Solitude

Cảnh như thị, nhân như thị

16. Chia tay không nước mắt
Trường An in "Ngủ dưới vòm cây" February 9th, 2008

16. Chia tay không nước mắt - Tan vỡ trước khi tồn tại - Chưa bao giờ


Cô đã từng đi phỏng vấn rất nhiều người, thế bây giờ tôi thử phỏng vấn cô nhé? Chúng ta thử chơi trò đổi chỗ cho nhau đi. Tôi sẽ là phát thanh viên và cô sẽ là văn sĩ. Nếu cô là nhà văn, cô muốn viết gì?

Tôi muốn viết về một cô gái không khóc khi chia tay.

Một cô gái không khóc khi chia tay?

Phải. Trong hầu hết những cuốn truyện tôi đọc, mọi cô gái khi chia tay đều khóc. Tôi không muốn thế.

Tại sao?

Tôi muốn thế, phải có lý do ư? Vì chia tay là một việc quan trọng và cần có sự quyết định. Tôi muốn cô gái của tôi là người quyết định, và như thế, cô ấy không cần phải khóc.

Điều này nghe có vẻ qúa tính toán và tỉnh táo?

À, có lẽ. Khi tôi còn học ở trường Báo chí, một thầy giáo của tôi đã nói: Các em có hiểu vì sao thế giới của các nghệ sĩ khác người thường? Vì để trở thành một người nghệ sĩ giỏi, họ phải mở rộng trái tim mình để nhìn, cảm nhận, phát hiện mọi điều trong cuộc sống và truyền tải chúng - Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc trở nên qúa nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Nhà báo cũng là những người phải mở lòng để trở nên nhạy cảm với nỗi buồn vui của người khác, nhưng nhà báo bắt buộc phải gặp, đối diện với rất nhiều sự việc, con người, hơn người bình thường rất nhiều. Hãy học cách mở lòng mà không bị thương tổn. Điều đó có phải nghe ra là một điều bất khả thi hay không?

Đó là một sự tự chủ rất khó khăn...

Phải. Giống như chia tay và không khóc.

Những lời này được nói trong buổi ghi hình cuối cùng của Thiên Thiên với một nữ văn sĩ, chỉ được phát sóng sau ngày cô đi. Thiên Thiên chỉ nhắn tin cho tôi, ngắn gọn "Em có một chuyến tập huấn nước ngoài" và thậm chí không báo tôi đến tiễn. Tôi chỉ cảm thấy nghi ngờ khi trong một dịp tình cờ, cấp trên của Thiên Thiên nói rằng tất cả chương trình của cô đã được thay người.

Bao giờ cô ấy về? Tôi hỏi, với cái nhói nhẹ trong ngực.

Khóa học nửa năm. Nhưng chúng tôi đang cần người ở bên ấy. Tôi đã hỏi cô ấy có muốn ở lại bên đó làm việc luôn hay không, cô ấy bảo rằng có thể. Đây là một cơ hội tốt, qúa tốt đối với một người mới như cô ấy.

Tôi gọi cho Thiên Thiên. Điện thoại im lặng. Im lặng ngập đầy bóng tối căn phòng.

Chia tay và không khóc. Chia tay và không ngoảnh lại. Thiên Thiên luôn muốn trở thành con người như thế. Muốn làm được những điều rất khó khăn, như thể đang tự hành hạ bản thân mình. Vì ham muốn qúa nhiều hay không có được thứ mà mình khao khát?

Những ngày mùa hạ qua nhanh. Mưa sũng sĩnh mặt đường, kéo ngày dài xám ngoét. Không khí lúc đặc lại trong hơi nóng ngốt, lúc ngột ngạt hơi ẩm gai người. Tôi hút thuốc nhiều hơn, phóng xe nhanh hơn trên những con đường vắng. Giờ đây, ngay cả những chương trình tivi cũng chẳng còn Thiên Thiên nữa. Liên Hoa thường xuyên cáo bận để đến ngồi vẩn vơ bên dòng sông chảy cắt qua thành phố, tưởng nhớ về những gì chưa từng tồn tại. Tôi biết, và cũng chẳng làm phiền cô. Tôi có thể làm gì? Chúng tôi như những con sâu đang ăn mòn phiến lá chông chênh dưới chân mình. Ngấu nghiến hồi ức để được trả lại nỗi trống trải đầy ắp. Khoét rỗng chính mình.

Mất một thời gian để tôi nhớ ra trước khi gặp Thiên Thiên tôi đã sống thế nào. Nhẩm tính lại, hóa ra cô là mối quan hệ lâu nhất của tôi. Đến mức tôi đã từng có ý nghĩ rằng chỉ cần có sự hiện diện của cô quanh cuộc đời mình là đủ. Đó là một ý nghĩ gần giống như hy vọng. Và đó là một sai lầm. Tôi nhìn thấy điều ấy, thanh thản. Sự thay đổi và vô tình của người khác là chuyện đương nhiên, nó vẫn luôn xảy ra, chẳng có gì cần oán trách hay đau buồn.

À không, lần này thì tôi biết rằng mình buồn bã. Khi tiếng gọi rơi vào im lặng. Khi tiếng chuông điện thoại vang lên ở một nơi nào đó trên thế giới này không được đáp lại. Cuối cùng, tôi xóa số điện thoại của Thiên Thiên để không còn nhấn vào nó như một thói quen.

