Tháng 3 năm 1821: "Lúc trẫm mới lên ngôi có chiếu cho trong ngoài xét xem ai là hiếu tử thuận tôn, nghĩa phu tiết phụ, thì tâu xin nêu thưởng để khuyến khích phong hoá. Thế mà đến nay chưa có ai tâu thì sao đáp được cái ý thiết tha giáo hoá, gây dựng phong tục của trẫm”.
Năm 1822: Hạ lệnh cho các địa phương tìm hỏi những dân thọ trăm tuổi và những hiếu tử nghĩa phu mà tâu lên.
"Trẫm kính nối nghiệp lớn, mở rộng đạo trị, phàm là trung thần thì phong tước mà thờ cúng, là liệt nữ thì ban biển mà nêu khen, điển lệ có đủ. Nhưng còn những người thọ đến tuổi kỳ [trăm tuổi ] cùng là hiếu tử nghĩa phu thì được nêu thưởng, cái đạo dạy dân gây tục e còn chưa đủ. Từ nay, quan các thành dinh trấn đều phải dụng tâm tìm hỏi dân gian, có ai trăm tuổi trở lên, cùng là con hiếu thờ cha mẹ, có thực trạng rõ rệt, như tối hỏi, sớm thăm, đón trước ý muốn, noi theo chí hướng, sống nuôi thờ, chết chôn cất, hết đạo làm con, mà châu xã đều khen là hiếu, người nghĩa thì thấy lợi không động lòng, như bắt được vàng mà trả lại chủ, của không muốn có vì may, lợi không muốn được hú hoạ, từ hay nhận, lấy hay cho, đều là hợp nghĩa, già trẻ đều tin là liêm, thì đều cho hương lý kết trình quan sở tại, kể đủ thực trạng, làm sách tâu lên, do bộ Lễ đề đạt để chờ ban thưởng, để biểu dương điểm tốt thanh bình, chấn hưng thói tốt hiếu đễ, cho xứng cái ý thiết tha dạy bảo và sửa tục của trẫm”.
Năm 1827: Xét hỏi những con hiếu thảo, nghĩa phu tiết phụ để nêu khen.
(Năm này tìm được 4 người nà).
Năm 1830: Các địa phương có hiếu tử, thuận tôn, nghĩa phu tiết phụ, quan địa phương xét hỏi kỹ tâu lên đợi nêu thưởng.
Năm 1835: Các địa phương nếu có những người con hiếu, cháu hiền, nghĩa phu, tiết phụ, thì tư hỏi, tâu lên, để nêu thưởng.
Năm 1840: (lặp lại như trên)
==> Từ khi lên ngôi Minh Mạng đã kêu réo tìm nghĩa phu rồi đó, dù chỉ ở mức "nhặt của rơi trả lại, sống đàng hoàng" thôi mà suốt 20 năm tìm được... 4 mống hạng bình với thứ, kiểu nhặt được vàng bạc trả lại chủ. Con hiếu mỗi đợt tìm được vài người, chỉ đông mỗi mục tiết phụ. Cái nài phải gọi là... đàn ông sống tốt quá thầm-lặng hay là của hiếm có khó tìm? Hay con gà tức nhao tiếng gáy nên chả thằng nào ông nào dại mà nêu lên để làm-gương?
Đến cái mức năm 1838 thoai tau không tìm người thật nữa, tau tìm chiện cổ tích coi đây: "Trước đây sắc cho bộ Lễ tư cho các địa phương hỏi khắp chốn dân gian, như có những người con hiếu cháu hiền, chồng giữ nghĩa, vợ giữ tiết và những vật rồng rắn chim muông kỳ lạ, với những sự tầm thường có thể lựa chép được thì không cứ thế đại lâu chóng, lời tục ngữ quê mùa đều không cứ mười phần đúng cả hay không nhưng được nghe thấy cũng được, phàm có lý thú, có thể giúp vui được thì nên ghi chép rõ ràng, đóng thành tập do bộ tâu lên".
Thì quan địa phương nó cũng ức quá nó bịa cho 1 bài bẩu chiện giật gân như ông muốn thì méo có đâuuuuu. Lần này chắc tìm "chồng giữ nghĩa" thật đấy, vì cái bản trả lời bảo là "Trung thần, nghĩa sĩ, sử tất phải chép, còn như con hiếu cháu hiền, chồng giữ nghĩa, vợ giữ tiết, nơi nào là không có, dân ta vốn là man mọi, trong đó làm con cháu mà biết kính thờ thì có, vợ chồng đối xử với nhau, không lấy vợ lấy chồng lần nữa cũng có, nhưng đó chỉ là đạo thường hàng ngày, không cần phải nói thêm thừa. Cầu như người xưa khóc măng, bửa băng, chặt cánh tay hay khoét mắt, không thấy người nào, không dám nói bậy, còn như việc đáng cười thì dẫu nói cả ngày cũng không hết được".
20 năm tìm được 4 mống người-đàng-hoàng, mà lại còn là tổng hết cả 20 năm trước mới ra được, 20 năm sau méo có.
---
Câu chiện trong 20 năm của bác Mạng có thể tóm gọn: Nỗ lực tìm đàn-ông-tốt thất bại thảm thươnggggggggg. Đến cổ tích còn không có mà nghe.
Trong các loại thứt bại, thất bại này đáng ghi vào sử sách ngàn năm.