Solitude

Cảnh như thị, nhân như thị

13. Tỉnh táo và thối rữa
Trường An in "Ngủ dưới vòm cây" January 29th, 2008

13. Tỉnh táo và thối rữa - Căn hầm tối - Lời nói vô tình


Những giấc mộng đến với tôi ngày càng nhiều. Chúng khác nhau, nhưng dường như chỉ là những góc xoay của một khung cảnh không đổi, xuất hiện lặp đi lặp lại. Trong mơ, tôi thấy mình đi trong bóng đêm, thấy dáng hình lờ mờ của một căn phòng có vẻ rất quen nhưng tôi không thể nhớ ra được. Trong đêm có những tiếng lao xao, thì thầm rất khẽ. Chúng lan tỏa trong không khí tựa những đợt sóng đập vào trí não tôi âm âm. Những giấc mơ như thế để lại cho tôi cơn đau đầu khủng khiếp.

Tôi làm quen với những viên thuốc giảm đau cũng như làm quen với những cơn mưa ào ạt mùa hạ năm ấy. Hầu như ngày nào trời cũng đổ xuống một trận mưa trắng trời trắng đất. Mặt đường dường như chưa bao giờ khô nước. Chiếc dù vàng ở quán cà phê đầu hẻm nhỏ oằn một bên xuống dưới sức nặng của mưa. Nụ cười trở nên méo mó. Khách đến quán ít hơn, tiếng lao xao bị xóa nhòa trong mưa.

Đừng lạm dụng những thứ thế này. Thiên Thiên nói khi nhìn tôi bỏ viên thuốc vào miệng. Chúng tôi vẫn thường gặp nhau, có lẽ ít hơn ngày xưa nhưng nhiều hơn một cặp bạn bè thông thường. Cũng chẳng có gì nhiều để nói với nhau ngoài những câu chuyện không đầu cuối. Nhưng thoải mái và thanh thản. Như một cái xe chạy bằng dây cót đang chậm dần lại trước khi dừng hẳn, cần có một khoảng yên lặng để quyết định nên đi tiếp hoặc rẽ sang nhánh khác. Không phải là chuyện tình yêu.

Em vẫn hay uống mà.

Anh khác. Anh bị mắc chứng mất ngủ, uống cái này thì càng có hại cho thần kinh của anh hơn. Dạo này có nhiều chuyện lắm phải không?

Tôi ngồi yên, không trả lời. Thiên Thiên thở ra, lắc đầu.

Anh bao giờ cũng lạm dụng bản thân.

Ai nói thế? Người ta chỉ bảo anh qúa dễ dãi với bản thân, từ cô giáo cấp một cho đến cô thư ký bây giờ. Tôi cười.

Anh qúa tỉnh táo. Trong ánh đèn của quán cà phê, mắt Thiên Thiên không rõ màu sắc.

Đó là điều tốt chứ.

Không. Ngày xưa em cũng vậy. Chẳng ai quan tâm đến cảm xúc của em. Tất cả những gì họ quan tâm là bảo em học, em làm việc, em ngoan ngoãn, thế này thế kia, nhưng không bao giờ bận tâm đến chuyện em buồn hay vui, em thất vọng hay buồn bã. Rồi em mất đi khả năng bộc lộ cảm xúc của mình. Lâu dần, những cảm xúc ấy thành một khối thối rữa ngay trong chính mình.

Cho nên em trở thành một người thất thường khó chiều như bây giờ. Tôi gật đầu. Mối quan hệ dễ chịu hiện tại cho phép tôi nói những lời ấy. Thiên Thiên nhếch môi.

Vẫn tốt hơn anh. Ở anh đang bốc ra mùi thối rữa.

Nghe như chợ cá, hả?

Không, giống xác chết trong một căn hầm kín, sâu trong lòng đất.

Chiếc ly trên tay tôi rơi xuống mặt bàn chỉ cách chừng một phân, lăn nghiêng, thứ nước bên trong tràn lênh láng. Cơn nhói buốt trong đầu dường như không thể chịu đựng nổi, phủ lên trước mắt tôi một màu trắng lóa. Tôi ôm đầu, gục mặt xuống bàn. Thanh âm lịm tắt trong vành tai.

