Solitude

Cảnh như thị, nhân như thị

Hồi 12: Âm mưu
Trường An in "Nhật mộ biên thảo III" February 19th, 2012

Ngày mùng bốn Tết là sinh nhật của Giang Hồng, Linh lão đầu tiện thể tổ chức cùng lễ kết bái cho con gái và Như Yên. Khách đến đông chật gian nhà chính và cả hai gian cánh, người luôn chân chạy trong khoảng sân rộng. Gần một tháng ở nơi này khiến Như Yên quen biết hầu như mọi người thân của Linh lão. Vì danh tiếng của nàng, Ngụy lão gia của Nước Mặn cũng phải gửi tới một nhóm mang quà mừng, tuy không đích thân đến. Tiệc mở từ chiều ngày mùng ba, đến tận tối mùng năm mới vãn người.

“Thật là…” Xuân Tử dựa lưng vào cửa thở ra khi tiễn vị khách cuối cùng đến chào Như Yên ra ngoài. Suốt ba ngày hầu như chỉ đứng, cô cũng đã thấy mệt mỏi bải hoải. Đáp lại lời cô là tiếng thở dài tương tự từ bên kia phòng. Ngồi sau bàn, Như Yên nghiêng người qua một bên ghế, mắt lim dim nửa nhắm nửa mở.

“Chị về phòng chuẩn bị trước cho ta đi ngủ.” Nàng nói mà không mở mắt. Xuân Tử gật đầu quay đi. Chủ nhân của cô có vẻ đã mệt đến không còn muốn cử động, cô nên về trước gọi người chuẩn bị nước rửa mặt sẵn trong phòng.

Vì nơi này là căn nhà cánh mà Linh lão để cho Như Yên tiếp khách, Xuân Tử chỉ khép hờ cửa chứ không đóng hẳn. Cô đi một lúc, gió thổi mạnh, đẩy cánh cửa mở rộng. Ngọn đèn vốn đã gần cạn dầu trong phòng lung lay rồi tắt.

Vẫn nhắm mắt, Như Yên nghe tiếng chân bước ngoài hành lang. Người vừa đến dừng lại một lát rồi bước vào phòng.

“Lão gia.” Là Như Yên lên tiếng trước. Nàng không nhìn rõ mặt ông ta trong ánh lửa mờ hắt vào từ hành lang. Nhưng nàng có thể ngửi thấy mùi lưu diệp hương thoảng theo gió. Lạ, từ cách phục sức cho đến cả thói quen thường ngày, Linh lão này lại rất giống Thắng Bình.

Có vẻ như cũng đã nhận ra nàng còn ở trong phòng, Linh lão không giật mình. Đứng lại ở giữa phòng, ông ta nhíu mày nhìn về phía nàng. Giọng nàng rất nhẹ, kéo dài như thể đã say. Mấy ngày nay, nàng uống rất nhiều.

“Công nữ chưa về phòng nghỉ?” Linh lão theo lệ mà hỏi, Như Yên uể oải lắc đầu, không để tâm ông ta có nhìn thấy hay không.

“Ta nên gọi lão gia thế nào từ bây giờ nhỉ? ‘Cha nuôi’, có vẻ không hợp lắm? Lão bá thì hơi xa cách, hay nên gọi là chú, hoặc bác?” Giọng nói vẫn nhẹ như tiếng gió, Như Yên cười. Thấy cái bóng hắt đến từ bên kia phòng đổi chân trụ, có vẻ không thoải mái.

“Thôi thì cứ gọi là lão gia thì hơn. Mấy cách gọi kia, thế nào cũng không quen.” Nàng cười khẽ. “Lão gia kể ra còn kém chồng ta đôi tuổi, với quan hệ của chúng ta từ trước thì tiếng chú bác hơi buồn cười.”

“Công nữ say rồi, nên về nghỉ.” Linh lão lại đổi chân trụ, lắc đầu nhắc. Như Yên nhíu mày, lảo đảo đứng dậy, tựa vào bàn mà cười.

