôi nhà đầu phố. Đám người tấn công đang tăng lên khi vài nhóm lại chợt đột ngột xuất hiện từ trong bóng tối, ép đám người của khu phố dạt về một góc. Nếu nheo mắt nhìn kỹ, có thể đã loáng thoáng thấy bóng của thuyền lính từ đầu sông đang đến.

Những kẻ trong phòng nhìn nhau. Kẻ tấn công đã tỏ rõ ý định của mình: Lợi dụng cuộc đột kích ầm ĩ này lôi kéo đám quân canh – có thể cả quan coi sóc vùng – của triều đình tới. Và họ quả là sẽ khó mà giải thích cho sự tập hợp của mình nơi đây – hoặc là, sự có mặt của họ nơi đây sẽ khó thoát khỏi cặp mắt nghi kỵ của một số người.

“Hừ!” Gã trung niên vốn có tên Mai Điềm tiêu chủ là kẻ đầu tiên phản ứng. Đại đao trên tay gã đâm xuyên lên mái nhà, nơi tiếng nói vừa phát ra. Đao đâm ngọt qua thớ gỗ dày, đem một lớp phấn bột hăng hắc bay qua kẽ hở. Mai Điềm vội vàng thu đao nhảy tránh lớp bột tung xuống, cuống quýt phủi bụi bám trên áo, nhắm mắt thở hắt ra mấy lần.

Tiếng cười lại khe khẽ vọng, lần này cùng với tiếng búng tay.

“Không có tật thì không giật mình, ta làm hại gì các vị mà phải phản ứng như thế?” Y nhẩn nha nói, tiếp ngay khi nghe tiếng động trong phòng. “Đừng nghĩ đến chuyện đồng loạt nhảy lên mái nhà, mà cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi. Các vị không biết cái gì đang chờ đợi mình bên ngoài đâu.”

Cùng lúc với tiếng nói cuối cùng của y, một chiếc thuyền trong bến bất chợt nổ tung. Tiếng nổ kinh thiên động địa mang theo tia lửa bắn tung bốn hướng, chẳng mấy chốc khiến những chiếc thuyền bên cạnh bắt cháy theo.

Y nhịp chân nhìn ngọn lửa rừng rực trên mặt sông tối đen được trăng phủ lên lớp ánh bạc mờ nhạt. Lời nói của y không phải là đe dọa, khi những kẻ bao vây khu nhà này sẽ sẵn sàng triệt hạ bất cứ ai ló mặt ra khỏi cửa mà không cần đến sự cho phép của y. Mạng sống của bất cứ kẻ nào ở đây cũng không quan trọng – bằng ý nghĩa mà sự hiện diện của chúng đem tới. Một cuộc vây bắt thật đơn giản và nhanh chóng.

Hay ít nhất, đó là những gì y đã nghĩ.

Ngay trong khoảnh khắc y nhìn rõ đoàn thuyền quân canh phòng đang đổ tới dưới bóng của rừng cây rậm, y cảm thấy gáy mình bị đánh mạnh bởi một cú thôi sơn. Khoảnh khắc tiếp theo, thứ y thấy chỉ là bóng tối.

Những kẻ dưới nhà đều nghe rõ tiếng động lớn trên mái. Nhưng không để họ kịp đoán việc đang xảy ra, lửa đã tràn từ trên mái nhà xuống, bắt lấy những tấm gỗ giòn cùng rơm rạ mà bùng lên như một tấm màn dày vây kín căn nhà.

“Chúng đốt nhà!” Có ai đó trong phòng gào lên. Nhưng khói cuồn cuộn xô vào phòng đem theo mùi hăng hắc tràn đặc phổi quật ngã gã. Những thân người lần lượt ngã xuống trong lúc tìm cách tháo chạy ra cửa. Lửa, cùng lúc, bùng lên từ phía dưới lầu.

“Tư Tư!” Cô gái áo lục lấy tay áo che kín mặt, nghe tiếng gọi tên mình liền quay đầu. Qua làn khói, nàng chỉ thấy bóng dáng lực lưỡng như thể một con gấu đã choán gần hết khung cửa sổ. Một thân người bị ném vào phòng thông qua cửa, trong khi bàn tay to lớn chụp ngang vai nàng. “Rời khỏi đây!”

Nàng thấy mình bị ném tung theo cái giật thô bạo của bàn tay nọ, thân mình bắn qua cửa, lăn trên mái nhà mà rơi xuống khoảng đất phía dưới. Thân hình to lớn của kẻ nọ vẫn đỡ ở dưới cho nàng, gã rên lên khi rơi xuống đất tựa như trái mít rụng.

