19. Nơi xa lạ - Những mối liên hệ - Cô đơn
Trước khi đi, Mộc Thảo để lại cho tôi chiếc dù vàng.
Tôi còn giữ quán nước này là vì sở thích thôi. Mẹ tôi đã từng buôn bán ở đây cho đến khi bà mất. Từ nhỏ tôi đã hay ngồi ở sau quầy, quan sát người qua lại. Nhưng rồi tôi không muốn ngồi mãi một nơi nữa. Ý nghĩ này có từ lâu rồi, đến tận bây giờ tôi mới có quyết tâm để thực hiện. Tôi muốn đến những nơi thật xa lạ.
Chiều tối hôm đó, trong cơn mưa lâm thâm, Mộc Thảo đã mỉm cười nói, sau khi bảo tôi có thể mang chiếc dù vàng ra về.
Ngoại trừ những nơi mình đã quen thuộc, nơi nào mà chả xa lạ? Tôi đặt ly cà phê đã uống cạn xuống bàn. Ánh sáng từ bầu trời đã tắt. Đèn sáng trắng loang trên mặt đường ướt mưa.
Ngoại trừ bản thân mình, ở đâu cũng là nơi xa lạ. Mộc Thảo chỉnh lại lời tôi, nụ cười vẫn vướng vất trên môi.
Vậy thì sao lại cần đến nơi xa lạ?
Phải đi hết những nơi xa lạ thì mới có cơ hội tìm được nơi mình muốn trở nên quen thuộc. Thật ra thì tôi cũng chẳng biết nữa. Ngày ở chung cư thì tôi luôn muốn thoát khỏi khu nhà ngột ngạt đó. Sau này chuyển nhà thì tôi lại muốn không phải ở chung với qúa nhiều người. Ngồi ở quán nước này thì tôi cũng nhanh chóng cảm thấy chán với nhịp điệu trôi chảy mỗi ngày. Có lẽ, vấn đề là ở tôi. Cho nên, tôi nghĩ: Thế thì thôi, đã đi thì nên đi thật xa.
Nhân tiện ở đây thì anh đem cái dù này về đi, nếu anh muốn. Ừ, vì anh là người đầu tiên tò mò vì nó cho nên tôi đem cho anh. Không chỉ có vật, mà cả con người cũng vậy, đôi khi chỉ cần một chút chú tâm và cơ hội như thế.
Mộc Thảo nhìn tôi, hơi nheo mắt. Mắt trong như thể có thể nhìn thấu tâm can người khác.
Khi tôi đứng dậy chào ra về, cô vẫn im lặng một lúc lâu trước khi đặt một tờ giấy vào tay tôi. Cử chỉ ngần ngừ như đang bỏ nó vào lửa.
Nick chat của Thiên Thiên. Nếu muốn nói chuyện với cô ấy thì gọi. Bảo rằng tôi đưa cho anh.
Tôi không biết có nên cám ơn Mộc Thảo hay không. Mấy ngày sau, khi chiếc dù vàng đã được đặt ở một góc sân nhà tôi, cái tên ghi trong giấy đã được đánh lên vài lần trên màn hình máy tính rồi lại bị xóa bỏ, tôi vẫn không gọi Thiên Thiên. Trong đêm, tôi nhìn mãi vào màn hình có nền xanh, rồi đóng nắp máy, đứng dậy đi ra ngoài hiên. Cái dù vàng đã được chỉnh lại cân bằng, nụ cười xoe tròn trong bóng tối.
Này, anh có nghe thấy không? Bản Serenade đấy.
Không. Tôi trả lời với đêm. Tại sao những cô gái lại luôn hỏi tôi câu ấy? Tại sao họ lại nghe được thanh âm mà tôi không cảm nhận thấy? Giờ đây, khi nhớ lại, tôi tự hỏi, cả tiếng của bản nhạc được phát trên loa hơi rè một ngày xa xưa nào đó, khi Thiên Thiên gọi điện cho tôi có thật hay không? Ảo tưởng, có khi nào lại rõ nét đến như thế?
