Solitude

Cảnh như thị, nhân như thị

Hồi 9: Kết tóc
Trường An in "Nhật mộ biên thảo III" January 24th, 2012

Khi Như Yên rời khỏi quán ăn, trời đã đổ mưa.

Cơn mưa phương Nam sầm sập, dầm dề, mang chướng khí từ đầu sông, hướng núi phả đến lạnh gai người. Đứng trước cửa quán chờ xà ích đánh ngựa tới, nàng bỗng thấy trước mặt có bóng đen chắn lối. Một người đàn ông trung niên đứng trước nàng, tay khoanh trong áo, khi nói chỉ hơi nghiêng vai.

“Tiểu thư, Linh lão gia có lời mời.” Ông ta nói, thậm chí Như Yên không chớp mắt. Nàng cũng chẳng cần hướng ánh nhìn ra phía sau lưng ông ta để thấy một toán người nho nhỏ trùm kín nón áo lá. Nàng nghe Xuân Tử thở nhẹ sau lưng, liền gật đầu.

Thay vì về nhà trọ, chiếc xe ngựa của nàng xuyên màn mưa mà đi qua Nước Mặn, hướng về phía cánh rừng nằm giữa Thị Nại và Kẻ Thử.

Nàng vẫn còn nhớ chuyến đi ngày trước, khi kẻ dẫn đường loanh quanh hết cả ngày trong rừng để đưa bọn nàng từ Thị Nại về gia trang của Linh lão đầu. Nước Mặn là một phố chợ, Thị Nại là một bến cảng, người như Linh lão cần một nơi an toàn và xa cách hơn để xây dựng cơ ngơi - mà cũng là căn cứ riêng của mình. Nhưng bây giờ, có lẽ vì đã muộn, cũng có thể vì mưa lớn, toán người dẫn đường thẳng lộ mà đi. Tuy nhiên, đường lộ ở vùng này vốn đã bị phong tỏa, họ phải quành qua những lối đi nhỏ hơn lấm bùn. Trong xe, mệt mỏi vì hành trình dài, Như Yên gối đầu lên chân Xuân Tử, nửa thức nửa ngủ. Khi nửa đêm, xe đến trước cửa gia trang của Linh lão đầu, Xuân Tử lay nhẹ vai nàng. Như Yên chớp mắt, thấy bóng của chiếc cầu qua hào đang hạ xuống phía bên kia rèm, che mất một nửa khoảng sáng nhòa nhạt hắt qua màn mưa.

Trong gia trang vẫn yên lặng. Những gian nhà san sát nhau trong khoảng đất rộng đã chìm vào bóng tối, chỉ còn vài ngọn đèn leo lét treo dưới mái cột. Đoàn ngựa xe đi thẳng đến dãy nhà chính, nơi có vẻ vẫn đông đúc, đèn thắp sáng trong nhà, ngoài cửa vẫn còn năm sáu kẻ đứng canh. Như Yên đợi cho đến khi có người mang ô tới rồi mới mở cửa xe.

Đón nàng, từ bậc thềm đến gian nhà trong, chỉ là khoảng im lặng tràn đầy. Sấm đã nổ đâu đó sau chỏm núi, nhưng thậm chí chẳng làm người xung quanh động đến một cái mi mắt.

Gian nhà giữa thắp sáng đèn, nhưng không đông người. Ngồi ở giữa hai hàng ghế kê dọc căn phòng hẳn dùng để hội họp thường ngày, chỉ là Linh lão đầu và Quảng Phú. Kẻ mới đưa nàng đến khom người báo cáo rồi lặng lẽ rút lui. Như Yên thấy tay áo nàng lay động như thể Xuân Tử đã chạm vào trong một cử chỉ rất nhanh.