“Sao phải khách sáo với ta như thế? Nếu ta chỉ là ‘Phương tiểu thư’, có khi đã trở thành phu nhân của lão gia rồi.” Nàng nói, bất chấp vẻ không thoải mái của người bên kia phòng, chầm chậm tiến đến cạnh ông ta. “Lão gia có thể bảo rằng chưa từng có ý nghĩ ấy? Năm đó, ai tung tin ta đã kết hôn với lão gia ra ngoài?”

“Công nữ…” Hơi nghiêng người lùi lại, Linh lão thận trọng giữ khoảng cách với nàng. Nghĩ nàng đã say, khuyên bảo không ích lợi, ông ta ngoảnh đầu nhìn ra tiếng chân đang đi tới ngoài hành lang, gọi lớn. Giang Hồng nghe tiếng cha gọi liền bước vào, đúng lúc Như Yên nắm lấy tay áo Linh lão.

“Này, năm ấy lão gia định gả con gái, mấy phần vì Đông Phố, mấy phần vì ta thế?” Nàng cười hỏi. Linh lão cau mày rút tay áo ra khỏi tay nàng, vẫy tay bảo Giang Hồng dìu nàng về phòng nghỉ. Giang Hồng vừa đỡ lấy nàng, ông ta đã vội bước ra ngoài. Cái bóng thoáng chốc đã mất hút về phía bên kia sân.

“À, cha cô…” Khi Giang Hồng đã dìu Như Yên ra ngoài, nàng chợt lên tiếng. Tựa đầu lên vai cô gái, nàng lim dim mắt nhìn lên cô. “Gọi là cha em mới phải, đúng không? Ông ta chẳng phải là lòng dạ sắt đá, vô tục vô cầu gì cho cam đâu.

“Em thật là dễ tin người, biết không? Chuyện đồn đại năm xưa chẳng phải là không thật đâu. Chỉ vì ta tốt với em mấy câu mà em tin ta? Thật là khờ.” Ợ lên một tiếng toàn hơi rượu, Như Yên dừng chân đứng tựa vào cột chống. Chiếc đèn treo trên cột đung đưa bên vai nàng. Ánh mắt mờ mịt, nàng nói mà như thể không nhận ra người đằng trước. “Cùng là nữ nhân, nhưng thật là khác nhau đấy, đúng không? Em cứ cúi đầu thế này, chẳng trách không ai thèm nhìn đến.”

“Công nữ…” Mím môi, Giang Hồng đưa tay định đỡ nàng. Như Yên gạt tay cô, cười thành tiếng.

“Ở đây không còn ai, chẳng ai còn đủ sức đứng vững mà tọc mạch, sao em vẫn không chịu thẳng thắn một lần cho xong? Hận ta đến mấy mà cũng không được một lần chửi bới cho thỏa? Ghét ta đến mấy mà không dám tỏ thái độ? Mấy ngày qua em làm gì, chẳng lẽ ta không nhận ra? Hay em nghĩ cứ ngoan ngoãn cúi đầu mím môi câm như hến thì địa vị của mình cao hơn một chút, được người ta trọng thị hơn một chút?” Nheo mắt, Như Yên nhè nhẹ thở ra, vẫy ngón tay trước mặt. “Không đâu, em chẳng có giá trị gì cả. Em dù có ngoan ngoãn thế nào, dễ bảo thế nào, thậm chí, có yêu thương hiếu thuận với người ta đến mức nào, cũng chẳng có giá trị gì cả. Cái giá trị mà người ta thấy là thứ người ta muốn, thứ em có thể đắp lên cho mình, tự tạo cho mình. Người ta muốn có những đứa con xinh đẹp thông minh, muốn con trai hơn con gái, muốn có những người tình chiều chuộng khôn khéo, muốn có những gì có thể đủ để họ tự hào. Yêu thương, em nói, tình thương chắc cũng có đấy, nhưng cũng đầy miễn cưỡng và nghiêng lệch, thế thôi.