“Lâm Phi?” Chớp đôi mắt đã bị khói hun nhòe nhoẹt, Tư Tư nghi hoặc cất tiếng. Đáp lời nàng chỉ là tiếng hừ cộc cằn.

“Không phải ta thì là ai?” Gã vừa nói vừa xoa đôi vai tê buốt. “Nàng nghĩ đã ra lệnh cho ai đưa tên này tới?”

“Vất vả cho anh rồi.” Tư Tư liền mỉm cười, đưa tay lau mắt, lau cả vết bẩn trên mặt kẻ vừa đỡ nàng. “Nhưng lần này anh lập công lớn đấy.”

“Không có y, làm sao màn kịch này diễn được.” Nàng khe khẽ cười, tiếng cười gần giống như kẻ trên mái nhà khi nãy, đưa tay sửa lại chiếc trâm bên gáy. “Các vị khách của ta, đáng tiếc, phải hy sinh vài người đi vậy.”

***

“Tiểu thư, vượt qua nơi này là địa phận Phú Yên.”

Nghe tiếng nói của Xuân Tử, Như Yên chỉ gật đầu. Nhưng Xuân Tử vẫn đứng sau nàng, cau mày mà nói tiếp.

“Xin tiểu thư vào trong khoang. Vùng đất này rất phức tạp.” Cô kiên nhẫn mềm mỏng nói. Chủ nhân của cô đang ngồi dưới chiếc ô lớn trên đầu thuyền, đem theo một bức màn che nắng dày. Dù thuyền này chỉ theo lối thuyền buôn bình thường, phô trương như thế, ai cũng biết có phụ nữ trên thuyền.

Họ đang đi qua ranh giới của Quy Ninh và Phú Yên, con sông cắt qua vùng rừng núi hoang vu. Quãng sông không lớn, có thể nhìn rõ cảnh sắc hai bên bờ. Chiều đang buông, tuy chưa tối hẳn nhưng đã nhá nhem, là lúc bọn cướp ưa thích lộng hành.

“Chẳng lẽ chị sợ vài kẻ sơn tặc?” Như Yên chỉ cười.

“Không phải là vài kẻ…” Xuân Tử cau mày. Cô chưa kịp nói hết câu, chiếc thuyền của họ đã rung động như thể va phải đá. ‘Uỳnh’ một tiếng vang động, chiếc thuyền rung chuyển từ đầu cho đến từng tấm ván, hất vài thủy thủ đứng trên sàn ngã lăn xuống sông.

“Có đá… Không phải, là cọc.” Viên thuyền trưởng đang lái hốt hoảng thông báo. Trong lúc quẫn trí, lời nói của ông ta cũng không chính xác. Thứ đang chắn đầu thuyền của họ, sừng sững như ngọn núi nổi lên từ dòng sông, là một bức tường gạch đỏ gần như cắt ngang qua con sông. Triều hạ, đem bức tường đỏ nổi rõ trong bóng tối, trên lớp sóng đục ngầu, như một bóng ma thình lình xuất hiện.

Như những bóng ma, những bàn tay ướt nước với lên mạn thuyền trong lúc mọi ánh mắt đều hướng về phía bức tường đỏ. Không một thanh âm, những kẻ xuất hiện từ lòng sông nhảy phắt đến hạ sát thủy thủ đứng gần mình nhất. Như nhận được ám hiệu, tiếng reo hò vang lên từ trong bờ sông, khi hơn chục chiếc bè lao ra từ trong đám cây rậm.

“Quả là không chỉ có vài kẻ.” Như Yên khoanh tay nói với Xuân Tử. Nàng đã đứng dậy, nép vào bóng tấm màn che xung quanh. Nhưng đường trở về khoang thuyền đã bị chắn lối. Cuộc chiến giữa các thủy thủ và kẻ cướp thuyền đang diễn ra không hoàn toàn cân sức. Bị tấn công bất ngờ, hộ vệ của nàng lúng túng thấy rõ, và càng bị áp đảo bởi số lượng kẻ địch đông đúc đang nhảy lên. “Đông thế này mà là cướp đường sao?”

“Tiểu thư lo tránh đi…” Xuân Tử vội vàng nói. Như Yên nhướn mày.

‘Tránh đi đâu?’, nàng chưa kịp hỏi, Xuân Tử đã hét lên một tiếng nhỏ, lao sang chắn đường kẻ vừa nhảy lên khoang. Cô chém ngã gã, nhưng cùng lúc, ba bốn kẻ từ xung quanh nhảy lại. Như Yên cảm thấy ngay tia thép lành lạnh đặt lên gáy nàng, cùng hơi thở tanh tanh mùi nước.