Nhưng nàng chỉ khoanh tay đứng lại trước dãy ghế dài. Trước ánh mắt hai người đàn ông - một tối tăm như đêm, và một ánh lên hoang dại như mắt dã thú. Linh lão đầu không đổi khác, vẫn bộ dạng văn nhã với chòm râu được chải chuốt kỹ lưỡng, trường bào gần chấm đất, gương mặt xương xương với những đường nét dài và hẹp. Quảng Phú trông lại khác hẳn với lần cuối nàng nhìn thấy gã. Râu tóc vẫn bờm xờm tuy đã được cắt tỉa, nhưng y phục chỉnh chu, lụa là kết hợp với những đoạn đai lưng, xà cạp, giáp tay bằng da bóng loáng, đao đeo bên hông để lộ cái chuôi bằng vàng chạm trổ tinh xảo, vẻ hoang dã của gã trước kia đã trở thành nét đường bệ đầy đe dọa. Khi nhìn nàng, sau hàm râu rậm, gã dường như đã thoáng một nụ cười.

“Lâu không gặp.” Là nàng lên tiếng trước, vai không động, giọng nói mềm nhẹ như cười. Nàng thấy mi mắt Linh lão chớp nhẹ, trước khi Quảng Phú lên tiếng trả lời nàng.

“Lâu không gặp, tiểu thư… hay trưởng công nữ, hay là Chưởng cơ phu nhân?” Gã cười nói, trong ánh mắt lại sáng lên sự thích thú không che giấu. Gã luôn là kẻ thích thú trước những điều kỳ quặc mới lạ. Trước đây, khi Như Yên tìm cách bắt gã về, sai phái gã đi làm việc cho nàng, gã đã lờ mờ nghĩ đến thân phận kỳ lạ của nàng, tuy không muốn đào sâu thêm. Thân phận của nàng còn vượt xa ý nghĩ của gã. Tuy vậy, gã chẳng có thù oán nào với cô công nữ này, nếu không muốn nói, chính nàng tạo ra cơ hội cho gã có được ngày hôm nay.

“Phương tiểu thư, ta nên nghĩ ra, đó là một cái tên.” Linh lão nhẹ nói trong cổ. Ngược lại với Quảng Phú, ông ta chẳng có một tia thiện ý nào trong ánh mắt lẫn giọng nói. “Cô lại đến đây.”

“Tất nhiên ta phải đến, vì đây là xứ sở nhà chồng ta.” Như Yên cười, đáp lại lời nói của hai người kia như sự đương nhiên nhất đời. “Cống Quận công, Lộc Khê hầu, Thuận Nghĩa hầu đều lấy Quy Ninh làm quê hương xứ sở, điền trang phong địa, đền miếu lăng thờ cũng đều ở đây. Chưởng cơ Phò mã nhận lệnh đến Bình Khang, ta cũng phải nghĩ tới chuyện chuyển về nơi này lập nghiệp thôi.”

“Chuyển về nơi này?” Quảng Phú bật ra một tiếng cười, liếc mắt về phía người cha vợ. “Xem ra, Hoắc bang chủ nói đúng.”

“Đã là bè phái của nhau, sao lại không rõ.” Linh lão vẫn không chuyển nét mặt, hầm hừ nói. Bên kia, Như Yên nhướn mày, nhưng không có vẻ ngạc nhiên.

Hẳn nhiên, Hoắc Phương đã tiên liệu đến việc gì sẽ xảy ra khi nàng xuất hiện tại Quy Ninh. Buổi sáng, khi đến gặp Linh lão đầu, hẳn y đã rào xa đón gần mà đem thân phận nàng nói ra trước khi có điều bất lợi. Dù sao ‘danh tiếng’ của y cũng như của Hoắc gia từ lâu vốn đã gắn liền với những mối quan hệ mờ ám, với những thế lực mà dù không nói ra nhưng người xung quanh cũng đều hiểu rõ ít nhiều. Vậy thì y có đem tất cả trách nhiệm lẫn tội lỗi đổ cho nàng cũng chẳng khiến ai ngạc nhiên hay thắc mắc. Quả thật, chuyện năm xưa, trách nhiệm phần lớn đều ở nàng, mà y có đem sự thật ấy nói ra cũng không làm nàng phật lòng.

