18. Cô gái giống hoa dạ lý hương - Khóc giữa thế giới - Dưới bầu trời
Tôi gặp được chủ nhân của chiếc dù vàng, hay đúng hơn, chủ nhân của nụ cười trên chiếc dù vàng, vào một chiều mưa lâm thâm cuối mùa. Tuy quán cà phê tưởng chừng chỉ ở ngay cạnh cơ quan, mở cửa sổ nhìn xuống là thấy được, nhưng thật ra phải đi quành một con phố mới có thể tới. Trong cả mấy năm trời, chẳng bao giờ tôi nhớ ra để đến ngõ hẻm ấy. Chiếc dù vàng chỉ xuất hiện trong ý thức lúc tôi bước chân vào văn phòng và mở cửa sổ. Trong những giây phút còn lại, nó hoàn toàn mất hút như không hề tồn tại.
Buổi chiều hôm đó, tôi đã phát hiện ra có một cái cầu thang để bên cửa sổ tầng một nửa khép nửa mở. Hẳn công nhân lau chùi cửa kính ban sáng đã để nó lại. Ngần ngừ một lát, tôi mở hẳn cửa sổ, leo xuống thang. Và nhận ra mình đang đứng trong con hẻm vẫn nhìn thấy hàng ngày.
Đôi khi, nhớ lại, buổi chiều hôm đó, cái quyết định vô thức leo xuống cửa sổ kia vẫn giống như một giấc mơ. Chỉ có trong mơ, người ta mới có thể hành động mà không cần suy nghĩ. Và chỉ có trong mơ, cái nơi chốn không định trước mới có thể xuất hiện đầy ngẫu nhiên một cách không hề được chờ đợi như vậy. Ngay cả ánh sáng của chiều hôm muộn đã bao phủ con hẻm cùng với mưa rơi cũng mang đầy vẻ liêu trai của một điều có thể tắt bất cứ lúc nào. Hạt mưa rất nhỏ, hầu như là bụi. Lấm tấm bám đầy vai áo tôi. Chiều hoang vắng lạ kỳ. Vào giờ ấy, hầu như tất cả mọi người đã về nhà ăn tối hoặc tắm rửa. Cây dù vàng ở quán cà phê đầu hẻm rũ một nửa nụ cười xuống, màu đỏ đen nhòe nhoẹt trong mưa và bóng tối không rõ dáng hình. Quán vắng, chỉ có cô chủ ngồi sau cái quầy nước bằng sắt thấp, mái tóc xõa xuống vai khi cô ta cúi đọc một cuốn sách để trên đùi. Không rõ vì bóng đèn nho nhỏ để ngay cạnh hay vì đó là màu thực sự, làn da cô ta vàng một vẻ rất không tự nhiên. Giống như chiếc dù của quán, sắc vàng phai qua nắng mưa nhợt nhạt.
Tôi ngồi xuống bên một trong những chiếc bàn trống. Vẫn không ngẩng lên, cô gái ngồi sau quầy hỏi thức uống của tôi bằng giọng chẳng rõ vui buồn, không chán nản mà cũng chẳng miễn cưỡng. Sau câu trả lời của tôi một lúc, cô ta mới ngẩng lên. Nhìn thẳng vào tôi. Nheo mắt.
Đó là một khuôn mặt nhạt nhòa, ngoại trừ đôi mắt rất trong và sáng, hầu như có thể nhìn thấu người đối diện. Đôi mắt cũng không đẹp, khuôn mắt hơi lộ, chỉ trong. Khuôn mặt hầu như của một thiếu nữ. Thiếu nữ trong phòng kín, không ánh mặt trời, không yêu thương và cũng không buồn bực, vẻ lãnh đạm của một người không có gì để thích thú và nét chăm chú của kẻ rất quan tâm đến cảm xúc của riêng mình, chỉ của riêng mình. Khuôn mặt ấy giống một bông hoa dạ lý hương nở trong đêm. Màu trắng nhàu nhĩ, vẻ đơn giản của năm cái cánh nhỏ đến mức tầm thường, hình dạng dài nhẳng không ấn tượng. Chỉ có mùi hương là như thoảng từ đâu đó về, không phải do chính bông hoa tỏa ra.
Cô ta nhìn tôi đăm đăm một lúc lâu. Rồi im lặng cúi xuống pha cà phê như tôi đã gọi. Khi cô ta đặt ly xuống bàn, tôi chỉ vào chiếc dù vàng, hỏi.
Ai vẽ lên cái dù này thế?
Cô gái vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo đến lạ lùng. Im lặng kéo dài trước khi cô trả lời.
Chúng tôi. Tôi và Thiên Thiên.
Thiên Thiên?
Anh không nhận ra tôi à? Chúng ta đã từng gặp nhau ở trường quay.
Giọng cô ta nhỏ nhẹ, như là nói về một sự thật mà không hề có ý trách cứ, hoặc là đã quen thuộc với sự quên lãng của người khác. Tôi nhìn khuôn mặt không mấy ấn tượng càng nhòa nhạt đi trong bóng tối. Mất một lúc lâu để nhớ ra. Trong thời gian đó, cô ta kéo ghế ngồi xuống trước mặt tôi, chờ đợi.
Mộc Thảo.
Cuối cùng thì cái tên hiện lên trong trí nhớ tôi. Cái tên còn ấn tượng hơn con người. Có cái gì đó tạo cảm giác luôn luôn muốn đảo ngược lại, gọi chệch đi trong cái thanh âm này. Cũng có cái gì đó rất phi lý trong ý nghĩa của nó. Mộc Thảo. Nhà văn đã có buổi nói chuyện với Thiên Thiên vào buổi phát hình cuối, cũng như có đôi lần Thiên Thiên nhắc về cô ta.