“Đừng thô bạo thế.” Nàng nhíu mày, gạt bàn tay ướt nước đã nắm lấy vai mình. Xuân Tử đã chém ngã gã còn lại, quay đầu trừng trừng nhìn kẻ đang khống chế nàng. Như Yên nhún vai, quay đầu mỉm cười với gã. “Ta không biết võ công, mất công khống chế ta làm gì?”

“Nếu muốn giết người, đừng có chần chừ.” Nụ cười trên môi nàng vẫn ngọt ngào, khi trong tay áo rộng phát ra tiếng ‘tách’ nho nhỏ. Mũi tên chỉ bằng ngón tay lao cắm thẳng mặt kẻ đang kề dao vào cổ nàng. Giật mình, gã vội nghiêng đầu tránh, liền cảm thấy cơn đau dội đến từ trong cổ. Như Yên xoay người, con dao nhỏ trong tay trái của nàng nhằm đúng cổ gã mà lia tới.

Gã ngã xuống mà không kịp nhìn máu bắn thành vòi ngang qua khoang.

“Tiểu thư!” Xuân Tử hoảng hốt kêu lên, cùng lúc với tiếng gầm phẫn nộ vọng đến từ khoang sau thuyền. Thấy cảnh tượng cô gái ra tay giết đồng bọn, đám người tấn công liền chuyển hướng đánh thẳng về phía nàng. Đồng loạt, thêm chục kẻ nữa lao đến. Chưa kịp chạm đến tay áo Như Yên, Xuân Tử đã lại bị hất văng sang bên.

“Tiểu thư!” Cô hoảng hốt gọi khi bóng áo trắng bị che khuất bởi một đám người quần áo chằng đụp, to lớn lừng lững.

Như Yên lùi về sau, hẫng chân ngã xuống sàn thuyền thấp bên dưới, lăn tròn trên sàn thuyền đang nghiêng đi. Thuyền có vẻ đã bị đục vỡ, đang chìm dần trong một chiều nghiêng đầy nguy hiểm, gần như cắm thẳng đầu xuống nước.

Thế này mà là cướp sao? Nàng vẫn còn kịp nghĩ khi lưng va phải một tấm gỗ, thấy đau tê dại gần nửa thân người.

Mấy thân người còn hoặc không còn cử động cũng đang lăn trượt qua nàng. Nàng vội vàng bám lấy mạn lan can gần mình nhất, nghe tiếng chân đang sầm sập chạy đến cùng tiếng kim loại đầy đe dọa.

Nhưng tiếng chân dừng lại trước nàng. Nhưng thay vì một cú đánh mà nàng đã chờ đợi, nàng thấy cổ áo mình được kéo lên, ngăn nàng buông bàn tay đã tê cứng mà rơi xuống sông.

“Ngươi…” Nàng nghe tiếng Xuân Tử kêu lên, nửa ngạc nhiên nửa phẫn nộ. Nàng muốn ngẩng đầu nhìn, nhưng mái tóc dài đã xõa xuống che gần hết tầm nhìn của nàng.

Cúi đầu, dùng mái tóc để phủ che, khóe môi nàng chỉ cong nhè nhẹ.

 

 

 

Chú thích:

[1] Bài Xuân giang hoa nguyệt dạ của Trương Nhược Hư. Dịch nghĩa: “Sông xuân nước triều như mặt biển, Trên biển trăng sáng cùng triều lên. Vời vợi theo sóng ngàn vạn dặm, Nơi nào sông xuân chẳng sáng trăng./ Trời sông một sắc không hạt bụi, Vằng vặc không trung trăng lẻ soi. Ai đã từng bên sông gặp gỡ trăng? Trăng năm nào đã từng soi sáng người?”

“Tràn đêm nhẹ kể mộng hoa rơi, Thương đã nửa xuân chẳng về nhà. Sông nước đưa xuân đi mải miết, Sông cạn trăng tàn nghiêng trời tây./ Trăng tàn trầm khuất giữa mù khơi, Kiệt Thạch, Tiêu Tương xa tít tắp. Nào biết theo trăng mấy kẻ về, Trăng lặn xác xao ngàn cây lá.”

[2] Sau khi đánh đuổi quân Minh, lập nên triều Lê, Lê Thái Tổ đã ra lệnh đưa tù nhân người Minh đến ‘vùng biên giới’ – chính là khu vực Quảng Nam – Bình Định – Phú Yên sau này để lưu đày.

 




Leave a Reply

(required)

(required)

:) :blush: :D :( :(( ;)) :banh: ;) ::) =)) :)) b-) :meo1: :meo2: :meo3: :meo4: :meo5: :meo6: :meo7: :meo8: :meo9: :meo10: :meo11: more »

Bộ gõ tiếng Việt đã được bật. Bạn có thể gõ tiếng Việt không cần phần mềm trong máy.
RSS feed for comments on this post.


Copyright © Trường An. All rights reserved.