Sau một thời gian, tôi không còn chắc mình đã chưa từng yêu Thiên Thiên.

Những cảm giác của tình yêu trong tôi chỉ còn là cái bóng mờ thời niên thiếu. Những rộn ràng vui sướng bên cạnh Diệp. Những xôn xao dưới tán lá cây đầy nắng. Những mộng tưởng và hy vọng. Những gì tôi đã từng có trong tay và cũng chính tôi buông rơi, đập vỡ. Tôi không thể nào nhớ được thứ cảm xúc ấy bây giờ.

Tôi không thể nào hình dung ra được ký ức của sự đau khổ. Nó đã mất hút trong những ngày tháng ấy, từ khi tôi đứng nhìn theo những bước chân vội vã cùng bàn tay buông lắt lẻo như chỉ chực rơi xuống từ một thân xác lạnh. Nỗi đau đã tràn đến khi ấy, tưởng chừng khiến tôi có thể chết được, ngay lập tức, vĩnh viễn - rồi cũng tan mờ dần theo thời gian.

Tất cả, tình yêu và nỗi đau, chỉ để lại trong tôi những ám ảnh. Những cái bóng mà tôi chẳng còn có thể chạm đến bây giờ. Tôi chỉ nhớ những điều đã quên. Những hình bóng chợt đến trong đêm thâu hay giữa giây phút tình cờ chỉ là chớp sáng của ảo giác. Ký ức, là đôi điều mà tôi có thể mô tả lại chính xác, như thể cuộc đời của một người khác.

Tôi không thể nào nhớ ra được mình đã từng yêu như thế nào, không biết cả những gì tôi đang cảm thấy có phải là đau khổ. Cho nên, tôi chỉ đơn giản nghĩ là mình buồn.

Anh nói chuyện rất tức cười. Trong một lần hiếm hoi gặp tôi, Liên Hoa nheo mày. Nếu muốn gặp thì mua cái vé máy bay, đến đó mà tìm cô ta. Anh ở đây tự vấn thì có ích lợi gì?

Đến gặp để làm gì? Tôi hỏi, nhìn khói thuốc bay lửng lơ. Quán vắng, chỉ có một vài người phục vụ đứng vẩn vơ gần quầy. Cà phê nhạt. Thứ duy nhất khiến tôi thích đến đây là chỗ ngồi cạnh một khung cửa sổ nhỏ, nhìn qua hàng xà cừ đến một con đường ngắn, uốn cong như thể sắp nghiêng gãy. Ngày trời trong, những vạt nắng lan xuống bức tường dài, trải qua mặt đường màu vàng óng mềm mại như mật. Rất ít người qua lại con đường ấy, chỉ có hàng đàn chim sẻ mỗi ngày đến nhảy nhót, những chấm nâu nhỏ như hạt đậu rơi trên đường. Quán thường bật nhạc không lời, tiếng violin da diết như sông chảy. Ngồi nơi đây, thấy mình tan biến đi trong nắng. Ngay cả vị cà phê cũng chẳng để lại một chút đắng cay, chỉ có hơi nồng lên trong cổ.

Liên Hoa nhìn tôi, không nói. Cô nhìn theo ánh mắt tôi đến những tán xà cừ rung rinh ngoài khung cửa.

Hôm qua, em xem một bộ phim. Giữa tĩnh lặng, giọng Liên Hoa trở nên xa lạ. Trong bộ phim ấy, có những câu đối thoại thế này:

Cô ấy không muốn được hạnh phúc.

Mọi người đều muốn được hạnh phúc.

Những kẻ sầu não không muốn. Họ muốn được buồn bã để chắc chắn rằng mình sầu não. Nếu được hạnh phúc, họ không thể giữ được sự âu sầu. Họ sẽ phải bước ra ngoài cuộc sống, mà điều đó có thể đem đến sự sầu não.

Đổi "sầu não" thành những từ như "nghi hoặc", như "oán trách", như "buồn bã" thì có lẽ anh là thế. Điều duy nhất em không thể xác định được ở anh là nên để chữ gì vào. Chữ gì sẽ chiếm vị trí quan trọng nhất?

Anh thì thấy cả đoạn hội thoại đó gộp vào chỉ trong hai chữ "Sợ sệt".

Không hẳn thế. Dante đã từng bảo rằng ông nhìn thấy trên cánh cửa địa ngục có ghi hàng chữ "Kẻ bước qua đây hãy để lại tất cả những hy vọng". Anh đã từng thấy cánh cửa ấy chưa?

Cũng chẳng biết nữa. Tôi định trả lời thế, nhưng lại cảm thấy mơ hồ. "Anh đã từng khao khát điều gì đó chưa?", đó là điều Thiên Thiên đã luôn hỏi tôi. Hỏi đi hỏi lại. Chưa bao giờ tôi trả lời cô chân thành.

Tôi đã từng có điều gì để khát khao?

 




Leave a Reply

(required)

(required)

:) :blush: :D :( :(( ;)) :banh: ;) ::) =)) :)) b-) :meo1: :meo2: :meo3: :meo4: :meo5: :meo6: :meo7: :meo8: :meo9: :meo10: :meo11: more »

Bộ gõ tiếng Việt đã được bật. Bạn có thể gõ tiếng Việt không cần phần mềm trong máy.
RSS feed for comments on this post.


Copyright © Trường An. All rights reserved.