Solitude

Cảnh như thị, nhân như thị

11. Đồng hồ không số
Trường An in "Ngủ dưới vòm cây" January 26th, 2008

11. Đồng hồ không số - Kẻ hạnh phúc nhất thế giới - Cười với bầu trời


Hồng Hải trở về đúng lúc Liên Hoa ra đi. Ngay khi máy bay của Liên Hoa vừa cất cánh, điện thoại réo vang. Thằng bạn tôi cười hà hà bên kia, bảo rằng nó đang đứng trong sân bay. Nếu như ở trong một bộ phim tình cảm nào đó, tôi đã có thể tưởng tượng được cảnh một thằng con trai dõi mắt nhìn theo cô gái vừa đi qua giữa một đám người đông đúc.

Nhưng đời chẳng phải là phim. Nhìn thằng bạn cười đón tôi hoàn toàn vô tư lự, tôi biết nó chẳng biết gì. Đời vẫn có những sự tình cờ, nhưng người ta vẫn đi qua nhau mà đến ông trời cũng chẳng níu kéo lại được. Có những thứ hiện diện mà cũng như không.

Mà đối với Hồng Hải, chuyện đó thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì. Một cô gái yêu thích nó cũng là chuyện bình thường như một đêm ghé vào quán trọ. Niềm vui khe khẽ chạm vào được hơi ấm một con người rồi cũng trôi qua trong cuộc hành trình dài. Có những người sinh ra để trôi đi. Họ ở đó, nhưng họ cũng đang mải miết đi hết từ ngôi nhà này sang ngôi nhà khác. Trong cuộc hành trình ấy, một ngôi nhà cùng một đám lửa không thể đủ. Không bao giờ là đủ. Không một cô gái nào đủ sức khiến họ dừng chân.

Đó là nói theo kiểu bao dung, một hình thức hình dung đẹp đẽ không gây tổn thương cho bất cứ ai, còn thực ra, biết rõ Hồng Hải, tôi có thể bảo rằng Liên Hoa đúng. Khao khát lớn nhất của nó là lật tung thế giới xung quanh mình thành những đống lộn xộn be bét. Chẳng có cao qúy mà cũng chẳng có thấp hèn. Chẳng có đúng mà cũng chẳng có sai. Chẳng có thiên đường cũng chẳng có địa ngục. Tất cả đều trộn lẫn, bề bộn với nhau trên sàn. Và nó nhìn quanh, mỉm cười thỏa mãn. Giống như một đứa trẻ chẳng hề biết được giá trị của những gì nó vừa đập vỡ. Trong sáng và lương thiện như một đứa trẻ.

Nó bao giờ cũng hớn hở, luôn luôn hạnh phúc và hài lòng. Nó chào tôi, nụ cười khoe hàm răng trắng. Trên người nó là một bộ đồ lạ lùng của một dân tộc xa lạ khiến ai đi qua cái bàn kê trong quán cà phê của sân bay cũng phải ngoái nhìn. Nó đặt xuống trước mặt tôi một cái hộp gỗ bóng loáng.

Qùa. Nó nói, ngắn gọn. Cái hộp trượt qua mặt bàn đến bên tôi. Ngả người nghiêng qua một bên, nó nhìn khói thuốc bốc lửng lơ, vẻ hài lòng, mãn nguyện. Luôn luôn hài lòng, mãn nguyện. Như thể muốn chọc tức điên tất cả những sinh vật trên cõi đời này.

Mày chỉ muốn sống đổ đốn như thế này mãi sao? Tôi đã từng hỏi khi Hồng Hải bị buộc thôi học. Nó rời khỏi trường với một cái nhún vai, xách ba lô lên, đá cánh cửa phòng trọ khép lại mà bước xuống đường, ngẩng đầu nhìn trời.

Có chết ai đâu. Trên đời này thiếu gì người đàng hoàng. Nếu không có những người như tao, lý luận đạo đức làm gì còn đất sống, tình yêu chân chính sẽ chết chắc, người tốt đẹp sẽ cảm thấy mình xấu xí đi. Tao có quyền làm người xấu chứ, mày!