Căn hầm kín... sâu trong lòng đất.

Tôi biết căn hầm ấy. Tôi biết rõ nó, căn phòng vẫn hiện ra trong những giấc mơ đến hàng đêm. Tôi nhận ra nó bây giờ. Nó nằm ngay dưới căn nhà tôi đang ở. Cánh cửa đã mất đi chìa khóa. Bên trong đầy những tác phẩm em tôi đã tạo ra. Khung cảnh mờ tối ấy đã trở đi trở lại trong giấc mơ tôi, mang theo cả hơi lạnh của đất và mùi cũ kỹ của thời gian.

Đó là nơi chúng tôi thường nấp tránh bà coi trẻ hung dữ trong những ngày còn rất nhỏ. Đó là nơi chúng tôi chơi đùa. Đó là nơi chúng tôi cất giữ những thứ bí mật của mình vào những góc tủ lắp san sát cạnh tường. Là nơi em đã trốn vào để khóc một mình lặng lẽ, mê đắm trong khói thuốc lặng lẽ, đốt cháy mình lặng lẽ.

Khi tôi có thể ngẩng lên, Thiên Thiên vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt không rõ màu sắc. Cô chỉ ngồi yên, đưa tay để lại cái ly lên bàn.

Em đã nói rồi, phải không?

Tôi nghe giọng Thiên Thiên như từ xa xăm vọng lại, trong một thoáng, cảm thấy rất mơ hồ. Cô đã nói rất nhiều chuyện, làm sao tôi biết cô đang nhắc về chuyện gì?

Anh mệt rồi. Để em đưa anh về.

Thiên Thiên gọi phục vụ đến thanh toán rồi đứng dậy, bước lại cạnh tôi, cúi mình xuống. Tôi nghe mùi nước hoa ấm dịu dàng phả vào khứu giác lúc cô thò tay lấy chìa khóa xe trong túi áo tôi. Tất cả những hành động ấy, cô làm với sự thân thuộc khiến tôi cũng cảm thấy lạ. Trên đường đi về, lúc ngồi trong xe do Thiên Thiên cầm lái, tôi cứ miên man nghĩ về cảm giác thân thuộc không biết đến từ đâu ấy. Sự khám phá ra căn hầm trong giấc mơ chẳng khiến tôi bận tâm. Đơn giản là nó ở đó, nó là thế. Tôi đã chấp nhận để qúa khứ đeo bám mình bằng những vết chân đầy bụi. Nó luôn luôn ở đó, chẳng còn cách nào khác được. Lâu dần, tôi coi cái bóng ma ấy là một người bạn, thỉnh thoảng chợt đến nhắc rằng ít ra tôi cũng đã từng tồn tại trên đời này như thế.

Tôi nhìn bàn tay Thiên Thiên đặt trên vô-lăng, những cái móng đã đổi màu sơn trắng ngà, làn da trắng. Một bàn tay đẹp, nhưng lạnh lẽo. Bàn tay Thiên Thiên bao giờ cũng lạnh, bất kể thời tiết như thế nào, bất kể tôi đã nắm tay cô bao lâu. Có nắm tay cô cả cuộc đời, có lẽ tôi cũng không đủ sức để sưởi ấm nó.

Cả cuộc đời... Những từ ngữ ấy vang lên, xa xôi, lạ lẫm như thể tôi không hiểu nổi ý nghĩa của chúng. Tôi không thể nào hình dung ra được. Thời gian ấy là bao nhiêu lâu? Đâu là khởi đầu và đâu là kết thúc? Không như chiếc xe đang chạy mà dù không biết đến mục tiêu, người ta vẫn có thể nhìn kim xăng và ước lượng được quãng đường, khoảng không mờ mịt đang ập đến này khiến ta sợ hãi. Ngay cả tình yêu và niềm vui cũng khiến ta sợ hãi.

Anh chuyển nhà đi. Vào trong nhà, pha cho tôi một ly nước, Thiên Thiên nói trong khi vẫn đang cầm cái muỗng nhỏ khuấy tròn nước trong ly. Mái tóc cô xõa xuống một bên vai.

Tại sao?

Ngôi nhà này yên lặng qúa.

Đâu phải lúc nào nó cũng như thế này. Anh đang định tìm một người quản gia.