Vì có y tiết lộ thân phận thật của nàng, đã đỡ đi cho nàng bao nhiêu rắc rối không cần thiết. Công nữ, Chưởng cơ phu nhân, cháu dâu của Cống Quận công, với bấy nhiêu thân phận, nàng có thể đường hoàng đứng nơi đây, không hề e ngại. Đầu chiều tối, nàng vừa bước chân ra khỏi nhà của họ Trần. Và sự có mặt của nàng, hiện tại, có lẽ đã được báo đến tận dinh trấn Quy Ninh.

Trong giọng điệu của Linh lão đầu, nàng nhận thấy cơn giận dữ xen lẫn với sự cay đắng, được che giấu bằng sự đề phòng đầy cảnh giác. Ông ta giận dữ, tất nhiên. Nhưng còn đáng giận dữ hơn nữa khi biết được chân tướng những gì đã xảy ra ngày ấy, biết sự bất khả xâm phạm của nàng bây giờ. Và sự xuất hiện trở lại của nàng, cùng tuyên bố ‘ lập nghiệp nơi đây’, như gióng một hồi chuông đầy đe dọa.

“Vậy thì Hoắc bang chủ hẳn đã nói rõ, nguyên nhân khiến ta gây ra chuyện năm xưa chỉ là Thắng Bình.” Mềm mại mỉm cười, nàng nhìn thẳng vào Linh lão, trầm giọng nói. “Ta và ông ấy có vài chuyện khúc mắc, liền đến đây bắt ông ta đi. Những chuyện sau đó, chính ta cũng không khống chế nổi.”

Dù sao, điều này cũng là sự thật. Nàng không khống chế nổi cục diện rối loạn, đến chính bản thân cũng phải trốn chui trốn nhủi về lại Phú Xuân, Thắng lão cũng sổng khỏi tầm kiểm soát, gây chuyện suốt một năm trời sau đó ở Quy Ninh. Nếu Hoắc Phương cứ theo đúng sự thật nói ra, nàng chẳng có gì phải e sợ.

“Vậy thì kẻ đồng bạn với công nữ lúc ấy là gì vậy?” Lần này, Quảng Phú lên tiếng trước Linh lão. Vẫn có vẻ thích thú ngấm ngầm trong gã, khi gã hơi nghiêng người qua tay ghế mà hỏi. “Kẻ đã đến Phú Yên ngăn cản ta, rồi đi cùng đoàn sứ giả Chân Lạp đến Quảng Ngãi cùng công nữ diễn một đoạn bi hài kịch, nghe nói còn xuất hiện ở cả Phú Xuân. Việc gì công nữ cũng góp mặt, như thế lại bảo là không định trước?”

“Việc gì ta cũng làm, không có nghĩa là ta nhắm vào các vị.” Như Yên nhún vai, giọng nói vừa uể oải vừa độ lượng như thể miễn cưỡng mà giải thích. “Kẻ kia, tên gọi Tử Hiên, là người ta nhặt được ở bên đường, làm thuộc hạ cho ta một thời gian. Khi ta bảo Quảng công tử đây đến Phú Yên, ta nói gì hẳn công tử còn nhớ rõ? Kẻ kia lai lịch bất minh, nắm giữ số tài sản quá lớn chỉ khiến người ta nghi ngờ. Ta có nhắm vào lão ta hay kho báu ấy cũng đều là chuyện bình thường. Sau đó, ta đến Quy Ninh bắt Thắng Bình, liên lụy đến tất cả mọi người nơi này, nhưng hẳn ta cũng không có ba đầu sáu tay để khiến chừng ấy người nổi loạn? Linh lão gia bắt ta đến Quảng Ngãi, Hoắc Phương lại chẳng phải là thân thuộc đáng tin, ta thân cô thế cô, bắt buộc phải tìm kế bảo toàn cho mình nên mới bày cho tên thuộc hạ kết thân với lão gia. Nhưng hẳn cũng không ai nghĩ ta lại có thể quay tất cả đầu pháo vào trong gia trang, hay ta có thể phân thân đi đốt pháo bắn vào nơi chính mình đang ở? Lần ấy, ta cũng may mắn mà thoát thân được, nếu không trốn đi thì ngay mạng mình cũng còn khó giữ. Tuy ta làm nhiều việc bất minh, lừa gạt Linh lão gia đây vài chuyện, nhưng bảo ta có ý hại người thì quả là quá đề cao phận nữ lưu như ta đây rồi.”