“Đừng có cau mày với ta. Em tưởng mình chải tóc chín trăm hay chín ngàn lần thì người chồng sẽ yêu thương em nhiều hơn một chút sao? Em tưởng mình câm nín chịu đựng thì người ta sẽ biết trân trọng em sao? Không, người ta nhìn em như một hòn đá bên đường, như đồng tiền xu trong túi. Chẳng ai thèm để ý đâu, không ai.” Cười khan trong cổ, Như Yên vuốt lọn tóc rơi xuống mắt, bĩu môi. “Đủ để họ ném em đi bất kỳ lúc nào khi có thứ ‘giá trị’ hơn, thậm chí cho một kẻ như ta chẳng hạn.”

Giang Hồng đưa mắt nhìn quanh, nhưng đêm đã về khuya, trong sân quả thật đã vắng tanh. Cả tên canh gác ngoài cửa sân cũng đã gục đầu thiu thiu ngủ. Không còn cách nào khác, cô liền nắm tay áo Như Yên, gần như kéo nàng về phòng.

“À, em hẳn cũng đã quen rồi, với lời châm chọc thế này, hả?” Vừa bước, Như Yên vừa cười nói. “Và rồi em tìm cách trả đũa, theo một cách đáng thương.

“Em hẳn cũng đã nhận ra rồi, đúng không, quan hệ của ta và kẻ kia?” Dấn tới một bước, kề môi sau tai Giang Hồng, Như Yên thì thầm. Thấy ngón tay nắm áo mình chợt siết, nàng cười khe khẽ. “Cha em có từng kể không, mỗi đêm hắn leo vào phòng ta? Chồng em có từng kể chưa, chuyện anh ta gặp ta và hắn nói chuyện ‘trên giường’?”

Giang Hồng chợt đứng sựng khiến Như Yên vấp vào cô. Lảo đảo đứng thẳng người lên, khi ngẩng đầu, nàng đã thấy cô gái nhìn đăm đăm xuống mình.

“Dù em có chải tóc chín trăm lần cũng thế mà thôi. Và một kẻ hỏng bét như ta vẫn được ăn trên ngồi trốc, muốn gì có nấy, kẻ ái người si. Chồng em, cha em biết tất cả đấy, nhưng đã sao? Thậm chí, nếu muốn, ta vẫn có thể cướp tất cả của em.” Cười dài thành tiếng, Như Yên chống tay vào tường mà đứng thẳng lên. “Và tất cả cũng chỉ là một trò đùa thôi, như lúc bắt đầu…”

Bốp! Lời nói của Như Yên bị ngắt ngang bởi một cái tát. Giang Hồng thẳng tay tát vào mặt nàng. Đôi mắt ngày thường an tĩnh của cô lạnh buốt cơn giận trên khuôn mặt đanh lại, đôi môi mím thành đường thẳng mảnh.

“Em có thể sẽ chết vì hành động này đấy.” Nghiêng đầu trở lại, đưa tay chạm lên vết đỏ hằn trên má, Như Yên mỉm cười. Trong bóng tối, mắt nàng thẫm đen như miệng vực. “Vậy thì đã thỏa mãn hơn chút nào chưa? Em có thể đánh ta một cái tát, ta có thể đánh em một trăm cái – mà chẳng cần phải ra tay làm đau tay ta.

“Nhưng ta không có hứng thú với trò cào cấu của đàn bà.” Cười trong cổ, Như Yên vuốt lại tóc, nhún vai mà bước đi. “Ta chỉ nói, đừng có giở trò khôn vặt với ta, tất cả những gì em làm đều đáng thương hại.”

Không quay lại, nàng cũng không nghe được một tiếng động từ sau lưng. Gió ù ù thổi trong khoảng sân rộng dưới chân đồi, cuốn bụi bay rào rào qua mặt nàng. Đưa tay che mặt, bước qua cửa sân để vào đến gian nhà sau, nàng ngồi xuống bệ đá lan can, thở ra hơi đắng trong ngực. Thấy bên môi tê tê, nàng đưa tay chặm lên, nhận ra vệt máu đỏ. Cú đánh của Giang Hồng quả thật không nhẹ.