Đó là cuộc điện thoại cuối cùng của Thiên Thiên trước khi cô nhắn tin chia tay tôi. Chẳng vì điều gì thật sự được gọi là lý do. Tôi chẳng biết cô đã nghĩ gì vào cái ngày hôm đó. Thiên Thiên đã nói gì nhỉ? Về một cuộc gặp với người không quen.
Nếu như đó là anh chàng ngày xưa...
Anh ta đồng ý gặp tôi dễ dàng khi tôi gọi theo số điện thoại trong danh thiếp. Ngồi trong khu hút thuốc của tầng ăn uống nằm trên lầu thượng tòa nhà cao nơi anh ta làm việc, anh ta đợi tôi đến. Khung kính trước mặt đầy nắng, làm nổi lên một vài nếp nhăn trên trán anh ta, cả một vết mờ trên khóe môi. Dấu của thời gian mà trước đây tôi đã không nhận thấy trong bóng tối. Đó chỉ là những đường nét mờ nhạt, nhưng đã được nắng làm sâu thêm, cùng với đôi mắt bao giờ cũng mang vẻ u uẩn không bao giờ dứt được.
Anh biết Thiên Thiên không? Tôi hỏi sau một lúc trò chuyện xã giao. Mắt anh ta vẫn tĩnh lặng.
Cô phát thanh viên trên tivi? Biết. Từ lâu rồi. Khi cô ấy xin vào làm thêm khi còn đang học cấp ba. Sao cậu hỏi thế?
Hôm anh gặp tôi, Thiên Thiên đã nói trước rằng tôi sẽ gặp một người "biết nhưng không quen".
Anh ta cười.
Phải rồi. Chính cô ta gọi tôi tới khu nhà ấy. Nhưng tại sao cô ta lại muốn cho cậu gặp tôi nhỉ?
Vì Diệp. Tôi nói như thở dài. Người bên cạnh tôi hơi cau mày. Anh ta đưa điếu thuốc lên môi, rít một hơi dài. Tôi không hiểu được sự liên hệ của Thiên Thiên và anh ta, cũng không hiểu tại sao cô lại biết về anh ta, tôi và Diệp. Dù tôi đã từng kể cho Thiên Thiên nghe một vài mảnh hồi ức nào đó, cũng qúa mơ hồ để có thể tìm hiểu được. Trừ phi...
Diệp đi rồi. Anh ta nói, chậm rãi. Anh ta không hỏi quan hệ của tôi và Thiên Thiên, cũng chẳng thắc mắc. Một ngày, cha Diệp bảo ông ấy đã nghỉ làm ở đó, rồi dẫn cô bé đi. Từ đó, chẳng ai còn nghe tin về cha con họ nữa. Sau đó thì Thiên Thiên tới lớp học ấy làm thêm, do tôi giới thiệu.
Tại sao cha con Diệp lại đi?
Không rõ. Ông ta không nói gì cả, chỉ bảo "Đến lúc phải đi rồi". Lần cuối gặp tôi, Diệp có nhắc đến cậu. Cô bé bảo rằng, có những cơn ác mộng không thể nào dứt bỏ được. Dù cậu có đi cùng trời cuối đất thì cũng không thể nào quên được. Vậy là đủ. Phụ nữ, ở một khía cạnh nào đó, thật sự rất độc địa.
Câu cuối cùng, anh ta nói với cái cười khẽ. Cái cười giống với Phật Tổ Như Lai khi thấy Tôn Ngộ Không viết chữ lên mấy ngón tay. Tôi im lặng. Tất cả mọi việc đã và đang diễn ra với sự tình cờ, những cơ duyên đến gần như phi lý. Mọi việc đang xảy ra giống như trong một giấc mộng, chỉ có trong giấc mộng mọi sự bất ngờ mới có thể đến như thể được xếp đặt sẵn trong ý thức như thế.