“Còn kẻ tên gọi Tử Hiên kia, hành động của hắn, ta không quản được.” Nhíu mày một cái rất nhanh, Như Yên thở ra. “Hắn cũng là kẻ lai lịch bất minh, hành tung mờ ám, ta đã đuổi đi từ lâu rồi.”

“Đáng tiếc!” Quảng Phú thở dài. Trước ánh mắt của Linh lão đầu, gã liền hắng giọng. “Vậy thì, công nữ nói ‘muốn ở lại đây’ là có ý gì?”

“Ý gì?” Như Yên hỏi lại, như thể không hiểu. “Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, đó là đạo nghĩa xưa nay. Ta muốn về quê chồng thì có điều gì lạ? Ta dù có không ở tại Quy Ninh thì cũng phải ghé lại luôn. Nhân đây ta cũng muốn đến gặp các vị để xin lỗi chuyện ngày xưa. Trong việc ấy, chẳng ai trong chúng ta có lợi, sao lại phải đi cắng đắng nhau?”

“Công nữ nghĩ thật đơn giản.” Linh lão đầu lên tiếng, mắt vẫn chỉ nheo lại như hai nét mực hẹp. “Nghĩ ra, thiên hạ này là của họ Nguyễn, công nữ muốn đi đâu ở đâu thì cứ việc theo ý thích của mình mà thôi.”

“Đúng vậy.” Như Yên đáp lại bằng sự bình thản tương tự. “Ta đường hoàng mà đến, đường đường chính chính xin lỗi các vị, chẳng qua chỉ là muốn hòa giải chuyện xưa. Còn việc ta ở đâu đi đâu, ngoài chúa công, ta không cần phải xin phép bất cứ ai.”

Quảng Phú cau mày. Trong ánh lửa, nét mặt Linh lão đầu sắt lại như đá.

Nàng ta đã quay trở lại, nhưng không còn dưới bộ dáng của cô gái nhỏ khi xưa. Ngay cả trong bộ tang phục, nàng cũng đã bộc lộ tư thái ngạo nghễ cao cao tại thượng, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại mà không hiền dịu, cũng chẳng chút nhún nhường. Đứng nơi đây, trong căn cứ của kẻ thù cũ, nàng ta chẳng hề động một mi mắt e sợ. Đúng hơn, bộ tang phục trên người nàng đang toát ra quyền lực của riêng nó. Bộc lộ thân phận và mối liên hệ của nàng với quyền lực mà không ai có thể xâm phạm đến trên vùng đất này. Bộ áo trắng giản dị, mái tóc xõa dài không trang sức khiến khuôn mặt nàng càng nổi bật hơn với đôi mắt sắc, vẻ xinh đẹp được thời gian mài giũa thành kiêu kỳ cô độc như vầng trăng giữa bầu trời. Như vầng trăng giữa bầu trời, nàng tỏa sáng trong bóng tối vẻ lạnh lẽo gai người mà u uẩn khôn cùng, khiến kẻ đối diện bất giác mà e ngại.

Như vầng trăng, nàng nhìn bọn họ với ánh mắt của kẻ ở một vị trí không ai có thể chạm đến.

Đặt chân tới vùng đất này, nàng đã đến ngay nhà họ Trần. Họ Trần của Cống Quận công, người được thờ phụng như phúc thần trên toàn vùng đất, ở một vị trí mà không kẻ thế tục nào có thể chạm tới.

“Công nữ, rất hân hạnh được đón tiếp ngài.” Cuối cùng, Linh lão đầu nhè nhẹ thở ra, hơi nghiêng người trên ghế. “Công nữ nói đúng, chuyện đã qua thì nên cho qua, nhắc lại chẳng để làm gì. Công nữ vất vả đường dài tới đây, đêm đã khuya, xin mời ngài nghỉ lại tệ xá để chúng tôi được tỏ lòng thành.”