Và rồi nó sống đúng như thế. Tựa như muốn chọc điên tất cả những loài sinh vật hiện diện trên cõi đời này. Bước đi với điếu thuốc mua ở bất kỳ cửa hiệu nào đó vừa đi qua trên môi, khoác bất kỳ cái áo nào vừa kiếm được trong vùng trên người, huýt sáo bất kỳ bản nhạc nào vừa được nghe trong thời gian gần nhất, nheo mắt thưởng thức bất kỳ cảnh vật nào trải ra trước mặt. Ngày cũng đẹp như đêm, nắng cũng như mưa, cái chết cũng như sự sống, thậm chí cả đói khát và khốn khổ cũng có cái hương vị của riêng nó. Hút một điếu cần sa, ngủ với một vài cô gái bên đường, đánh nhau với một vài người, gây ra một vài sai lầm và làm tan nát một vài trái tim - Tất cả đều không mang dáng vẻ tội lỗi như đáng ra nó được dạy.

Đây là thiên đường. Có lần, nó bất chợt gọi điện cho tôi lúc nửa đêm về sáng, giọng khèn khẹt như ngợp khói. Sex công khai. Ma túy công khai. Nhảy múa trên phố. Cởi đồ đi trên phố. Xứ sở này là thiên đường!

Mày bao giờ cũng hớn hở vui vẻ thế thì chỗ nào chẳng phải là thiên đường, thằng khùng! Tôi đập máy, nghe rõ tiếng cười của nó trêu ngươi.

Tôi dám chắc, nếu đánh cá với tôi mười đô la, nó cũng dám cởi quần áo ra đường nhảy ngay tại đây, giữa sân bay này. Cũng có thể chẳng cần đánh cá, nếu nó thích, nó sẽ cởi quần áo ra đường nhảy. Và nó sẽ nói rằng tất cả mọi người đều có cái ý muốn như thế, chẳng qua là không ai dám làm mà thôi. Thậm chí không dám nghĩ. Thật là bất hạnh!

Thằng bạn tôi, chắc chắn - nếu không kể đến những người điên - là kẻ hạnh phúc nhất trên đời.

Món qùa nó tặng tôi là đồng hồ đeo tay. Một cái đồng hồ không kim, không số, không chữ, không tiếng động. Nói chung, mặt của cái đồng hồ tinh xảo sáng chói ấy là một khối vàng sáng chói, trơn tuột, bóng đến mức soi gương được.

Cái gì đây?

Đồng hồ dành cho người bận rộn. Tao mua được ở một cửa hàng nổi trên sông treo rèm cửa màu đỏ. Đúc bằng vàng khối, cẩn kim cương, do xưởng thủ công giỏi nhất nước chế tác ra một cái duy nhất. Ý nghĩa của nó là 'Mày đi đâu mà vội?'.

Cám ơn món qùa vô cùng ý nghĩa. Tôi nói, xếp lại cái đồng hồ vào hộp. Mười mấy năm rồi, thằng bạn chẳng còn khiến tôi bất ngờ được nữa.

Mày nên sử dụng nó. Ít nhất bây giờ mày nên dùng nó để thấy rằng cái đầu mày chải hôm nay hơi giống mấy con đường trong thành phố này - ngoằn ngoèo, muốn rẽ nhánh nào thì rẽ. Hôm nay mày tiễn ai với cái bộ dạng này?

Bạn. Liên Hoa, mày nhớ không?

Con bé con hay bám theo mày hồi ở bên đó hả? Tụi mày vẫn còn thân nhau à?

Ờ.

Cứ nghe mày "Ờ" kiểu đó là biết có chuyện mày không muốn nói. Hồng Hải nhếch môi cười. Và nó cũng chẳng hỏi tôi chuyện gì. Nó là kẻ hạnh phúc nhất thế giới, tôi tin chắc như thế.

