Đây là bệnh ngứa mỏ phát sinh. Hông biết mí ông định làm phin cung đấu thời-Nguyễn đã có đọc đoạn này trong Đại Nam thực lục hay chưa:
Thiệu Trị, tháng 9 năm 1844:
Dụ rằng: "Những thân thuộc họ ngoại về các đời trước, nhún nhường, nhu hòa, kính sợ, cẩn thận, để khéo giữ lấy tính chân như họ Phàn họ Mã rất ít, mà 3 đời cầm chính quyền, 5 tướng giữ chính sự như họ Vương họ Đậu rất nhiều. Có thể không lấy đó làm răn được chăng? Hoàng khảo ta đã thận trọng trong việc đó mà khéo xử trí, thật làm phép hay cho con cháu muôn đời. Nay, con của họ ngoại Phúc quốc công ta là Hồ Văn Thập, Hồ Văn Lưu khoảng năm Minh Mạng được đội ơn vua, nghĩ đến Phúc quốc công ở thời trung hưng theo vua một lòng khó nhọc, sau khi xong trận đánh, đại định rồi, chén rượu mừng thắng trận ở Nam cung chưa xong tiệc vui thì Quốc công đã để lại nghiệp nhà cho con còn trẻ tuổi cô đơn mà nghèo khó, tình rất đáng cứu giúp. Nên cho tập phong hàm ấm tử, được lâu dài ở đời, lại gia phong hàm quản vệ, để đủ cho lui tới làm việc. Đến ta nối nghiệp lớn, theo chí đời trước, nhân ngày ta Bắc tuần, phái sung tuần hộ Kinh thành và truy tùng chỗ hàng tất, mới được cùng với mọi người theo thứ bậc mà cất nhắc lên, hiện dự nhị phẩm. Biết là ơn hậu, bọn ấy vâng pháp luật, giữ phép công, làm sáng tỏ thanh danh của nhà. Hơn nữa ta giữ lẽ công, rất chính, phép nước nhà không riêng ai, bọn ấy quyết không dám rông càn mảy may gì trong ngày nay.
Nhưng cái cơ màu nghiêm phòng từ lúc chưa nảy mầm, và lời dạy để lại bảo cho đời sau có thể không cẩn thận được chăng? Để tỏ rõ hậu đạo, nay chuẩn cho Hồ Văn Lưu do nguyên hàm Thống chế, Hồ Văn Thập do nguyên hàm Chưởng vệ, đều được vào chỗ triều thỉnh, cũng đủ cho cả hai giãi bày lòng thực trong phận làm tôi. Tức thì giải ấn triện dinh Tiền phong và chức Chưởng quản thị vệ đại thần viện Thượng tứ, không cần phải làm việc quan và trông coi quân lính nữa.
Các ngươi, lương tâm cũng chưa mất, phải nên nghĩ bảo toàn lấy gia thanh, trung thành với công liệt của Quốc công các ngươi, đừng cho là không có tội mà phải lui, phải giáng. Cái chỗ nên lập pháp để dạy cho con cháu trăm đời, không phải vì ơn riêng mà để cho ở chỗ nhàn rỗi. Đó là nghĩ về trước, tính về sau, phòng ngừa từ khi mới chớm, ngăn chặn tệ lớn dần.
Con cháu trăm đời của ta noi theo phép nhà, không dựa vào ơn riêng, cốt phải coi trọng danh khí. Phàm những họ ngoại quyền thần, hậu cung và hoạn quan, nếu có 1 người nào không chịu xét kỹ, khéo xử trí vào chỗ này tất là sinh chuyện không hay, nên nghĩ nối noi đời trước để làm tấm gương soi. Nếu vua đời sau có phiếm dệt chơi bời, thì người làm tôi con nên giữ lời nói của ta để can gián, mong giúp vào những chỗ không kịp, cẩn thận giữ gìn pháp độ đã sẵn.
Chuẩn cho đem lời dụ này lục giao cho Sử quán giữ để cẩn thận và đưa đến nhà Thái học khắc vào bia đá để tỏ rõ về lâu xa. Lại sao lục cấp cho trong Kinh ngoài tỉnh, khiến cho biết ta dùng người làm chính sự, cẩn thận công việc, giữ gìn phép công, chính là kế lo sâu, tính xa đó."
---
Tóm tắt cái tuyên dụ loằng ngoằng ở trên: Họ mẹ Thiệu Trị là họ Hồ dù chẳng có lỗi gì nhưng truất toàn bộ quyền hạn, chỉ cho giữ chức khống tập ấm chơi vậy thôi. Lấy điều này làm lệ cho muôn đời sau, lập con thì "giết" họ mẹ.
Khắc luôn vào bia đá trước nhà Thái học. Ban bố cho toàn quốc để zua nào làm sai thì cả nước tha hồ chửi.
Làm phin cung đấu thời Nguyễn là chiện nhảm xịt nhất thiên hà. =____= Cơ bản vì chính các ông vua cũng đặt ra đủ luật kiềm chế họ ngoại, phong cho ăn chơi nhảy múa gì đó thì cho, nhưng đừng hòng tham gia chính sự. Cho nên các bà hậu, dù là Từ Dụ cho đến Nam Phương đi chăng nữa toàn là... puppet của các phe phái trong triều, có tiếng không có miếng. Cả chuyện lập vua phong hầu gì cũng là các ông oánh nhao. Các bà có oánh nhao quanh mấy miếng nem thì oánh, nằm mơ mà đòi "cung đấu". Đấu làm quái giề để... các bà lên thì dòng họ các bà bay xuống. Đừng nhìn chức tước của mấy ấm tử họ ngoại mà ham, toàn đồ hữu danh vô thực.
Thiệu Trị chỉ "hiền" so với Minh Mạng thôi, chứ cũng đừng đùa với bác. Chuyện cung đình thời Nguyễn "có sóng" tí thì chỉ mấy năm đầu đời Minh Mạng, nhưng bác Mạng là quái vật hồ Lốc nét. Đọc sử mà xem người ta báo bác 1 câu, bác ngồi diễn ra nguyên 1 bộ phin tiền nhân hậu quả phông nền toàn cảnh trước sau trái phải, xong bác chởi thằng kia bố láo. Vậy mà bác còn suốt ngày tự nhận "ta thiệt dễ tin người, dễ bị lừa", '__' bác mà là vua của ngôn tềnh cung đấu thì bác phải... chết ngắc từ thời voi Ma mút.
Cung-đấu-thời-Nguyễn, nghe sai y choang tuyết rơi tháng 6. =___=