Vừa nói, Linh lão đầu vừa ra dấu gọi người. Một lúc sau, một cô gái trẻ ăn mặc kiểu thiếu phụ bước đến từ cửa sau của gian nhà, cúi đầu nghe chủ nhân ra lệnh. Như Yên cũng chẳng khách khí, nàng nhờ Linh lão đầu thu xếp chỗ ở cho tùy tùng, bản thân cùng Xuân Tử đi theo cô gái nọ về phía dãy nhà dành cho nữ giới.

Khi đã bước qua bậc cửa gian nhà chính, nàng vẫn cảm thấy ánh mắt hai người đàn ông trong nhà bám chặt lấy lưng mình. Ánh mắt với những suy tính mà nàng e rằng mình cũng chẳng thể nào hiểu hết.

“Công nữ, mời đi lối này.” Khi họ đã bước qua hành lang, rời khỏi ánh mắt của người trong nhà chính, cô gái dẫn đường chợt lên tiếng. Giọng nói của cô khiến Như Yên quay đầu nhìn sang, hơi giật mình khi nhận ra người đứng chênh chếch trước mặt.

“Tiểu thư…” Nàng ngập ngừng nói như chào. Cô gái còn rất trẻ nhưng đã mặc áo đoạn huyền kiểu của người già, tóc vấn cao không trâm không lược này, chẳng phải là cô bé trước đây ở Quảng Ngãi? Con gái của Linh lão đầu, người mà nàng đã ‘làm mai’ cho ‘Lê công tử’?

“Lê công tử thế nào rồi, công nữ?” Như thể đọc được ý nghĩ trong ánh mắt nàng, cô gái cười nhẹ, nói khi quay lưng đi. Giọng nói của cô vẫn không khác trước đây, nhỏ và mềm như không đủ hơi, như rụt rè e ngại phải cất thành lời. Đã bao nhiêu năm rồi, nàng nghĩ với cái giật mình nhè nhẹ. Cô bé mười lăm tuổi chỉ chuyên cúi đầu trước đây đã trưởng thành, là vợ là mẹ, giờ đây còn có vẻ bình ổn chín chắn hơn cả nàng.

Cô hỏi, với giọng nói mỏng và nhỏ, như thể không vọng qua được làn sương. Câu hỏi khiến nàng phải im lặng một lúc rất lâu.

“Từ lâu rồi, ta không gặp hắn.” Cuối cùng, Như Yên trả lời. Điều này cũng là sự thật.

Nàng nghe cô gái kia cười khẽ. Tiếng cười cũng mỏng manh như thế, lẫn vào tiếng mưa ồn ã bốn phương rừng. Nhưng cô không nói thêm. Nàng chỉ nhìn thấy ngón tay cô vuốt nhẹ mép áo, cử chỉ vẫn như ngày trước, khi nàng dẫn hắn đến ‘xem mắt’ cô. Trong một hôn lễ do nàng hoạch định từ đầu đến cuối. Và cũng do nàng phá vỡ.

Linh lão đầu gả con gái cho Quảng Phú – Cái tin này, nàng đã nghe được từ lâu, nhưng cũng chẳng mấy để tâm. Con gái, nhất là con của những người như Linh lão đầu, sinh ra để bị sắp đặt và tính toán trở thành món đổi trao của quyền lực. Cái hôn lễ chớp nhoáng do nàng bày ra cũng chỉ là như thế. Cô bị gả cho Quảng Phú, một kẻ xuất thân lục lâm thảo khấu, giờ đây thì nàng lại tự hỏi có phải do hôn lễ bất thành trước đó? Cô gái kia thì sao, hắn đã hỏi, chỉ muốn trốn chạy không chỉ vì bản thân mình. Nhưng nàng đã chẳng để tâm đến hậu quả mình gây ra cho bất cứ ai.

Cô cho đến bây giờ cũng chẳng biết gì hơn về người hôn phu hụt của mình, ngoài một cái tên mơ hồ ‘Lê công tử’, mà nàng đoan chắc, cô cũng đã biết đó không phải là tên thật.

