Solitude

Cảnh như thị, nhân như thị

15. Mùi thuốc lá
Trường An in "Ngủ dưới vòm cây" January 31st, 2008

15. Mùi thuốc lá - Ước muốn và bật khóc - Đèn vẫn sáng


Hồi ức là một thứ dễ tàn phá con người. Nhất là những giấc mơ đến trong đêm, cắt nát giấc ngủ thành những khoảng tối dài. Chỉ sau ba ngày, đêm đó, tôi đã lên cơn sốt. Đầu chỉ hâm hấp nóng, nhưng ruột gan lại cồn cào, đôi lần nhói lên như xé. Tôi ngủ, vẫn mơ về khoảng sân nắng bên ngoài căn hầm tối, cơn mơ trượt dài thăm thẳm giữa những cơn đau. Đèn trong phòng vẫn sáng, để lại sau mi mắt khép những đốm lửa chập chờn đỏ quạch.

Nửa đêm, tôi tỉnh dậy, phát hiện ra có một chiếc khăn ướt đặt trên trán. Chăn cũng đã được kéo lên đắp ngang ngực tôi. Đèn trong phòng vẫn sáng, soi tỏ Thiên Thiên đang ngồi dưới sàn, cuối chân giường tôi, đầu gục vào hai bàn tay. Cô không ngủ, chỉ ngồi đó, mắt tỉnh táo nhìn đăm đăm ra cửa sổ. Mưa đang rơi bên ngoài, hẳn là sau khi cô đến. Mái tóc cô không có một vệt ướt, xõa xuống lưng đen nhánh.

Em đấy à? Nghe tiếng tôi, Thiên Thiên quay sang, uể oải.

Ngoài em ra thì anh còn có ai nữa?

Cùng với cử động của Thiên Thiên, một mùi khét nhẹ phả đến. Mùi thuốc lá. Tôi lấy làm lạ.

Em hút thuốc à?

Không.

Thế...

Tôi im lặng. Giờ thì tôi nhận ra cả mùi nước hoa đàn ông và hơi rượu. Tất cả quấn lấy nhau thành vị tanh khét lợn cợn trong không khí. Thiên Thiên vẫn nhìn tôi, mắt trầm, đôi mi dài, đánh bóng nâu. Áo đỏ tím, thoáng qua trong đêm buồn vời vợi như một cánh buớm bay ra từ bóng tối. Khiến người khác nửa say mê nửa ngại ngần và rất nhiều e sợ. Mưa khe khẽ, khiến giấc ngủ của tôi cũng đang trôi tuột đi. Cơn sốt đã không còn nữa, chỉ cảm thấy mệt mỏi và nhức nhối.

Em không biết mình muốn gì nữa. Thiên Thiên lại gục đầu xuống hai cánh tay, nhìn ra cửa sổ. Giọng cô nhẹ như mưa. Trượt dài.

Đôi lần em muốn mình hoá thành tro bụi khi chết. Không phải là hỏa thiêu, mà em đứng đó, rồi hóa thành tro bụi, biến mất sau một cơn gió thổi qua, chẳng còn lại một vết tích nào trong thế giới này. Có lần em lại muốn mình chết khi đang rơi mà không có gì giữ lại. Rơi xuống từ một nơi cao, thật cao, đến mức có thể tận hưởng cảm giác rơi tự do đó đến chán thì mới chết. Có khi em lại muốn mình chết trong phòng kín, hơi ngạt hoặc thật nhiều cây. Lịm đi, không biết gì nữa. Em rất hay nghĩ đến cái chết. Điều đó có bình thường không?

Không. Tại sao lại thế?

Em chỉ nghĩ, thế thôi. Em biết là mình sẽ chẳng bao giờ làm. Nhưng mà, ngay cả cách chết em cũng không biết chọn, không biết mình muốn chết thế nào hơn nữa.

Em luôn cho rằng mình có qúa khứ rất khổ sở, nhưng thực sự có phải thế không? Em có một mái nhà, một gia đình, những người thân. Em đâu phải cù bơ cù bất, nhịn đói nhịn khát, chết đói chết khát như rất nhiều người khác. Đó chỉ là lý do để em bao biện cho việc làm của mình, nếu không phải như vậy thì tất cả những việc em đang làm có ý nghĩa gì? Tiền, em không cần nhiều đến như thế. Địa vị, em có thể lấy bất cứ một kẻ quyền lực nào cơ mà. Danh tiếng, em lại càng không cần. Em không biết mình muốn gì nữa. Giống như em đang chạy trốn cái bóng của mình. Bắt buộc phải chạy mãi, chạy mãi, chân không bao giờ chạm đến được đất. Nếu dừng lại thì em sẽ rơi xuống một khoảng đen ngòm, không thoát ra được nữa.

Em đã từng nói muốn biết rơi xuống khoảng đen ngòm đó như thế nào cơ mà.

Nghe tôi đùa, Thiên Thiên cười nhẹ. Cô lắc đầu, nhìn tôi.

Anh sẽ khiến em phạm tội đấy.

Tội gì?

Ừm, năm mười sáu tuổi, có một chuyện xảy ra khiến em vô cùng đau khổ, nên em đi tìm cái chết. À không hẳn, có chuyện xảy ra khiến em vô cùng căm ghét bản thân mình mới phải. Em không rõ nữa, nhưng đúng là em đã đi tìm cái chết. Em chết. Nhưng rồi em gặp một thiên thần. Bà ta bảo, con sẽ không bao giờ được siêu thoát vì tội lỗi con đã phạm phải. Nếu muốn lên thiên đường, con phải đi làm một việc tốt. Đằng kia có những người đang đi vào cánh cửa của địa ngục, con hãy chọn lấy một người để cứu thoát hắn ta. Cứu thoát được hắn ta, con sẽ trở thành thiên thần. Con sẽ biết tất cả về hắn ta và sẽ ở bên hắn ta. Nhưng con không được yêu. Thiên thần không bao giờ yêu.