Anh nên tìm một căn nhà có tiếng động mà không cần có người ở bên trong. Thiên Thiên nheo mắt, đẩy cái ly về phía tôi. Một ngõ hẻm, con đường đông đúc nào đó chẳng hạn.

Anh ghét ồn ào. Ở ngoài đường là đủ rồi.

Cứ ghét một cái gì đó cũng tốt. Cáu bẳn vì tiếng hai bà bán cá cãi nhau cũng được. Những lúc như thế trông anh dễ thương hơn bây giờ.

Ừ, biết rồi. Bây giờ anh đang bốc mùi. Tôi gật đầu, hớp chút nước trong ly. Vị chanh chua chua tê tê đầu lưỡi.

Anh đừng có đem mọi chuyện ra đùa rồi coi lời em như gió thoảng qua tai nữa được không? Giọng Thiên Thiên chợt gắt. Tôi cũng chẳng ngạc nhiên. Cô đủ thất thường để thay đổi thái độ bất cứ lúc nào.

Tự dưng, tôi lại nghĩ đến căn hầm trong mơ. Giờ đây, khi cơn đau đầu dịu lại và cảm giác mà tôi đã thấy trong mơ trở lại một cách rõ ràng hơn những vệt lờ mờ trong trí nhớ, tôi nghĩ mình đã nghe thấy một hơi thở, rất khẽ, rung động trong không khí tối mờ, chạm đến tôi, lạnh ngắt. Một làn hơi duy nhất, tiếng động duy nhất, lan trong màn đêm. Nó đã nhòe nhoẹt đi trong tâm thức tôi cho đến bây giờ. Mà có phải thật sự tôi chỉ đang tưởng tượng ra?

Chợt nhớ đến Diệp cùng khả năng nghe được những âm động hầu như không hề có thật của cô. Tiếng nói trong đất, tiếng bản nhạc chiều vang trong hoàng hôn, cả tiếng gọi từ xa xăm của tôi một buổi trưa mùa hạ... Diệp, hình dáng và khuôn mặt như búp bê, thường ngồi lặng yên, đôi mắt to đen nháy, nghiêng đầu, lắng nghe. Cô bao giờ cũng như hiểu được những điều mà tôi không có khả năng diễn đạt ra. Cũng vì thế, cô đã để tôi đi mà không thử một lần giữ lại.

Em về đây. Thiên Thiên đứng dậy, với tay lấy giỏ xách và áo khoác.

Khuya rồi, sao em không ở lại? Tôi nói trước khi nhận ra mình nói gì. Đó là một thói quen. Tôi đã quen miệng nói ra câu ấy như thể những ngày còn yêu nhau. Thiên Thiên quay lại nhìn tôi, cau mày. Qua thái độ và ánh mắt cô, tôi nhận ra cô giận dữ thật sự.

Người như anh sao không chết đi cho rồi.

Trong ánh mắt Thiên Thiên là cơn giận dữ băng giá như muốn đâm thấu qua tôi. Môi cô mím lại sau câu nguyền rủa độc địa. Trong khi tôi vẫn chưa hiểu mình đã mắc tội gì đến mức như thế.

Anh cứ ở đây mà chết dấp với chúng đi!

Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng Thiên Thiên, trong khi chiếc ly trên tay tôi mới chỉ vừa đặt xuống bàn. Thở ra, tôi nhắm mắt lại. Tôi muốn ngủ. Ý nghĩ ấy gào thét trong tôi với sự mời gọi ngọt ngào, ập đến ngay lập tức cùng với không gian vắng lặng vừa vây phủ. Bàn tay mềm mại của nó đang vuốt lên mi mắt tôi, nhẹ nhàng như đêm.

 




Leave a Reply

(required)

(required)

:) :blush: :D :( :(( ;)) :banh: ;) ::) =)) :)) b-) :meo1: :meo2: :meo3: :meo4: :meo5: :meo6: :meo7: :meo8: :meo9: :meo10: :meo11: more »

Bộ gõ tiếng Việt đã được bật. Bạn có thể gõ tiếng Việt không cần phần mềm trong máy.
RSS feed for comments on this post.


Copyright © Trường An. All rights reserved.