“Ài…” Mỉm cười một mình, nàng tuột xuống thềm gỗ, tựa đầu lên lan can mà nhắm mắt. Rượu quả thật đang cồn cào lồng ngực, đốt cháy ruột gan, nhưng đầu óc nàng vẫn thanh tỉnh, chỉ ong ong bên tai một thanh âm hỗn độn. Rượu hâm nóng thân thể khiến nàng hầu như không thể cảm thấy hơi lạnh của buổi đêm. Vết đỏ bên gò má giật nhẹ, vẫn còn rưng rức. Nàng quyết định nhắm mắt định thần, ngủ đi một thoáng cũng không sao. Xuân Tử sẽ ra đỡ nàng vào.

Nhưng trong lúc mập mờ, nàng không nhận ra mình đã đi lạc vào gian nhà đối diện chứ không phải phòng mình.

Vì trong tai váng vất, nàng đã không nghe tiếng chân đến gần bên.

Đúng hơn, kẻ vừa đến không có một thanh âm. Như cái bóng hạ xuống trong đêm tối, bay vào theo gió, y đột nhiên xuất hiện cạnh nàng. Như thể cũng đột nhiên sững sờ khi thấy nàng, y đứng chựng. Co người ngồi bên hành lang, toàn thân chỉ mặc sắc trắng, mái tóc dài xõa tung sau lưng, gương mặt nàng lại đỏ hồng, hơi rượu thoảng trong không khí. Đêm đầu tháng hầu như không có ánh trăng, chỉ đôi tia lửa nhợt nhạt hắt tới từ ngọn đèn bên kia hiên, sắc trắng của áo nàng trong bóng tối nhòa nhạt như làn sương mỏng.

Khi ngủ, nàng hầu như không thay đổi. Không thay đổi, như từ gần mười năm trước.

Cái ý nghĩ ấy khiến y ngẩn người.

Mi mắt nàng khẽ rung động, đôi mày hơi cau, nàng thở ra mơ hồ mà không mở mắt. Y vội lui vào bóng tối, định bỏ đi.

“Này,” Khi chân y vừa nhấc, nàng chợt gọi, giọng mỏng như khói, gương mặt vẫn như đang thiếp ngủ, tay đưa ra như vẫy. “Đi đâu đấy, đưa ta vào phòng.”

Y vẫn đứng yên. Bàn tay Như Yên rơi xuống, nàng áp má vào tảng đá, thở ra một hơi dài, mày giãn ra như đã lại ngủ lịm đi. Nhìn qua bên sân không thấy một bóng người, y cau mày. Không thể đưa nàng về phòng để đánh động đám người xung quanh, cũng chẳng thể bỏ nàng say rượu nằm ngủ giữa trời. Khí hậu quái ác vùng rừng núi phương Nam này có thể giết người chỉ trong một đêm.

Y ngoảnh nhìn vào dãy phòng tối. Gian nhà này cùng với cánh đối diện vốn được dành riêng cho khách. Qua mấy ngày lễ tết, khách đã ra về hết, gian nhà trống không tuy vẫn còn tươm tất. Nghĩ một lúc, y đến bên, cúi xuống kéo tay Như Yên lên.

Nàng nhẹ bỗng, y thoáng nghĩ với sự ngạc nhiên nho nhỏ. Có vẻ như nàng vẫn chẳng hơn đứa trẻ mà y đã ôm trong tay ngày xưa. Lảo đảo ngả hẳn vào tay y, nàng nhẹ và mềm, hơi thở, làn da ấm nóng dưới lớp vải. Gần như lúng túng, y nắm lấy cổ áo nàng, nửa kéo nửa đẩy vào căn phòng trống phía sau. Vẫn như một cái đẩy không được nhẹ nhàng cho lắm, y hất nàng lên cái phản cạnh cửa, hai chân vẫn buông thõng xuống đất. Ở vị trí này, nếu Xuân Tử cho người đi tìm vẫn dễ nhận ra.

Đầu va vào tấm gỗ, Như Yên kêu lên khe khẽ. Nàng nhăn mặt, đưa tay xoa vết đau, mắt chớp chớp vài lần trước khi he hé mở. Y cũng không vội lánh đi, trong bóng tối này, nàng hoàn toàn không thể nhìn thấy y.