Vẫn còn những ngày đầu hạ. Nắng uể oải ngả bóng trong cơn nóng ngốt bốc lên từ mặt đường nhựa. Tôi đưa chìa khóa cho Hồng Hải, bảo nó về nhà tôi mà ngủ. Gia đình nó ở ngoài Bắc, mà nó cũng chẳng muốn đi phủi bụi cái dinh thự được bỏ trống trong này. Tôi đến văn phòng, hạ cửa chớp bên ngách, nhìn xuống con hẻm bên dưới chìm trong nắng.

Tôi thích quan sát bên ngoài qua cánh cửa chớp này, không hẳn vì nó nhìn ra một khu phố thú vị dù khó có thể gọi là đẹp - một đầu ngõ hẻm lớn, có một cái gờ tròn cao phải đến ba mươi phân, bề ngang cả nửa mét nằm chắn ngang như một nấm mộ dài. Có quán cà phê, quán ăn đầu hẻm như mọi nơi khác. Chỉ có điều, chủ quán cà phê, hẳn là một người thích đùa cợt, đã vẽ lên cái dù lớn một cái mặt cười đang le lưỡi nhìn lên bầu trời cùng dãy nhà cao xung quanh. Cái mặt cười ấy, khi ở trên đất thì không thể nào thấy được. Nó dành riêng cho bầu trời và những kẻ ở trên các tầng lầu cao. Dù màu vàng, khuôn mặt cười được vẽ bằng sơn đen, đỏ, giông giống cái smiley của Yahoo qúa quen thuộc trên mạng. Người vẽ ra nó hẳn còn trẻ.

Ngõ hẻm lớn, đông đúc, bao giờ cũng lao xao từ sáng đến đêm. Nhìn qua cửa chớp với những lằn gỗ cắt ngang như thể đang xem một bộ phim cũ với nhiều đường chỉ. Vừa đủ để tìm kiếm chút rộn rã mà cũng vừa đủ để yên bình. Giữa đám đông đi và đến ngày này qua tháng khác, cái mặt cười vẫn ở yên đó, toe toét cười. Như một cái đinh đóng ghim vào tường.

Ngoài khung kính rộng bên kia, dòng xe hối hả chạy đua trên đại lộ. Nhưng tôi thường chỉ ngồi quay lưng lại. Đôi lần nhìn sang, qua hai lần kính, khung cảnh chuyển động im lìm ấy giống như thuộc về một thế giới khác. Trong đêm, chỉ có thể thấy ánh đèn lướt qua như ma trơi.

Tôi thích quan sát cảnh tượng ở ngoài qua cánh cửa chớp bên hông.

Hôm ấy con hẻm vẫn chẳng có gì thay đổi. Chỉ có điều, bên cạnh cái dù hình mặt cười màu vàng, người ta đã để thêm một cái dù màu xanh. Cái dù xanh rất mới, sạch sẽ, mình vải cứng cáp, không có hình vẽ. Đặt hai chiếc dù bên cạnh nhau, nụ cười toe toét quen thuộc héo đi trong nắng.

Người đến quán đông hơn do đã có thêm một chiếc dù che nắng. Con hẻm vẫn lao xao.

Tôi đóng cánh cửa chớp, trở lại bàn làm việc. Cái hộp Hồng Hải đưa cho buổi sáng đang nằm trên bàn, trên khoảng tam giác đầy nguy hiểm của cái góc nhỏ. Tôi mở nó ra, nhìn vào mặt kim loại sáng bóng, trống trơn.

Đi đâu mà vội.

 




Leave a Reply

(required)

(required)

:) :blush: :D :( :(( ;)) :banh: ;) ::) =)) :)) b-) :meo1: :meo2: :meo3: :meo4: :meo5: :meo6: :meo7: :meo8: :meo9: :meo10: :meo11: more »

Bộ gõ tiếng Việt đã được bật. Bạn có thể gõ tiếng Việt không cần phần mềm trong máy.
RSS feed for comments on this post.


Copyright © Trường An. All rights reserved.