Dẫn hai người Như Yên đến gian nhà dành cho khách, cô gái gọi người sắp xếp giường chiếu, đốt bếp lửa và hương. Cô không nhìn nàng thêm lấy một lần. Chắp tay trước áo, cô nhìn đám thị nữ bận rộn chạy xuôi ngược, ánh mắt như lại rơi vào khoảng không đâu đó giữa mép tường và trần nhà. Cô ngẩn người mà đứng, giật mình khi Xuân Tử lên tiếng gọi. Cho bọn thị nữ vừa xong việc lui ra, cô đến kiểm tra lại chăn màn và bình trà trên bàn, lấy trong tay áo ra một chiếc lược đồi mồi đặt bên gương trang điểm.

“Nếu thiếu vật gì, xin công nữ cho người báo.” Hơi nghiêng đầu, cô gái nói khi bước về phía cửa. Tay cô vừa đặt lên cửa, Như Yên đã chợt gọi lại.

“Tiểu thư…” Nàng gọi, rồi chợt không biết phải nói gì. Lần cuối nàng gặp cô là lúc pháo bắn vào trang trại, cô đưa đoàn sứ giả Chân Lạp đến đường hầm. Tình thế rối loạn, hắn chạy vào trong tìm Tuyết Nhi, nàng cũng không nhớ được thái độ của cô lúc ấy, chỉ vội vã đẩy cô đi theo đoàn sứ giả.

Cô gái hơi quay đầu, liếc nhìn nàng qua đuôi mắt. Nét mềm mại trẻ con của ngày xưa đã hầu như không còn, cô có khuôn mặt thanh tú dễ coi tuy khó gọi là đẹp. Trong bóng tối nhập nhoạng, nàng nhìn rõ gò má cô nổi rõ hai lưỡng quyền lũm sâu.

“Lúc ấy, tôi nghe vô số chuyện về công nữ, nhưng hẳn đều là chuyện bịa đặt nhảm nhí cả.” Quan sát nàng một lúc, cô gái chợt cười. Mất đi vẻ rụt rè e ngại, giọng cô khá cao, gần như hơi nén lại trong lồng ngực. “Như là, công nữ cố tình quyến rũ cha tôi, hay chuyện công nữ liếc mắt đưa mày với tất cả đàn ông xung quanh. Người trong nhà không ai thích công nữ, nên hẳn họ bày đặt những chuyện khó chịu. Tôi nghe mà đều bán tín bán nghi, vì công nữ đối với tôi rất tốt. Tôi là con vợ lẽ, ít ai thân cận với tôi như công nữ.

“Nhưng tôi cũng không ưa thích công nữ.” Tiếng cười bỗng chuyển thành hơi thở rất dài. Cô gái hướng mắt về thớ gỗ trên cánh cửa, lắc đầu. “Hầu như tôi bán tín bán nghi mọi chuyện, trừ một chuyện: Quan hệ của công nữ với ‘Lê công tử’ rất không bình thường. Họ đồn đại đủ chuyện, tôi đều không tin. Nhưng khi công nữ dẫn công tử đến gặp tôi, tôi biết hai người đã quen nhau lâu rồi. Tôi không có thói quen quan sát người khác, tôi chỉ nghe thôi. Trong phòng mình, tôi tập nghe đủ mọi chuyện. Khi cúi đầu, tôi phải tập nghe đủ mọi giọng điệu. Ngữ điệu của hai người, rõ ràng là thân quen lâu rồi.

“Khi pháo bắn vào, trong hầm trú, tôi đã chờ.” Nụ cười chợt biến mất, cô gái nghiêng đầu nhìn vào cái bóng lay động chập chờn trên cánh cửa. “Khi chạy, tôi chẳng sợ pháo, cũng chẳng sợ chết, chỉ sợ mái tóc của mình bị bung ra. Đêm trước ngày cưới, tôi phải chải tóc chín trăm lần, cửu cửu là vĩnh kết. Tôi vừa chạy vừa chỉ sợ tóc mình tuột ra. Lần làm đám cưới thứ hai, tôi không chải tóc nữa.”