“Ngươi…” Cau mày, tay vẫn xoa chỗ vừa va đập tê rần, Như Yên giận dữ mắng, tuy lời chẳng thể cao hơn tiếng thì thầm. “Lúc nào cũng đối xử với ta như vậy sao hả?”

Trong bóng tối, y đăm đăm nhìn nàng. Nhưng Như Yên vẫn hấp háy mắt như thể nửa mê nửa tỉnh mà cằn nhằn bằng giọng thanh tỉnh kỳ quái nàng thường có khi say. Co chân lên phản, cuộn người lại, nàng lầm bầm lẩm bẩm mà cau có.

“Lúc nào cũng chực ném ta đi rồi chuồn cho xa. Cho nên, đáng đời ngươi. Tên ngốc kia, chỉ vì hắn chịu ở lại cạnh ta một lúc mà lấy được ta. Đáng đời ngươi, oán trời trách đất giận dữ với tên ngốc kia thế nào, ngươi cũng chẳng biết tại sao hắn cướp được ta. Ừ, cướp đấy. Hắn cướp mất mấy cái hôn của ta, tên càn rỡ ngu ngốc đó. Trong khi ngươi ở cạnh ta bao nhiêu năm thì cũng chỉ chực trốn cho xa.” Miệng hầu như không mở, nàng nói trong cơn mê chập chờn. “Ngay khi hắn nói ‘Ta ở đây’, ta đã biết đó không phải là ngươi. Khi ta khóc, ngươi chẳng bao giờ có mặt. Ngươi bao giờ cũng chỉ chực trốn cho xa.

“Cho nên, ta giận đến mức nào, ngươi biết không hả? Khi nghe câu nói ‘Ta ở đây’, ta đã cảm động đến mức có thể cho hắn hết tất cả. Ừ, lúc đó thì ta cũng chẳng tỉnh táo cho lắm. Nên khi tỉnh ra, khi nhớ lại, ta gần như phát điên vì giận. Nhưng từ lúc đó, hắn đã cướp lấy mọi thứ, tất cả mọi thứ từ tay ngươi rồi. Ta gọi hắn là tên ngốc, chứ ngươi mới đích thực là đồ ngốc. Thậm ngu ngốc! Ngươi oán ta, oán hắn, oán trời, oán người. Nhưng tất cả cũng chỉ tại ngươi.” Môi nhoẻn thành nụ cười không thanh âm, nàng thì thầm ngày càng nhỏ, từng chữ kéo dài, nhẹ như tơ. “Đêm đó, ngươi lợi dụng ta rồi ném ta đi, ngươi còn dám đối mặt với ta? Không, ta chẳng hận ngươi. Vì ta chẳng thể hận ngươi nhiều hơn được nữa. Bao nhiêu năm, bao nhiêu lần, ngươi tưởng ta còn đau lòng vì ngươi được bao nhiêu lần?

“Ngươi phá hết tất cả mọi thứ. Tự ngươi phá hết tất cả mọi thứ. Ngươi sống trên đời làm gì vậy, khi ngươi chẳng hề giống con người?”

Câu nói cuối chuyển thành tiếng thở dài. Thở hắt ra một tiếng, Như Yên phất tay áo che mắt, một lúc sau thì hơi thở đã lại đều đặn. Nhìn nàng thêm hồi lâu, y lặng lẽ rời đi.

Bên kia của dãy nhà là cánh cửa dẫn vào hậu viện. Cửa đóng, nhưng y cứ bước thẳng mà đẩy vào. Theo hẹn, Linh lão đầu đã để cửa cho y. Y đi đến gian phòng chái bên mà ông ta đã hẹn không gặp một bóng người. Linh lão thắp một ngọn đèn lớn, ngồi trên phản mà chờ y. Mấy ngày bận rộn, ông ta cũng đã có vẻ mệt mỏi. Gật đầu ra ý chào, y đến chiếc ghế đối diện mà ngồi.

