Sương đêm
Chẳng phải trăng tà sắc còn vương
Bóng mây duềnh sóng ánh đêm trường.
Lưu ly muôn thưở còn hạt lệ,
U hận ngàn năm trôi bốn phương.
Giấc ngủ
Tìm người trên đỉnh Cô Dạ sơn
Trà lạnh soi qua bóng tịch dương
Thế nhân say tỉnh tràn trong mộng
Áo đem làm gối ấm giấc nồng.
Non cao
Trên đỉnh Đông Sơn, ta là ta
Nghếch mắt mà xem khắp giang hà.
Sông mây ám bóng đôi dòng nước
Non nước soi hằn dấu sương pha.
Khai tâm
Thiện Ác đáo đầu ngã về Không
Đạo suy, Đức mất, Nghĩa, Nhân vong
Thiên cổ kỳ oan, oan thiên cổ
Lòng còn chẳng mở, nói chi Tâm.
------------
Chú thích:
Lão Tử nói "Đạo mất mới sinh ra Đức. Đức mất rồi mới có Nhân, Nghĩa. Nhân , Nghĩa không còn thì sinh ra Lễ".
Tiêu dao du của Trang Tử ghi: Trên đỉnh Cô Dạ sơn có một nhóm người có khả năng xoay chuyển thiên hạ nhưng họ chỉ ngồi nhìn thiên hạ.
(Đúng thiệt là mình đang định cà khịa 1 cuộc thi thơ gọi là Khai tâm.
)
Em cuộn vào đời những cơn sóng của riêng em
Mặc giông bão xoay vần con sóng trắng
Viên sỏi nào yên lặng dưới đáy sâu
Em cuộn vào lòng bão tố của riêng em
Bờ cát xoáy tung âm thầm trong lòng biển
Ai có biết chăng?
Những hạt mưa
Xoáy chìm và hòa tan về với biển
Sóng vỗ mênh mông
Trời và nước
Em ném vào biển khơi những viên sỏi nhỏ
Em ném vào tim em những khổ đau
Biển sóng sẽ bào mòn thành cát
Em đùa với tình yêu của anh bằng nỗi đau
Bằng tình yêu đầu đời rực cháy
Những dối gian lại là điều rất thực
Tại sao em lại yêu anh?
Biển cồn cào và biển đơn côi
Một mặt trời- Một mặt trăng- Cùng muôn trùng sóng nước
Sỏi đá chìm sâu
Mấy thửơ
Sóng bạc đầu
Cơn bão biển xoáy sâu vào lòng biển
Nhấn chìm trái tim em trong hố cát mịt mù
Rồi mai đây,
Cơn bão sẽ qua đi
Trái tim em sẽ chìm sâu hơn nữa
Ngàn đời sau, trong lòng biển
Có lẽ,
Trái tim em sẽ bình yên
Dẫu những vết xước trầy
Khi cơn bão qua đi…