“Những chuyện này giờ nói ra thì thật buồn cười.” Chợt cười thành tiếng, cô gái lắc đầu, đẩy cánh cửa mở ra hành lang. Gió mang đầy hơi nước lạnh thổi tạt vào phòng. “Tôi chẳng phải thương nhớ gì một người mà tôi chưa nhìn rõ mặt, chỉ là lúc ấy tôi còn quá khờ dại, vậy thôi.”

Công nữ, nghỉ ngơi sớm. Dịu dàng nở một nụ cười, cô gái cúi mình, trở về với vẻ lễ độ rụt rè trước đó mà chào nàng trước khi quay bước. Cánh cửa khép lại, chỉ để hương giáng hương ẩm lạnh hơi mưa còn quẩn quanh trong phòng.

“Tiểu thư, họ để cả áo cho chúng ta thay.” Xuân Tử nói sau bức bình phong. Cô có vẻ đã nghe thấy câu chuyện họ đã nói nhưng vờ như không để ý. Như Yên gật đầu, cởi áo ngoài, đón lấy khăn trên tay Xuân Tử mà bước lại phía thau đựng nước rửa mặt. Đêm đã khuya, trí óc mệt mỏi của nàng giờ đã trở thành mờ mịt hỗn độn đến không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì rõ ràng. Ngồi xuống giường, nàng áp mặt vào tấm khăn ấm nóng, thấy mình trút ra một hơi dài. Nàng nghe tiếng Xuân Tử xếp đặt quần áo vật dụng, diềm lại chăn màn rồi lặng lẽ đi ra nhà ngoài, nơi cô nghỉ ngơi. Nàng muốn gọi cô vào ngủ cùng nhưng lại thôi.

Dù ở nơi này, Linh lão đầu cũng sẽ không dại dột gây chuyện bất lợi với nàng. Ông ta còn cần có thời gian suy nghĩ, bàn tính với kẻ thân cận xung quanh. Cấp bách mời nàng đến đây ngay giữa đêm, dường như ông ta sợ nàng sẽ còn thu hút sự chú ý của nhiều kẻ khác. Mối quan hệ của nàng và Ngụy lão không phải là chuyện ai cũng biết. Và Hoắc Phương cũng đủ khôn ngoan để không tiết lộ điều đó ra.

Hoắc Phương hẳn cũng đã khuyên Linh lão đầu cẩn trọng và bình tĩnh khi nói chuyện với nàng. Không có sự hạch hỏi cũng như giận dữ. Ông ta nhìn ngắm nàng, nghe những lời nàng nói với sự tính toán hiện rõ trong ánh mắt. Tất nhiên, ông ta hiểu rõ, bạn bè và kẻ thù đều chỉ cách một sợi chỉ mỏng. Kể cả những chính sách, hoạch định và dự tính cũng đều sẽ thay đổi theo thời thế, theo kẻ nắm giữ thế cuộc. Dù kẻ bên trên của nàng đã từng dự định tiêu diệt ông ta, thì với thời thế mới này, mọi điều đều có thể đổi thay. Ông ta hẳn đang nghĩ, có thể xoay chuyển sự thay đổi này theo hướng nào.

Sự xuất hiện của nàng ở nơi này đem tới hứa hẹn cùng nguy cơ hệt như nhau. Rồi đến nàng cũng phải thận trọng để không bị giày nát dưới những luồng gió bão.

Hạ tấm khăn, ánh mắt nàng rơi đúng vào chiếc lược nằm trên bàn gương. Mặt đồi mồi khắc rõ một chữ ‘Hỷ’ kết hoa.

Khờ dại, trong lúc ngẩn người nhìn chiếc lược, nàng lại nghĩ. Khờ dại tin vào một giấc mơ, đâu phải chỉ có mỗi mình cô?




Leave a Reply

(required)

(required)

:) :blush: :D :( :(( ;)) :banh: ;) ::) =)) :)) b-) :meo1: :meo2: :meo3: :meo4: :meo5: :meo6: :meo7: :meo8: :meo9: :meo10: :meo11: more »

Bộ gõ tiếng Việt đã được bật. Bạn có thể gõ tiếng Việt không cần phần mềm trong máy.
RSS feed for comments on this post.


Copyright © Trường An. All rights reserved.