“Ta đã hẹn được với trưởng buôn ở Phú Yên để họ đem hàng hóa chuyển bằng đường sông phía Tây đến Bình Khang.” Để ly trà lớn xuống khay, Linh lão nói. “Nam Hà chặn đường từ phương Bắc xuống, nhóm người ở Đông Phố chặn lối từ phía Nam lên, muốn gì cũng phải nhờ vào đường Thượng đạo thôi vậy. Mấy ngày nữa, Quảng Phú sẽ đi coi việc chuyển lương. Hoắc Phương đang buôn bán ở nguồn Đá Bàn[1], sắp đến nguồn Hà Di[2], hẳn cũng giúp ta được ít nhiều.”

“Nhờ Hoắc Phương?” Nghe đến cái tên này, y cau mày hỏi lại. Linh lão chép miệng gật đầu.

“Y là thân thuộc của Nam Hà, nhưng cũng vì thế mà ta có thể nhờ vả y được. Bây giờ chỉ có tiếng nói của y mới khiến quân canh Nam Hà thả lỏng mấy cửa sông.” Gác tay lên gối, đôi mày cau sâu chẳng kém y, Linh lão chợt cười nhẹ. “Mà với tính khí của Hoắc Phương bấy lâu nay, y biết cái gì không nên làm nếu không đến lúc.”

Ông xem nhẹ Hoắc Phương quá, y nghĩ thầm, nhưng không nói ra. Y vẫn nhớ ngày mà Hoắc Phương đưa Thiên Túng đến nã pháo vào gia trang ở Quảng Ngãi. Hoặc là Thiên Túng đưa bọn y hành động, y cũng không rõ ràng kẻ nào là chủ mưu và chỉ huy cho tất cả hành động ấy – Nếu không, y đã không thể cho phép nã pháo vào gia trang. Nhưng với hành động ấy, Hoắc Phương đã thể hiện rõ – Nếu điều kiện cho phép, bang chủ Thanh Hải bang sẵn sàng hủy diệt toàn bộ đám người này. Nguyên nhân chẳng phải khó đoán. Tên thanh niên ốm yếu ấy có vẻ ngoài vô hại, hiền lành và mềm mại hơn những gì y thực sự nghĩ, thực sự có thể ra tay. Tiếng gọi ‘đồng minh’ hay ‘bạn hữu’ với Hoắc Phương hầu như chẳng có ý nghĩa. Lơi lỏng với kẻ ấy một khắc có thể phải trả giá đắt, với bất cứ ai.

Nhưng dù sao lúc này cũng chẳng phải là thời gian thuận tiện, vì ý nghĩ ấy, y quyết định không nói về Hoắc Phương. Lúc này không phải là thời gian thuận tiện cho những xáo trộn và rối loạn. Ngay cả nếu như có bắt được ‘bằng chứng câu kết mưu phản’ của Linh lão bây giờ, triều đình Nam Hà cũng sẽ không vội ra tay. Khi trận chiến còn chưa phân thắng bại ở Bình Khang, tạo thêm một sự xáo trộn lớn lao nữa ở nơi này hoàn toàn là một hành động dại dột. Vì thế, một sự trở mặt hay một dấu hiệu bất đồng nào của Hoắc Phương vẫn chỉ có hại với bản thân kẻ ấy trước hết. Hoắc Phương biết nên làm gì vào lúc nào, quả vậy.

“Người quen của các hạ…” Bên kia, Linh lão chợt lên tiếng. Y đưa mắt nhìn sang. Ông ta ngừng lời một thoáng, ngón tay cái búng khẽ trong lòng bàn tay. “Quan hệ của nàng ta với phu quân hiện tại thế nào?”

“Không rõ.” Sau một lúc im lặng, y trả lời. Chẳng phải là không thật, y không thể rõ hiện tại quan hệ của Như Yên và người mang danh là chồng nàng, người lãnh đạo toán quân đối đầu với y ở Bình Khang, như thế nào.

Tướng quân đối đầu, tâm trí y chợt chững lại, nhắc thầm. Đối thủ trên chiến trường của quân Chiêm Thành là Nguyễn Hữu Kính, nhưng kẻ giữ thành lũy cản ngăn bọn y là Chưởng cơ Phò mã Nguyễn Hữu Oai. Đối thủ thực sự của y là kẻ lãnh đạo thứ mà Nam Hà gọi là dinh Bình Khang, trên đất Kauthara cũ của Chiêm Thành.