Cậu có nghe nói về những nghiên cứu về cá heo quẫy đuôi tạo ra sóng thần hay hồng hạc đập cánh tạo thành bão chưa? Đặt điếu thuốc đã cháy gần hết xuống cái gạt tàn, ấn đầu thuốc xuống để dập lửa, anh ta vừa nhìn cụm khói nhỏ bay lên vừa mỉm cười nhẹ. Thoạt đầu, ai nghe cũng thấy rất phi lý. Ai cũng tự hỏi, người nào mà lại dư thời gian đến độ đi nghiên cứu những thứ như thế?
Tôi thì nghĩ, có thể, thật sự, tất cả mọi chuyện, mọi sự vật, con người trên thế giới này đều có liên hệ với nhau. Như cái bình đầy sỏi, chỉ cần một viên rung nhẹ một chút, tất cả sẽ chuyển động theo. Như thời gian tồn tại trong vũ trụ, những gì đã xảy ra thì sẽ không bao giờ mất đi. Qúa khứ, hiện tại, tương lai. Một viên đá lăn trên đường. Một tiếng động trong đêm. Một người gặp một người. Cái quẫy đuôi của cá heo hay cái vỗ cánh của chim hồng hạc. Những mối liên hệ như vậy, có thể chứ.
Tôi ấn lên thái dương. Cơn đau đầu lại trở về, nhoi nhói. Đằng sau chúng tôi, có ai đó đang mở cửa đi vào. Tiếng lanh canh huyên náo của nhà ăn buổi trưa lọt qua cửa xôn xao trong một quãng thời gian ngắn trước khi bị chặn lại. Lời nói của anh ta vang bên tai tôi, chợt trở nên xa xôi như những tiếng động ngoài khung kính. Anh ta nhìn xuống đồng hồ. Mặt trở lại nét lành lạnh như ngày đầu tiên tôi gặp. Tôi lại chợt nhớ ra người phụ nữ kia. Rồi lại quyết định im lặng.
Anh ta nhìn ra nắng đang đổ xuống thành phố phía dưới, như có điều gì đó định nói, nhưng cũng lặng im. Cô đơn. Cô đơn tràn đến bao phủ con người ấy chỉ trong một cái chớp mắt. Cái con người có thể nói rằng tất cả thế giới này đều gắn kết và liên hệ với nhau, nhưng lại bất lực không tìm được đường quay lại. Thành phố trải mênh mông, sáng lên trong nắng chiếu chiều thẳng đứng. Mây cuồn cuộn phía chân trời. Những con đường chằng chịt cắt qua nhau. Người xe như những chấm nhỏ li ti đang chuyển động.
Thành phố thay đổi nhiều qúa. Anh ta chợt nói. Lớp học ngày xưa chuyển đi rồi. Cả con hẻm ấy cũng trở thành ngõ buôn bán. Cậu không cần trở lại đó nữa đâu.
Tôi nghĩ về những lồng chim và chậu hoa treo lủng lẳng trước hiên nhà, bụi hoa sao và nắng đổ trên bức tường rêu phủ. Diệp, đôi chân đi giày đỏ nhịp khe khẽ trên cầu thang gỗ sơn xám tróc lở. Diệp, ra đi và không bao giờ trở lại. Hồng Hải, em tôi, cha tôi và bao nhiêu người khác, thân xác hóa tro tàn. Tất cả, chỉ còn lại trong tôi.
Ngoại trừ bản thân mình, ở đâu cũng là nơi xa lạ.
Anh sẽ cô đơn cả đời, cả đời đấy, biết không?
Và khi nhìn người đàn ông đang đốt cho mình một điếu thuốc, khi nhìn làn khói cuộn lên trong nắng chiếu xiên qua đôi mắt mang nỗi u uẩn không bao giờ kết thúc, lần đầu tiên tôi chợt nhận ra ý nghĩa của nỗi cô đơn. Lần đầu tiên, tôi chợt nhận ra - Tôi sợ.
------
* Nghiên cứu của một nhóm giáo sư Nhật Bản đã đoạt giải (hoặc được đề cử giải) Gi Nobel năm bao nhiêu đó.