Mộc Thảo chớp mắt thay cho cái gật đầu. Tay cô ta di lên vũng nước nhỏ đọng trên bàn, vẽ thành một vài hình tròn xoắn lấy nhau.
Tôi biết Thiên Thiên từ hồi chúng tôi còn ở chung cư. Mộc Thảo nói như giải thích. Sau này gặp lại, cô ấy thường đến đây chơi. Hôm mua cái dù này, Thiên Thiên bảo nó đơn điệu qúa. Sẵn tiện có ngôi nhà kế bên đang sửa, chúng tôi xin một ít sơn rồi vẽ lên nó. Anh ở tòa nhà nào đó quanh đây phải không?
Tòa nhà đằng kia. Tình cờ nhỉ? Vậy là Thiên Thiên hay đến đây mà tôi không biết. Chắc hai người thân nhau lắm?
Không. Không đâu. Nụ cười mơ hồ thoáng qua gương mặt Mộc Thảo. Chúng tôi thích nhau, vậy thôi. Hồi còn ở chung cư, tuy gặp mặt nhau hàng ngày mà chúng tôi hầu như không nói chuyện với nhau. À, phải nói là tôi nhìn thấy Thiên Thiên hàng ngày mới đúng, chứ cô ấy không mấy khi nhìn thấy tôi. Hầu như ngày nào cô ấy cũng ra khóc ở cầu thang, chếch cửa nhà tôi một chút, nhìn qua khe cửa là thấy.
Ngày nào cũng khóc?
Ừ, vậy đó. Từ hồi còn bé, chẳng nhớ là bao nhiêu tuổi nữa, đã thường xuyên thấy cô ấy ở cầu thang. Căn phòng của gia đình cô ấy rất bé, vậy là muốn yên tĩnh chỉ có cách ra cầu thang ngồi. Ở đó, tiếng động rất vang, người đi qua từ lầu một cũng nghe thấy tiếng chân để tránh bị nhìn thấy rồi. Cầu thang ấy dẫn lên sân thượng, lại càng ít người qua lại. Chỉ nghe thấy tiếng động dội lên. Giống như ngồi khóc giữa thế giới mà chẳng có ai để ý.
Lúc ấy, tôi nghĩ cái cách cô ấy khóc giống như một thiên thần ngồi khóc trên bầu trời. Mộc Thảo cười. Ý nghĩ đó ngây thơ một cách đáng ghét, phải không?
Thiên Thiên ghét cách nói đó lắm. Tôi gật đầu. Nhưng đó là một hình dung đẹp đẽ đấy chứ.
À, như sau này Thiên Thiên bảo tôi: Nỗi đau cũng giống như vết thương. Kẻ chiến thắng khoe khoang nó. Kẻ thất bại che giấu nó. Còn nhà văn khai thác nó như loài chim ăn xác chết.
Miệng lưỡi cô ấy thường độc địa như thế. Tôi cười. Nhưng Mộc Thảo nhíu mày. Khuôn mặt cô trông càng có vẻ trẻ con hơn. Tay cô ngưng lại khi vũng nước trên bàn đã gần khô hết. Cô nhìn xuống nó, như thể vừa nhận ra những vòng tròn mình đã vẽ. Chúng chỉ còn lại vệt mờ mờ trong ánh đèn.
Sau này, cô ấy vẫn thường tới đây ngồi khóc. Cô ấy rất hay khóc. Hôm vẽ cái dù, cô ấy bảo, sẽ không để ông trời nhìn thấy mình khóc.
Giọng Mộc Thảo vẫn nhỏ nhẹ. Tôi không còn biết phải nói gì.
Khi nhìn cô ấy khóc, tôi cảm thấy mình đúng là một loài chim ăn xác chết. Tôi đã thấy cô ấy khóc trong bấy nhiêu năm, vậy mà chưa từng ra an ủi. Cũng chưa từng tìm hiểu lý do tại sao. Bây giờ thì cô ấy không nói nữa rồi. Mà những lý do cũng không còn quan trọng, không có ý nghĩa gì nữa.
Mưa vẫn rơi lâm thâm, thoáng như bụi qua ánh đèn. Tôi thấy trong lòng dậy lên nỗi nhớ nhung hầu như là chua xót với một người không còn có thể gặp lại. Không, còn có thể, nhưng đã có sự trễ tràng. Thời gian đã trôi qua. Chợt nghĩ về mặt đồng hồ trơn chuội không số của Hồng Hải. Có những điều không có biểu hiện gì về mặt thực thể, nhưng lại hầu như là vô giá.
Bao nhiêu thời gian đã trôi qua trong cuộc đời tôi mà không thể nào quay lại được? Bao nhiêu con người đã đi qua? Bao nhiêu nước mắt đã rơi? Tại sao trong ký ức tôi chẳng còn lại chút gì? Hầu như tất cả đều giống với hình ảnh của nụ cười màu vàng kia, tôi chỉ nhớ ra sự hiện diện của chúng khi gặp gỡ. Thời gian của cuộc đời tôi đã ở đâu rồi?
Chỉ duy nhất một lần Thiên Thiên tìm đến tôi khi cô khóc. Nức nở trong đêm, hoàn toàn vô vọng, chẳng chờ đợi điều gì đến cùng với ánh sáng. Chẳng chờ đợi tôi nắm lấy tay cô. Tôi sợ nước mắt. Tôi đã lặng im. Luôn luôn, có những điều mà tôi không bao giờ biết.
Dưới bầu trời này, có một cô gái đã từng núp dưới nụ cười tròn, lặng khóc.