Ngón tay Linh lão cũng đã dừng cử chỉ bồn chồn. Ông ta hỏi y vì sự ‘quen biết’ của y và Như Yên xưa kia, khi y theo nàng như hình với bóng. Nhưng hiện tại, thành thật với chính bản thân, y không thể hiểu được những gì nàng đang nghĩ, cuộc sống nàng đang chọn cho mình.

Hắn có thể giải thích cho nàng tất cả lý do, nhưng nàng có vẻ không cần cả cái lý do ấy. Ném y xuống thuyền của nhóm người Chiêm Thành để luồn theo những con sông nhỏ đào thoát ngay trong đêm ấy, hắn xuất hiện sau đó ở Panduranga với thái độ mà y khó lòng dò được. Khuôn mặt lạnh băng, hắn hỏi về quyết định của y, và rời khỏi sau khi y nói rằng vẫn muốn ở lại nơi này. Hắn biết rằng không thể thuyết phục y buông tay, và cũng không thử cố làm, hoặc cũng chẳng còn đủ sức lực để làm. Trong ánh mắt hắn vẫn là sự trống trải muôn thưở, nhưng y cũng chẳng còn thấy sức sống hoạt bát trước kia. Y không cần hỏi về quan hệ của hắn và Như Yên, khi câu trả lời đã quá rõ ràng. Sau đó, y biết nàng đã trở về Hội An, chấp nhận cuộc sống của một công nữ, cũng như người chồng mà nàng đã được gả cho. Nàng vứt bỏ mọi thứ, nhưng rồi cũng vẫn nhất quyết theo đuổi điều mà nàng chưa từng để tâm trước kia. Nàng vứt bỏ bản thân mình, trở thành – trong những ý nghĩ thoáng qua mà y cho phép mình ngẫm ngợi – một cái bóng của người đàn ông đã đưa nàng về giữa những lối trúc quanh co. Bao nhiêu năm, y chưa từng nhận thấy sự sống nào trong con người ấy, thậm chí, chưa từng xem người đàn ông ấy là một con người.

Y đã sớm biết sự xuất hiện của nàng ở trang viện này. Và trong đôi lần nhìn thấy nàng, trong lòng y vẫn gợn lên cái ý nghĩ vô cùng khó chịu: Nàng cũng chẳng còn là một con người – không chỉ con người mà y từng biết, mà là tất cả. Mọi thứ về nàng đều khuấy động trong y cảm giác khó chịu như thể nhìn một hình ảnh sai lạc kỳ quặc.

Ngay cả với những lời nói của nàng trong đêm này, y cũng không cảm thấy bất cứ cảm xúc nào trong đó. Nàng chỉ đơn thuần là kể lại, thuật lại, với sự thản nhiên của một người xa lạ. Trong cái dáng vẻ thân thuộc, nàng lại trở nên xa lạ như thể mang linh hồn của một kẻ khác.

“À, như vậy…” Linh lão thở ra, cân nhắc một lúc rồi cười, chòm râu rung rung. “Chúng ta có thể sử dụng nàng ta để chạm tới Bình Khang chứ?”

“Nắm giữ được nàng ta trong tay, có thể xem như chạm tới được chân lũy Bình Khang.” Nhìn y thăm dò, Linh lão gật đầu. “Nam Hà cử Phò mã của mình tới, ta lại không thể giữ công nữ của chúng sao?”

 

 

Chú thích:

[1] Thuộc phủ Quy Ninh.

[2] Thuộc phủ Phú Yên.

 




Leave a Reply

(required)

(required)

:) :blush: :D :( :(( ;)) :banh: ;) ::) =)) :)) b-) :meo1: :meo2: :meo3: :meo4: :meo5: :meo6: :meo7: :meo8: :meo9: :meo10: :meo11: more »

Bộ gõ tiếng Việt đã được bật. Bạn có thể gõ tiếng Việt không cần phần mềm trong máy.
RSS feed for comments on this post.


Copyright © Trường An. All rights reserved.