Tôi bật cười. Thiên Thiên cau mày.

Anh mới là người không tin vào cổ tích đấy chứ.

Ừ. Nhưng mà anh cũng đang nhớ về một bộ phim dở ẹc có nội dung gần gần giống thế. Một cô bé làm rơi bánh bao rồi bà tiên hiện lên từ cái hồ.

À há, bảo với một con bé thiếu thốn và không được ai yêu thương rằng nó sẽ có tất cả, mọi người sẽ yêu thương nó, nhưng nó không được yêu ai.

Ừ. Tôi nói, rồi đột nhiên không còn biết phải nói gì.

Mưa vẫn rơi bên ngoài. Trong căn phòng, chỉ có sự lặng im ngự trị như đã có một sợi dây đứt phựt giữa lúc lời nói đang tuôn trào. Chẳng ai còn biết nói gì nữa. Không ai dám lên tiếng nữa.

Lặng lẽ, Thiên Thiên nhổm dậy, ngồi xuống bên tôi. Tôi kéo cô xuống. Môi chúng tôi gặp nhau. Vội vàng. Tay chúng tôi đan nhau. Siết chặt.

Mùi hương đàn ông xa lạ vẫn nồng lên trong không khí, quấn lấy tôi. Bóng ma của căn hầm và khoảng sân nắng hiện lên ngoài cửa chớp. Tất cả đều hóa thành nhòe nhoẹt. Bỏng cháy và nhòe nhoẹt. Nước mắt Thiên Thiên rơi xuống mắt tôi.

Gục đầu vào ngực tôi, cô khóc. Nức nở như một đứa trẻ đòi mẹ. Co quắp như một đứa trẻ. Rối tung như một đứa trẻ. Nấc lên, đau đớn và vô vọng như một đứa trẻ. Như em.

Em bé nhỏ, mới đưa từ bệnh viện về. Em bé nhỏ, còn xanh rớt sau một lần lên sởi. Em bé nhỏ, bị bạn ở lớp giành mất cuốn truyện yêu thích. Em gào khóc. Nắm tay bé xíu, ngón mềm oặt. Mặt lem luốc, mắt sưng đỏ. Tay nắm chặt, không vươn ra chờ ai nắm lấy. Mắt đỏ, nhắm nghiền, không đợi được nhìn thấy ai đến bên. Thân hình co quắp, thu lại như sinh linh nằm trong bụng mẹ. Gào khóc trong thinh lặng. Tiếng khóc vang vọng giữa bốn bức tường. Dội đập vào nhau. Nát vụn. Tan vỡ. Biến mất.

Từ bao giờ, em đã thôi gào khóc?

Ánh mắt buồn dưới mái tóc lòa xòa xõa xuống, nghiêng bên phím dây đàn. Gương mặt đẹp như tranh vẽ, trong sáng như chưa từng đau khổ. Từ bao giờ, em đã ngồi đó, dưới hàng hiên. Tôi đã không nhận ra em. Chúng ta ở bên nhau mà chưa từng nhận ra nhau. Chúng ta là những cái bóng trên bức tường trắng, soi lấy bản thân mình.

Tôi không có khả năng hiểu được nỗi đau của người khác. Tôi cũng không có khả năng an ủi. Tôi sợ nước mắt. Tôi không biết làm gì với nước mắt. Những lúc đối diện với nước mắt, tôi trở thành kẻ xa lạ ngay với chính bản thân mình. Tôi chỉ biết im lặng, nếu như không thể lảng tránh.

Tôi chỉ im lặng cho đến khi Thiên Thiên dịu xuống. Sự yên tĩnh lại trở về. Mưa đã ngừng. Nghe tiếng nước lác đác rơi, rì rầm chảy. Đêm lạnh. Bình minh sắp đến.

Xin lỗi. Thiên Thiên quẹt tay qua mắt, giọng nói nhỏ, khàn. Tôi đặt tay lên vai cô ngay lúc cô định nhỏm dậy. Chúng tôi lại hôn nhau. Lần này là dịu dàng và xa xót.

Em không yêu anh đâu. Thiên Thiên nói, hơi thở cô phả qua môi tôi, mái tóc đổ xuống, cọ vào vành tai tôi, thân thể nóng ấm của cô nép sát vào tôi.

Ừ.

Thật đấy.

Anh biết. Không người đàn bà nào khi yêu lại hành động như em.

Thiên Thiên thở dài. Nằm xuống bên tôi, quay lưng lại về phía tôi.

Rốt cuộc, có chỗ nào đã sai chứ?

Anh cũng không biết.

Tại sao chúng ta lại không thể yêu nhau?

Anh cũng không biết. Đó là câu anh đã từng hỏi em. Thôi, em ngủ đi, trời sắp sáng rồi.

Anh cũng ngủ đi. Anh vẫn còn bệnh đấy.

Ừ.

Cứ để đèn sáng thế này nhé.

Ừ.

 




Leave a Reply

(required)

(required)

:) :blush: :D :( :(( ;)) :banh: ;) ::) =)) :)) b-) :meo1: :meo2: :meo3: :meo4: :meo5: :meo6: :meo7: :meo8: :meo9: :meo10: :meo11: more »

Bộ gõ tiếng Việt đã được bật. Bạn có thể gõ tiếng Việt không cần phần mềm trong máy.
RSS feed for comments on this post.


Copyright © Trường An. All rights reserved.